TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 398

Lúc này, cuối cùng Tiêu Mặc Ngôn cũng lên tiếng, lạnh lùng như kim châm: “Triệu tập Hải Thiên Đường, truy bắt Mãnh Hổ!” Anh chỉ nói một câu vô cùng đơn giản, nhưng mọi người đều biết có nghĩa là gì.

Bình thường, chỉ có khi gặp phải chuyện quan trọng, Đường chủ mới sẽ hạ lệnh triệu tập anh em của cả Đường. Vì Tứ Đại Ám Đường đều giúp đỡ Hồng Môn trong bóng tối, trách nhiệm là trên hết! Vả lại, trong lòng mọi người đều có tính toán, nếu đã gia nhập Ám Đường, cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, loại chuyện giống như Ngọc Diệp sẽ xảy ra bất cứ lúc nào. Cùng lắm chính là phái người lần theo dấu vết, cứu được thì tốt, không cứu được, vậy cũng sẽ trở thành anh hùng của Hồng Môn, lập một bài vị ở Tổng Đường, mỗi khi có người mới vào Đường thì sẽ được cúng bái. Chắc chắn sẽ không giống như Tiêu Mặc Ngôn, dừng lại tất cả công việc của Hồng Môn, cố hết sức để cứu một người.

Hồng Môn có quy tắc của Hồng Môn, thật ra chuyện thế này là không được phép, tuyệt đối không thể vì một người mà ảnh hưởng đến cả Ám Đường, thậm chí là Hồng Môn được. Nhưng những quy tắc đó chẳng có ý nghĩa gì với Tiêu Mặc Ngôn. Ở Hồng Môn, anh chắc chắn là một người khác loài, nếu anh không thích, cho dù có chống lại Môn chủ cũng được. Cho nên, chuyện ngang ngược như vì cứu một người mà triệu tập cả Đường, cũng chỉ có Tiêu Mặc Ngôn dám làm.

Đồng thời, vừa đưa ra mệnh lệnh như vậy, Mãnh Hổ chỉ còn con đường chết.

Thạch vẫn luôn rất thân thiết với Ngọc Diệp, cũng không thể trơ mắt nhìn Ngọc Diệp gặp chuyện không may, sau khi Tiêu Mặc Ngôn hạ lệnh, mọi người phân công với nhau, lập tức đi chuẩn bị.

Thạch là Phó Đường chủ, phụ trách điều động các anh em trong Đường. Đinh Khiên đi liên lạc với ba Ám Đường khác, đưa ra tin tức bảo bọn họ giúp đỡ điều tra, đồng thời cũng chia sẻ nhiệm vụ trong phạm vi trách nhiệm của Hải Thiên Đường cho bọn họ. Tiểu Cường tiếp tục lần theo dấu vết, theo tin tức hiện giờ, Mãnh Hổ và tên đàn ông thần bí kia chắc chắn có liên quan với nhau, mục tiêu của Mãnh Hổ còn lớn hơn anh ta, tìm được Mãnh Hổ rồi cũng tương đương với việc tìm thấy anh ta! Chị Điềm ở lại trông coi, chủ yếu chịu trách nhiệm an toàn nội bộ.

Vào lúc mọi người đều rời đi, chị Điềm gọi Bảo Ngọc đến, chỉ Mộc Mộc trên sofa nói: “Đứa nhỏ kia làm thế nào đây? Ba mẹ đều không còn nữa, thật đáng thương.”

Bảo Ngọc nhìn Mộc Mộc trong góc, từ khi bọn họ bắt đầu bàn bạc, cậu vẫn giữ nguyên tư thế cũ, chưa từng thay đổi. Mặc dù rất đau lòng, nhưng vẫn cắn chặt môi không cho mình khóc lên. Như thế khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Cô nhẹ giọng nói: “Giao cho em đi.”

Chị Điềm gật đầu, lại nói: “Chuyện vụ nổ tối hôm qua bọn chị đã sắp xếp rồi, chỉ là rò rỉ khí ga dẫn đến phát nổ thôi. Bọn chị cũng đã xử lý thi thể của Nguyễn Thanh Mai và tình nhân của bà ta rồi, không có ai phát hiện đây, yên tâm đi. Nhưng mà, em và Tiểu Hải vẫn nên trở về trấn an thư ký Trương.”

Tâm trạng của Bảo Ngọc có hơi nặng nề: “Cảm ơn chị, chị Điềm.” Giải quyết mọi chuyện gọn gàng ngăn nắp như vậy, thật sự bớt đi không ít phiền phức cho chị em bọn cô.

Chị Điềm cười khẽ: “Đều là người trong nhà, nói mấy lời khách sáo này làm gì. Chị đi trước, em chăm sóc hai đứa nhóc kia đi.”

“Vâng.”

Bảo Ngọc đi đến trước mặt em trai, đưa mắt nhìn Mộc Mộc, nhỏ giọng hỏi: “Em có tính toán gì không?” Chuyện này, cô vẫn phải nghe quyết định của em trai, dù sao, e rằng cậu là người thân nhất trên đời này của Mộc Mộc.

Trương Thịnh Hải ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn lướt qua bé trai trong góc, sau khi suy nghĩ một lát, mới quả quyết lên tiếng: “Để em nuôi nó!”

Bảo Ngọc hơi cau mày: “Em chắc chứ?” Không phải cô nghi ngờ, mà chỉ muốn em trai suy nghĩ kỹ, chuyện trách nhiệm này không phải có thể tùy tiện nói được. Nếu cậu không có cách nào chịu trách nhiệm với Mộc Mộc, đến cuối cùng, chỉ sợ sẽ làm cậu bé bị tổn thương.

“Vâng.” Trương Thịnh Hải đỏ mắt nói: “Nợ của mẹ em, em trả thay cho bà!”

Bảo Ngọc nhìn chằm chằm cậu, đưa tay ôm lấy vai cậu: “Tiểu Hải, chị thấy vinh dự vì em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi