TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

 

Chương 458

“Không…” Bảo Ngọc hoảng sợ lắc đầu: “Không được đưa tôi rời đi, Tiêu Mặc Ngôn ở trong đó…”

Tiêu Tuyệt làm lơ, khóe miệng cong lên một nụ cười yếu ớt, tà mị mê người, hoàn mỹ vô cùng.

Thoáng chốc đã đi ra khỏi đường hầm này, trước mắt chính là bậc thang đá quen thuộc. Nhà kính trồng hoa tựa như một khu vực trống rỗng, vì cỏ Nam Cực ngăn cản nước biển, nửa lâu đài bên này cũng không bị chìm, vì vậy, chỉ chốc lát Tiêu Tuyệt đã dẫn theo Bảo Ngọc rời khỏi nơi này.

Dần dần, Bảo Ngọc trở nên yên tĩnh, không ầm ĩ cũng không náo loạn.

Nếu như Tiêu Mặc Ngôn xảy ra chuyện, cô tuyệt đối không sống một mình, sao phải khóc đến đứt ruột đứt gan chứ?

“Bảo Ngọc, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi nơi này.” Anh ta mỉm cười nói, dáng vẻ hời hợt, hoàn toàn không để chuyện vừa rồi trong lòng, cũng không thèm chú ý chút nào, người bị cỏ Nam Cực trói buộc là anh em song sinh của mình.

Anh ta và Tiêu Mặc Ngôn, thật ra đều là cùng một loại người, chỉ có thứ mình để ý và không để ý. Không có bất kỳ khái niệm tình thân nào, trong những năm tháng bọn họ trưởng thành, cũng không có thứ tình cảm xa xỉ này. Bây giờ, trong mắt trong lòng anh ta chỉ có Bảo Ngọc, chỉ cần cô không sao, anh ta thỏa mãn rồi.

Đôi mắt phượng của Bảo Ngọc nửa khép, im lặng cực độ, mặc dù cả người nhếch nhác, cũng không làm mất đi vẻ đẹp của cô.

Khi Tiêu Tuyệt đưa cô đến tầng hai, hai chân chợt lảo đảo, cúi đầu nhìn vết thương trên vai, máu lại chảy ra khỏi băng gạc, anh ta hơi nhíu mày, rất chán ghét, anh ta không thích lúc này phải đi chậm lại.

Dường như coi nó không tồn tại, Tiêu Tuyệt vững vàng cất bước, tiếp tục đi lên, đi thẳng lên gác lửng, cũng hạ một cánh cửa đá xuống, ngăn kín nơi này.

Đây là một gác lửng rất gọn gàng, sàn nhà bằng gỗ, có bàn đọc sách và tủ, mặc dù không lớn, nhưng thoạt nhìn lại là căn phòng bình thường duy nhất trong cả tòa lâu đài bằng đá này.

Anh ta khẽ đặt Bảo Ngọc xuống, hiền lành mỉm cười với cô: “Có đói không, tôi đi lấy chút đồ ăn cho cô.”

Khi đứng dậy, đầu liên tục choáng váng, anh ta lắc lắc đầu, cắn chặt răng, đi về phía chiếc tủ đối diện, mở cửa tủ ra, tìm đồ ăn nén chân không ra.

Ánh mắt vốn lạnh nhạt của Bảo Ngọc lập tức nghiêm lại, dừng tại bên cửa sổ.

Mắt phượng run lên, cô lập tức đứng dậy, đi về nơi đó, đẩy cửa sổ ra, hai tay nắm lấy song cửa sổ, một chân bước ra ngoài…

Đúng lúc này, bỗng nhiên cổ tay phải của cô bị người ta tóm lấy: “Bảo Ngọc, không thể…”

Bảo Ngọc nghiêng đầu, ánh mắt nhìn anh ta vô cùng lạnh lùng: “Hoặc là cho tôi đi tìm anh ấy, hoặc là cho tôi nhảy xuống từ nơi này.”

Tiêu Tuyệt hơi khép mắt lại, lộ ra màu sắc mơ hồ mà cũng rất quyến rũ: “Cô biết rõ, tôi sẽ không…”

“Vậy thì cho tôi đi tìm anh ấy.” Dường như Bảo Ngọc cũng không muốn thương lượng, lấy sức muốn hất tay anh ta ra, nhưng vào lúc này, cơ thể cô nghiêng nghiêng, cả người ngã xuống dưới.

“Bảo Ngọc!” Tiêu Tuyệt lập tức kéo căng cánh tay cô lại.

Bảo Ngọc treo ở bên ngoài cửa sổ, cơ thể đơn bạc lung lay, phảng phất như lá rụng trong gió, cô ngước đầu lên, thế mà trên mặt không có chút sợ hãi nào, lẳng lặng nhìn anh ta: “Buông tay đi, tôi không muốn nợ anh nhiều hơn nữa.”

Cho dù là kiếp trước anh ta đóng vai gì, cô cũng không rõ ràng.

Tiêu Tuyệt lắc đầu, khuôn mặt giống hệt Tiêu Mặc Ngôn, giờ phút này lộ ra vẻ ngông cuồng tà ác đến cực hạn: “Cô nợ chắc rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi