TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 425

Nụ cười đó không hề báo trước va mạnh vào đáy lòng cô, cho dù cô mâu thuẫn, cô bài xích cũng không thể xoá đi dấu vết của nó. Giống như dùng bàn là nóng hổi in vào lòng cô.

Nụ cười này đã từng xuất hiện trong giấc mơ cô vô số lần.

Cô không thể coi thường, vì đây là nụ cười thuộc về Tiêu Mặc Ngôn.

Hiện thực, giấc mộng, đời trước, đời nay, cô sắp không phân biệt được nữa rồi…

Thấy cô ngơ ngác đứng tại chỗ, Tuyệt quay người, nhẹ nhàng cầm tay cô, đi lên bậc thềm đá, tốc độ rất chậm, từng bậc từng bậc, đếm từng bậc thang dưới chân như muốn lưu lại hồi ức liên quan đến nó.

Nó có bao nhiêu bậc, anh ta đi bao nhiêu bước, lại đang dắt tay ai…

Thì ra, hồi ức là có thể tự tạo thành.

Đi qua đường hầm dưới lòng đất, lại trở về phòng khách trong toà thành Thạch Đầu.

Bảo Ngọc tránh Tuyệt thật xa, không muốn dính vào anh ta nữa, anh ta như hòn đá hút tà ác, càng đến gần càng khó thoát khỏi.

“Tôi thoa thuốc cho cô.” Anh ta tìm được hòm thuốc, Bảo Ngọc lại quả quyết nói: “Không cần! Chút vết thương này không chết được!” Vội vàng đi tới trước cửa gỗ hình tròn màu đen của căn phòng ban đầu, dùng sức đẩy cửa đi ra.

Nhìn bóng lưng quả quyết của cô, Tuyệt cầm thuốc trong tay, si ngốc nói: “Tôi chỉ muốn thoa thuốc cho cô mà thôi…”

Bảo Ngọc nhanh chóng trở về căn phòng, ngồi trên giường, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, nghĩ đến từng câu anh ta nói, toàn thân không cầm được toát mồ hôi lạnh.

Vết thương trên đầu gối còn có tơ máu rỉ ra ngoài nhưng cô lại không hề cảm thấy đau. Trước mắt lay động ánh mắt đẹp của Tuyệt, đôi mắt lúc ẩn lúc hiện, còn có vẻ cô đơn khi lẩm bẩm…

Giống hoa anh túc khiến người ta trúng độc.

Điên rồi, thật sự sắp điên rồi!

Bảo Ngọc nằm lên giường, cầm gối đầu che mặt, không muốn nghĩ những chuyện đáng chết này!

Vùi mình vào gối, cảm thấy hô hấp rất khó khăn nhưng đầu óc lại càng thêm tỉnh táo. Từng hình ảnh đứt đoạn cũng bắt đầu từ từ nối liền.

Rõ ràng cô chưa từng gặp anh ta, vì sao cảm giác anh ta mang lại cho cô lại là sự xa lạ quen thuộc?

Tuyệt… rốt cuộc là ai?

Cả ngày Bảo Ngọc đều ở trong phòng, không có internet, không có điện thoại, chỉ có một chiếc tivi. Trong đó phát lặp đi lặp lại bộ phim hoạt hình “Tom và Jerrry”.

Cô ngồi trên nền nhà màu trắng, nhìn hai con vật vui vẻ trong màn hình, nước mắt bất giác thấm ướt đôi mắt, tầm mắt mơ hồ.

Tiêu Mặc Ngôn…

Cô thật sự rất nhớ anh, muốn lập tức gặp anh, nói cho anh những chuyện xảy ra ở đây. Nói cho anh, cô từng thử chạy trốn, có điều cô chạy không thoát. Nói cho anh, bây giờ cô rất sợ hãi…

Bên ngoài, có người gõ cửa, rất nhẹ, rất có tiết tấu… gõ ba tiếng rồi không gõ nữa.

Bảo Ngọc biết là ai, ở trên hải đảo này, ngoài cô ta, chỉ có người đàn ông kia. Vốn dĩ cô không muốn mở, nhưng nghe thấy anh ta rời đi, cô đấu tranh một hồi vẫn kéo cửa mở ra.

Bên ngoài đã không còn ai, chỉ có một xe đẩy màu bạc, trên đó có đồ ăn trưa, còn có bông khử độc, thuốc vết thương ngoài da và băng gạc, bên dưới có một tấm thẻ.

Bảo Ngọc nhíu mày, rút tấm thẻ ra, trên đó có một dòng chữ cứng cáp hữu lực: Với cô, tôi bắt đầu không biết phải làm sao rồi…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi