TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 424

Người anh ta cứng đờ, bước chân cũng dừng lại, cúi đầu xuống, anh ta hạ thấp giọng nói: “… Tôi chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương cô.”

Bảo Ngọc cũng không nhịn được nữa, thấp giọng hét lên với anh ta: “Sự thật là anh đã làm tổn thương tôi!”

Cô không hiểu sao anh ta có thể bình tĩnh nói đơn giản như vậy? Dường như chưa xảy ra chuyện gì! Sự thật thì sao? Anh ta đã làm tổn thương cô!

Không quan tâm sẽ cọ tới vết thương, cô đẩy anh ta ra, trượt từ trên người anh ta xuống, tự đi theo con đường hầm phía trước, cơ thể gầy yếu bùng lên ngọn lửa hừng hực, hận không thể thiêu chết anh ta!

Phía sau là tiếng bước chân lặng lẽ của anh ta, đường hầm rất dài, đầu gối Bảo Ngọc bị đau, đặc biệt là mùi ẩm mốc ở đây dường như đang ở trong nước biển tanh mặn, kích thích vết thương đau nhức. Cô cắn răng nhưng vẫn đi nhanh hơn, chỉ cần nhanh chóng rời khỏi đây, không muốn ở cùng trong một không gian khép kín với người như anh ta nữa.

Lòng bàn tay Bảo Ngọc cũng bị mài rách, khi sờ lần trên tường thỉnh thoảng sẽ cọ vào vết thương, tay lại không tự chủ co rúm lại.

Lúc này, Tuyệt lại tiến lên, kẹp cô giữa bức tường, không đợi Bảo Ngọc lên tiếng, anh ta đã thấp giọng nói: “Đi theo tôi.” Anh ta đi lên trước mặt cô, tốc độ không nhanh để cô có thể theo kịp.

Trong đường hầm tối om, vốn không nhìn thấy anh ta nhưng Bảo Ngọc vẫn có thể phân biệt được phương hướng của anh ta, đi theo anh ta, dễ như trở bàn tay đã tìm được đúng lối đi.

Cô không tự gây khó dễ bản thân nữa, dưới tình huống này không có gì quan trọng hơn việc mau chóng rời khỏi đây. Đi được vài phút, cuối cùng có thể nhìn thấy bậc thang thềm đá, Bảo Ngọc thở phào một hơi, vừa định đi lên lại thấy anh ta dừng trước mặt.

Cầu thang không lớn, anh ta đưunsg đó đã che kín lối ra. Bảo Ngọc đứng sau anh ta nhíu mày hỏi: “Sao không đi lên?”

Anh ta chậm rãi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt anh ta loé lên ánh sáng hiu quạnh như ngôi sao cô đơn trên bầu trời đêm.

Anh ta nói: “Bảo Ngọc, tôi muốn cô ở dưới này với tôi mãi mãi.” Anh ta nói nghiêm túc, khoé miệng thậm chí còn mang nụ cười nhẹ ôn hoà.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bảo Ngọc sợ hãi sắc mặt trắng bệch, lùi lại sau hai bước, tránh anh ta như tránh quái thú đáng sợ nhất trên thế giới.

Người đàn ông này đen tối như vậy, không có gì anh ta không làm được! Anh ta muốn mình ở dưới này cùng anh ta trồng hoa sao? Ở cùng một đám hoa ăn thịt người, nhìn anh ta giết người sống sờ sờ rồi làm chất dinh dưỡng cho hoa… nghĩ đến cảnh tượng đó, Bảo Ngọc không rét mà run, chút tức giận vừa nãy trong chớp mắt biến thành sợ hãi, sao cô lại quên người đàn ông này đáng sợ thế nào?

Nhìn đôi mắt phượng trừng to của cô, trong mắt bị sự sợ hãi bao phủ, anh ta lại càng thêm ôn hoà: “Ở bên tôi, chỉ một mình tôi.”

Bảo Ngọc liên tục lùi lại, quả quyết từ chối: “Không thể nào! Tôi khuyên anh bớt tìm cách đi, Tiêu Mặc Ngôn sẽ tìm được tôi! Anh ấy sẽ cứu tôi ra khỏi đây!”

“Anh ta à…” Tuyệt rũ mắt xuống. có chút không rõ cảm xúc, rất nhanh biến mất: “Chẳng qua anh ta cũng chỉ muốn giam cầm cô mà thôi…” Nghiêng đầu, nhìn thềm đá cổ kính trước mặt, tầm mắt anh ta phập phù: “Ở trong bóng tối quá lâu, muốn nhìn ánh sáng là như thế nào… Một khi nhìn thấy rồi lại phát hiện, thì ra nơi có ánh sáng lại đẹp đến vậy…” Anh ta chậm rãi đưa tay về lối ra có ánh sáng, lẩm bẩm: “Không kìm lòng được muốn bắt gì đó, cho dù biết cũng không bắt được thứ gì…” Anh ta lại cúi đầu, nhìn lòng bàn tay trống không, nụ cười bên khoé miệng tan thành mảnh vụn: “Nhưng vẫn muốn để lại chút dấu vết.”

Không cần nhiều, chút dấu vết là đủ rồi, là cái bóng trên tường cũng được, là hơi thở còn sót lại cũng được, chỉ cần một chút thôi để anh có thể có, là được rồi.

Quay đầu nhìn Bảo Ngọc rồi nở nụ cười tươi như hoa một lần nữa: “Tôi không muốn một mình nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi