TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 467

Mặc dù đã nhiều ngày không được ăn thịt nhưng cũng phải chịu đựng căm phẫn vượt qua, lần này gặp lại cô thì toàn bộ tâm trạng cũng lao nhanh hơn, d*c vọng càng đứng mũi chịu sào, lúc này thật sự vô cùng khó chịu. Nhưng mà anh không muốn làm cô mệt, anh biết rõ là một khi anh không kiêng dè cẩn thận đến thì cô sẽ không chịu nổi.

Nhìn vẻ nhẫn nhịn của anh, anh vì cô mà chịu đựng tất cả, cô đều nhìn thấy, Bảo Ngọc cảm thấy trong lòng ngọt ngào, nhón chân lên hôn nhẹ vào môi anh: “Sau này em sẽ bồi thường.”

Tiêu Mặc Ngôn cong cong môi, chóp mũi chạm chạm vào cô: “Anh sẽ lấy lãi.”

Sợ cô cảm lạnh, anh cầm quần áo mặc lại lên người cô, xoay người đi vào phòng tắm, xả nước nóng tắm cho cô.

Sau khi tắm nước nóng thoải mái, Tiêu Mặc Ngôn đặt cô ngồi trước bàn trang điểm, sấy tóc cho cô, Bảo Ngọc dựa vào anh, bỗng nhiên nói rằng: “Em quên chưa gọi điện thoại cho tiểu Hải, em muốn nói cho nó biết là Ngọc Diệp đã về rồi, Tiểu Hải nhất định sẽ rất vui.”

“Bọn họ sẽ nói.” Giọng anh có vài phần lười biếng, chỉ cần có cô ở bên anh lại là Tiêu Mặc Ngôn thờ ơ với mọi việc, chỉ quan tâm đ ến một mình cô.

Bảo Ngọc lại hỏi: “À đúng rồi, ba em sao rồi?”

Anh lạnh nhạt nói: “Xuất viện rồi.”

Mặc dù anh nói rất thờ ơ, nhưng mà Bảo Ngọc cũng nghĩ đến, nhất định ba rất lo lắng.

Anh đưa tay đan vào tóc cô, dịu dàng sấy tóc, có khi còn mát xa da đầu cho cô, Bảo Ngọc thoải mái buồn ngủ: “Mộc Mộc thì sao, đứa bé kia sao rồi?” Mất đi cha mẹ, một đứa bé như Mộc Mộc rất khó có thể chịu đựng được nỗi đau như vậy. Không biết vì sao Bảo Ngọc lại cảm thấy rất thân thiết với Mộc Mộc.”

“Không biết.” Tiêu Mặc Ngôn thành thật trả lời.

Ngoại trừ tất cả những gì liên quan đến Bảo Ngọc thì anh đều thờ ơ, tất nhiên là cũng không quan tâm đ ến đứa nhỏ kia.

Bảo Ngọc cười cười: Đi theo Tiểu Hải, chắc là nó cũng ổn.”

Sau đó anh cúi đầu đặt cằm trên đỉnh đầu cô, ngưng mắt nhìn cô trong gương, nhẹ nhàng nói: “Vì sao em không hỏi anh thế nào?”

Bảo Ngọc nhíu mày, cong khóe môi, xoay người ôm lấy thắt lưng tinh tế của anh: “Tiêu Mặc Ngôn, em rất nhớ anh.” Trong ba ngày này, không lúc nào cô không nhớ anh, chỉ cần nhớ anh thì trong lòng vô cùng đau đớn.

Tiêu Mặc Ngôn tắt máy sấy, cúi người ôm cô: “Đừng mơ rời xa anh, anh sợ anh sẽ làm ra những việc mà đến anh còn thấy sợ.”

Bảo Ngọc không nói gì, cô nhớ rõ cụ Hình đã nói, ông ấy nói, trong lòng Tiêu Mặc Ngôn có một ác ma…

Cô ôm chặt anh: “Không, sẽ không đi nữa.” Chỉ cần có em ở đây, cô sẽ không để anh trở thành tù binh của ác ma.

Sẽ không.

Ban đêm, cô gối trên cánh tay của Tiêu Mặc Ngôn, lưng dựa sát vào ngực anh, nhưng có lẽ vì ban ngày ngủ quá nhiều nên bây giờ không ngủ được, người đàn ông phía sau từ từ thở đều.

Từ lúc cô mất tích đến giờ, đây là giấc ngủ yên ổn nhất của anh.

Nghe tiếng hít thở đều của anh, cô cũng nhắm mắt lại…

Trong lúc cô nhắm mắt lại, ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Trong giây phút cô chớp mắt kia, cô nhìn thấy Tiêu Tuyệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi