TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 377

Ngọc Diệp đang ăn bánh kem thì khẽ kinh hoảng, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Thịnh Hải.

Chuyện đã đến mức như vậy thì tới ngón chân cũng đoán ra được là chuyện gì rồi.

Sắc mặt của Trương Thịnh Hải trở nên rất khó coi, cậu ngồi trên ghế sofa nhưng không nói gì. Đinh Khiên cũng quay đầu qua muốn nói vài điều an ủi cậu ấy, nhưng lại không biết nói gì, sự chọn lựa thông minh nhất bây giờ chính là yên lặng.

Cậu luôn có nghi ngờ về chuyện của mẹ mình, nhưng ngàn vạn lần không ngờ, bà lại có thể… sinh cho cậu một đứa em trai!!

Trương Thịnh Hải chỉ cảm thấy, đây là nỗi ô nhục, nỗi ô nhục của nhà họ Trương, là nỗi ô nhục của ba và cũng là nỗi ô nhục của chính cậu! Cậu chưa bao giờ hận mẹ mình như bây giờ! Hận bà ấy đã không giữ gìn phẩm giá của một người phụ nữ, hận bà ấy đã lừa gạt cha con cậu!

Tầm mắt cậu lại rơi vào tấm ảnh của Mộc Mộc, mi tâm cau lại đầy phức tạp, cậu không hận Mộc Mộc được, biểu hiện của đứa trẻ này vừa nãy trông rất lạnh lùng và chín chắn, vừa nhìn là đã biết hoàn cảnh lớn lên không được tốt, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được mấy năm nay bé đã phải chịu đựng những tổn thương gì rồi.

Đúng vào lúc này, cửa nhà chợt mở ra, Tiêu Mặc Ngôn và Bảo Ngọc đã về.

Trong tay Tiêu Mặc Ngôn đang cầm vài bức tranh thư pháp, còn trên tay Bảo Ngọc thì đang bưng một ly trà sữa vani, trên mặt cô hiện lên một nụ cười thoải mái vui vẻ, nhìn thấy em trai cô liền sải bước đi tới: “Tiểu Hải, đúng lúc chị có việc muốn tìm em nè.”

Cô phải nói với em trai chuyện buổi chiều mình về nhà một tiếng, dù sao đi nữa, cho dù cô có ghét người đàn bà đó như thế nào thì đó cũng là mẹ ruột của Tiểu Hải, vẫn nên xử sự có tình để mai sau còn vui thì tốt hơn.

Thấy bầu không khí trong phòng khách có gì đó không đúng, mấy người này đều không ai nói gì cả, Bảo Ngọc liền nhướng mày: “Sao vậy, đại nhân không có ở nhà là mấy người lại cãi nhau rồi sao?” Bảo Ngọc nói đùa rồi vẫy vẫy tay với Tiêu Mặc Ngôn: “Anh Tiêu, chuyện này làm sao đây?”

Đáy mắt Tiêu Mặc Ngôn hiện lên một ý cười ấm áp: “Mợ Tiêu, cứ tuỳ em giải quyết.” Nói xong, anh liền đem tranh vào thư phòng.

Bảo Ngọc cảm thấy rất vui, Tiêu Mặc Ngôn nhà họ cuối cùng cũng biết nói đùa rồi, đúng là càng lúc càng dễ thương a~

Cô thu tầm mắt lại rồi nhìn em trai của mình, sau đó đưa cù chỏ chọt chọt cậu: “Ê, em sao vậy?”

Lúc này, Ngọc Diệp chợt đứng lên: “Tiểu Hải Tử à, tôi buồn ngủ quá, đi ngủ trước nha~” Nói xong cô liền liếc mắt nhìn Đinh Khiên một cái, anh thấy vậy thì liền hiểu ý rồi nói: “Ờm, tôi cũng còn chút việc chưa làm xong, tôi cũng về phòng đây.” Trong lòng họ điều hiểu, đây là chuyện nhà người ta, người ngoài cuộc như họ thì nên tránh đi thì hơn.

Sau khi hai người họ rời khỏi, Trương Thịnh Hải yên lặng một lát rồi ấp a ấp úng: “Chị, mẹ em…”

Đáy lòng Bảo Ngọc khẽ khưng lại, cô đưa mắt nhẹ nhàng nhìn em trai, chắc không phải là Tiểu Hải đã biết chuyện cô về nhà giày vò mẹ cậu rồi đó chứ?

Bảo Ngọc không nói gì, còn Trương Thịnh Hải thì cúi thấp đầu, sự xấu hổ trong mắt cậu không thể che đi được. Đột nhiên cậu cảm thấy, cho dù là khi đối mặt với chị gái, cậu cũng thấy những lời này sao mà khó nói quá. Cậu phải nói thế nào đây? Nói mẹ cậu đã có tuổi rồi mà còn ngoại tình sao, bây giờ thì hay rồi, ngay cả hạnh nhân cũng có luôn rồi!

Sau khi ngập ngừng cả một hồi lâu, Trương Thịnh Hải mới cắn răng thốt ra: “Mẹ em có tình nhân, còn sinh ra một đứa con riêng nữa, bây giờ họ đang sống ở tiểu khu Cảnh Đường! Em mới gặp đứa trẻ đó lúc nãy, nó tên là Mộc Mộc, năm nay 7 tuổi, tướng mạo giống y hệt em!”

Nghe cậu cất giọng đầy oát hận, Bảo Ngọc mới sững sờ, không ngờ điều mà Trương Thịnh Hải muốn nói lại là chuyện này!

“Khoan đã, em nói… bà ấy có con riêng bên ngoài sao?!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi