TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 487

Ngọc Diệp cũng chỉ khẽ gật đầu với hai người, nhưng lúc quay đầu lại cười toe toét với Trương Thịnh Hải. Chị Điềm cười mắng, nói thẳng cô ta không có lương tâm. Tất cả mọi người quan tâm cô ta như vậy, nhưng trong mắt cô nhóc này cũng chỉ có Tiểu Hải, đúng là con gái lớn không giữ được rồi.

Chị Điềm không muốn làm phiền bọn họ, đi ra ngoài làm việc khác.

Bảo Ngọc ngồi bên cạnh, nhìn em trai nói: “Tiểu Hải à, chị định buổi chiều sẽ về thăm ba, em có đi không?”

Trương Thịnh Hải chợt cứng người, có chút khó xử nhìn Ngọc Diệp. Thật ra không phải anh không muốn về, mà sau khi anh đi sẽ chỉ còn lại một mình Đào Nhi, cho dù có người khác chăm sóc cô ta, anh cũng sẽ không yên tâm.

Ngọc Diệp rất ân cần nói: “Tiểu Hải, anh cứ đi theo Bảo Ngọc đi.” Chỉ cần đối phương không phải là phụ nữ, là ba của Tiểu Hải, cô ta sẽ không để ý! Ấn tượng của cô ta đối với người chú kia xem như không tệ.

Trương Thịnh Hải cắn răng, ngoảnh đầu lại áy náy nói với Bảo Ngọc: “Chị, chờ thêm một thời gian nữa em sẽ về, em không yên tâm về Đào Nhi.”

Bảo Ngọc cười: “Chị biết rồi.”

Buổi trưa, Bảo Ngọc lên mạng kiểm tra cổ phiếu đã mua trước đó. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, nó đã tăng lên hơn hai mươi lần! Trước đó cô đầu tư ba trăm triệu, bây giờ đã có hơn sáu tỷ!

Bảo Ngọc thấy vậy liên cười rạng rỡ. Lần đầu tiên cô kiếm được nhiều tiền như vậy, vẫn không khỏi có cảm giác thành tựu!

Cô tính sẽ để lại một nửa cho ba, còn lại một nửa sẽ mua quà cưới cho Tiêu Mặc Ngôn…

Nghĩ đến kết hôn là cô lại đỏ mặt và gục đầu xuống bàn, đôi mắt phượng nheo lại vì hạnh phúc, ánh mắt sáng lên rạng rỡ. Tuy nói hai người đã sớm đăng ký kết hôn nhưng điều này với làm đám cưới lại có ý nghĩa hoàn toàn khác. Đối với phụ nữ thì chỉ có giây phút mặc áo cưới đi trên thảm đỏ, cô mới là cô dâu, mới là vợ của người nào đó. Đó là giây phút tốt đẹp nhất trong cuộc đời của người phụ nữ, là một ngày khó quên.

Trong ngày cưới đó, cô nhất định sẽ tặng cho Tiêu Mặc Ngôn một món quà cưới không tưởng tượng được!

Cô vừa nghĩ vừa cười, thậm chí Tiêu Mặc Ngôn bước vào lúc nào cũng không biết. Ngón tay cô vẽ nhẹ theo đường biểu đồ của cổ phiếu trên laptop giống như đã nhìn thấy được vô số tiền mặt vậy.

“Có lãi à?”

Bảo Ngọc nghe được giọng nói này quay đầu lại toét miệng cười với Tiêu Mặc Ngôn, rất đắc ý giơ hai ngón tay ra: “Sáu tỷ! Em chỉ bỏ vốn có ba trăm triệu thôi đấy! Có phải em rất giỏi không?”

Tiêu Mặc Ngôn thấy cô cười rạng rỡ như vậy, đôi môi cũng bất giác cong lên, giơ tay nhéo lên mặt cô: “Giỏi.”

Lòng hư vinh của Bảo Ngọc thỏa mãn, nói đầy vẻ khí thế: “Em sẽ mua thêm ba trăm triệu nữa, bảo đảm có thể lại có thể kiếm thêm sáu tỷ.”

Tiêu Mặc Ngôn thấy cô hăng hái như vậy cười, ôm cô vào trong lòng. Bảo Ngọc vẫn chìm đắm trong niềm vui trở thành người giàu có, quay đầu lại nói: “Tiêu Mặc Ngôn, nếu em giàu rồi anh đừng làm cho tổ chức nữa, sau này em bao nuôi anh là được rồi!”

Tiêu Mặc Ngôn thấy cô nói chuyện nghiêm túc như vậy, quả nhiên suy nghĩ một lát rồi rất sảng khoái gật đầu: “Cho em bao nuôi.”

“Ha ha, ngoan…” Bảo Ngọc không muốn làm anh quá mất mặt. Gương mặt hai người rất gần, gần đến mức có thể thấy rõ bóng dáng của mình trong ánh mắt của đối phương. Trong chớp mắt này, Bảo Ngọc đột nhiên cứng người lại.

Trong giây lát, ánh mắt ôn hòa của Tiêu Mặc Ngôn trước mặt lại biến thành đôi mắt không đứng đắn với khí thế ép người, nhìn chằm chằm vào cô, nhìn cô với vẻ thâm trầm…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi