TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 489

“Bảo Ngọc, đây…” Thím Đỗ hơn nửa đời đều ở nhà họ Trương, đương nhiên cũng có cảm tình, nhưng mà, bà có chút không qua được cửa này của mình, căn bản không có mặt mũi quay về.

Bảo Ngọc cười an ủi: “Thím Đỗ, đừng này kia nữa, thím yên tâm quay về với con, sau này, con và Tiểu Hải đều sẽ không cho thím đi nữa!”

Căn bản không cho thím Đỗ cơ hội hối hận giãy giụa, Đinh Khiên lái xe, rời đi nơi này.

Thím Đỗ thở dài, nắm tay Bảo Ngọc, bộc bạch hết lời trong lòng, bao gồm cả sự áy náy đối với cô, và sự nhớ nhung đối với nhà họ Trương. Bảo Ngọc luôn nhẫn nại nghe, thỉnh thoảng lại an ủi bà vài câu, cứ như vậy, rất nhanh đã tới nhà họ Trương.

Đinh Khiên giúp mang đồ nào, thím Đỗ nhìn căn phòng mình đã từng ở, bây giờ vẫn gọn gàng, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Sau khi biết chuyện của Nguyễn Thanh Mai, càng thêm thổn thức, cho dù bà ấy cay nghiệt thế nào, cũng chưa từng bạc đãi mình.

Thu lại tâm trạng, thím Đỗ nhìn căn nhà sắp bị bụi bao phủ, trực tiếp nhíu mày, không nghỉ ngơi, xắn tay áo bắt đầu thu dọn. Bảo Ngọc muốn giúp, bà nói không cần, chỉ cho cô ngoan ngoãn ngồi trên sofa xem tivi. Thím Đỗ tay chân nhanh nhẹn, không lâu sau, đã dọn nhà rực rỡ hẳn lên.

Lúc trưa, nói gì cũng muốn cô và Đinh Khiên ở lại ăn trưa, bà làm đầy bàn món Bảo Ngọc yêu thích. Bảo Ngọc rất lâu không ăn thức ăn thím Đỗ làm, khẩu vị cũng tốt, ăn một lúc hai bát cơm. Đinh Khiên khẩu vị luôn tốt, ở đâu cũng không lạ, đều xem như nhà mình, luôn miệng khen thím Đỗ. Thím Đỗ híp mắt cười nhìn, thường gắp thức ăn cho hai người.

Ăn xong cơm trưa, Bảo Ngọc và Đinh Khiên mới rời đi.

Thím Đỗ cũng không rảnh rỗi, lại bắt đầu dọn dẹp hành lang và phòng vệ sinh, cho tới hơn bốn giờ chiều, mới ra ngoài mua thức ăn làm bữa tối. Sắp sáu giờ, Trương Hồng Khánh mới quay về, vừa dùng chìa khóa mở cửa, đã ngửi thấy mùi thức ăn đã lâu.

Ông sững sờ, đẩy cửa đi vào, nghe thấy tiếng chiên xào trong bếp, từ từ lại gần, lúc nhìn thấy thì kinh ngạc. Thím Đỗ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn ông, có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Thị trưởng Trương.” Cho dù bây giờ Trương Hồng Khánh đã là thư ký ủy viên thành phố, bà vẫn quen gọi ông là thị trưởng Trương.

Trương Hồng Khánh ho thanh giọng hai tiếng: “Bữa tối ăn gì?”

Thím Đỗ vội nói: “Thịt kho, cá hố kho, khoai tay xắt dây xào rau xanh, canh sò đậu hủ, lập tức có thể ăn rồi.”

Trương Hồng Khánh vừa nghe, toàn là món mình thích, lại ngửi thấy mùi thức ăn ngày thường, lập tức cảm thấy đói bụng: “Được, tôi đi dọn bàn.”

Ngay cả một câu hỏi, một câu trách móc cũng không có, Trương Hồng Khánh đối với thím Đỗ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lúc cơm tới, hai người ngồi trước bàn, ngẩng đầu nhìn căn phòng lớn này, đột nhiên trở nên trống rỗng, Trương Hồng Khánh cảm khái nói: “Người già rồi, phải học tiếp nhận cô đơn.”

Nguyễn Thanh Mai không ở đây, con trai và con gái cũng có cuộc sống của mình, cái nhà này rõ ràng trở nên lạnh lẽo. Đặc biệt là lúc ông về trễ mở cửa, nghênh đón ông chính là sự cô đơn đầy phòng, cảm giác cô độc đó, làm ông thoáng chốc như gìa đi mười mấy tuổi.

Thím Đỗ thở dài, chậm chậm gảy hạt cơm trong bát, nói:”Chỉ cần con cái đều khỏe mạnh, cho dù không ở bên cạnh, cũng nên vui mừng mới đúng. Ít nhất, còn có thể biết chúng đang ở đâu, đang làm gì.”

Trương Hồng Khánh im lặng gật đầu, cũng không muốn động tới chuyện đau lòng của bà, giống như trước đây, hai người chỉ câu được câu chăng nói chuyện, thời gian này trôi qua cũng nhanh hơn rất nhiều.

Ngày hôm sau, Bảo Ngọc và Tiêu Mặc Ngôn cùng đi tới Tiêu thị, hai người vừa xuất hiện đã dẫn tới oanh động không nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi