TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 407

Đầu tiên chị Điềm hơi ngạc nhiên, sau đó cau mày: “Chị biết rồi, chị đi cùng với em.”

Tuy Đường chủ có dặn dò không cho Bảo Ngọc ra ngoài vào lúc này, nhưng trơ mắt nhìn ba người ta vào bệnh viện, cũng không thể ngăn không cho đi thăm được đúng không? Hơn nữa khắp thành phố A đều là người của Hồng Môn, ai dám gây chuyện ở nơi này chứ?

Chị Điềm thông báo cho Thạch, bảo anh ta sắp xếp mấy người anh em đến vùng lân cận trước, sau đó bèn đến bệnh viện số một của thành phố cùng Bảo Ngọc, sau khi nói rõ thân phận, hỏi phòng bệnh của Trương Hồng Khánh, Bảo Ngọc bèn bước nhanh đến phòng bệnh gặp ba.

Trương Hồng Khánh còn đang ngủ mê trên giường, sắc mặt vàng vọt, bên cạnh là một nhân viên của ZF đi cùng, sau khi nhìn thấy Bảo Ngọc, người đó nói cơ bản tình huống của ông với cô.

“Cô Trương, cô không cần quá lo lắng, chỉ là gần đây thư ký Trương quá vất vả nên ngất xỉu trong phòng làm việc thôi. Bác sĩ nói nghỉ ngơi tốt hai ngày sẽ không sao.”

Bảo Ngọc lễ phép nói cảm ơn: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn.”

Sau khi người đó rời đi, chị Điềm đã kiểm tra cẩn thận xung quanh phòng bệnh, chắc chắn không có vấn đề mới yên tâm cho Bảo Ngọc ở lại bên trong. Mà lúc này, hai người khác của Hải Thiên Đường cũng đã đến, chào hỏi chị Điềm xong thì canh giữ ở bên ngoài.

Nhìn khuôn mặt gầy yếu của ba, Bảo Ngọc vô cùng đau lòng, cô ngồi bên giường nắm chặt lấy tay ba.

Lúc cô còn rất nhỏ thì mẹ đã qua đời, cô lớn lên bên cạnh ba, cho dù sau này có Nguyễn Thanh Mai, trong lòng cô người thân thiết nhất vẫn là Trương Hồng Khánh. Lúc này, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô không ở lại bên cạnh ba, trong lòng thật sự rất áy náy.

Chị Điềm nhìn thấy cả, đi tới bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Bảo Ngọc, ba của em sẽ không trách em đâu.”

Bảo Ngọc cười gượng gạo: “Em biết, từ nhỏ đến lớn ba đều rất cưng chiều em, cho dù em làm sai chuyện gì, ông ấy cũng không nỡ mắng em một câu. Còn Tiểu Hải sẽ thường xuyên bị mắng…”

Nói đến đây, hốc mắt ửng đỏ, cảm giác áy náy trong lòng ngày càng nặng hơn. Thậm chí cô còn nghĩ, Nguyễn Thanh Mai đã mất rồi, thím Đỗ cũng đã về quê, chỉ còn lại một mình ba, sau này ai sẽ chăm sóc ba đây?

Đúng lúc này, trong hành lang đột nhiên “ầm” một tiếng, âm thanh lớn đến mức cả căn phòng đều chấn động, ngay cả thủy tinh cũng rung lên.

Hai người sợ chết khiếp: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt của chị Điềm lập tức trở nên lạnh lẽo, nắm chặt phi tiêu trong tay, cẩn thận đi đến cửa, đẩy cửa ra, trong hành lang toàn là tiếng thét chói tai, vô cùng hỗn loạn.

Chị Điềm hỏi người canh giữ bên ngoài: “Làm sao thế?”

“Bình oxi phát nổ.”

Chị Điềm đưa mắt nhìn một vòng bên ngoài: “Có vấn đề sao?”

“Tạm thời không phát hiện ra, Đại Long đã đi kiểm tra rồi.”

“Ừm, linh hoạt xíu.”

“Vâng ạ chị Điềm.”

Chị Điềm đóng cửa lại, nhìn thấy sự tò mò của Bảo Ngọc, cười cười trấn an: “Không có chuyện gì.”

Mấy ngày nay liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, dây thần kinh của Bảo Ngọc vẫn luôn căng thẳng, bây giờ cô chỉ hy vọng cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến ba là được rồi.

Bảo Ngọc ngồi bên cạnh giường với ba, chị Điềm thì thỉnh thoảng đến bên cửa sổ và ngoài cửa xem xét.

“Sao Đại Long vẫn chưa trở về?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi