TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 510

Bảo Ngọc đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô ta: “chị Thanh, em hiểu suy nghĩ của chị, nếu như chị thật muốn trợ giúp cho các đồng nghiệp trong công ty, vậy thì chị hãy khuyên nhủ tổng giám đốc Tiêu đi. Từ bỏ, từ bỏ tất cả mọi thứ ở hiện tại, nếu như ông ta còn tiếp tục cố chấp nữa thì cũng chỉ hại ông ta và nhân viên trong công ty thôi.”

Hà Thanh bất đắc dĩ cười một tiếng: “Vốn là muốn để em khuyên cậu Tiêu, không ngờ rằng em ngược lại còn muốn chị đi khuyên tổng giám đốc Tiêu. Bảo Ngọc à, em đi theo cậu Tiêu lâu như vậy rồi, thế mà cũng biến thành người xấu bụng khó chơi, xem ra chị tìm em là một quyết định sai lầm.”

Bảo Ngọc lập tức nở nụ cười: “chị Thanh, chị đừng có nói như vậy chứ, mấy ngày nay chị không thấy em, không nhớ em hả?”

Hà Thanh cố ý làm cho sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: “Ai lại nhớ đến cái cô gái có miệng lưỡi bén nhọn như vậy hả.”

“Hihi, chị Thanh tốt nhất với em rồi.”

Hai người lại nói chuyện một lúc lâu, cả hai đều ăn ý mà tránh đi chủ đề liên quan đến Tiêu thị.

Lúc này, Hà Thanh nhận được một cuộc điện thoại: “Tôi ở bên ngoài…” Sắc mặt của cô ta thay đổi, lông mày nhanh chóng nhăn lại: “Trước tiên hãy ngăn những ký giả kia đi, tôi lập tức trở về ngay… À đúng rồi, trước khi tôi trở về không cho phép lộ ra nửa chữ nào với người ở bên ngoài, tất cả mọi chuyện chờ tôi trở về rồi lại nói.”

Nói xong, cô ta vội vàng cất điện thoại, lấy ra bóp tiền từ trong túi: “Bảo Ngọc à, thật sự xin lỗi, công ty còn có chút chuyện, chị phải đi trước đây.”

Bảo Ngọc gật gật đầu: “chị Thanh, chị cứ bận chuyện của chị đi, cứ để em mời cho, lần sau chị mời cũng được mà.”

Hà Thanh đang rất gấp gáp, cũng không khách khí với cô: “Vậy được rồi, cứ quyết định như thế đi.” Cầm túi xách lên, cô ta nhanh chóng bước ra khỏi quán cà phê.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bảo Ngọc nhìn đồng hồ trên cổ tay, cách thời gian Đinh Khiên đến đón mình vẫn còn sớm, cô lại không muốn muốn làm phiền đến công việc của anh ta, liền ngồi một mình ở vị trí gần cửa sổ uống cà phê đọc tạp chí.

Lúc này có người đi tới trực tiếp ngồi ở đó diện cô, Bảo Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn thấy người ở đối diện, ánh mắt có chút trừng lớn: “Bắc Khởi Hiên?”

Mà ở đối diện, nụ cười trên mặt Bắc Khởi Hiên ôn hòa, hai mắt chăm chú nhìn về phía cô: “Bảo Ngọc, đã lâu không gặp.”

Rất lâu rất lâu, thời gian đã lâu như vậy rồi, anh ta đã sắp quên bộ dáng của cô. Chỉ có lúc gặp lại mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra anh ta cũng chưa từng quên, mà đã sớm đem cô khắc sâu trong đáy lòng, anh ta đã đem cô đặt ở nơi sâu nhất trong lòng, liên kết với linh hồn của anh ta.

Bảo Ngọc thu lại vẻ mặt kinh ngạc, xa cách gật đầu với anh ta: “Đúng vậy, đã lâu không gặp rồi.”

Mặc dù thái độ của cô vẫn có chút xa cách, nhưng so sánh với sự đối chọi gay gắt lúc trước cũng đã tốt hơn nhiều rồi, cô đã từng nói sẽ bỏ qua lỗi lầm của anh ta, cũng sẽ không lãng phí tâm tư đối với chuyện này.

“Đến đây gặp bạn à?” Cô hỏi.

“Ừm.” Bắc Khởi Hiên nói, lại bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Đáng tiếc là bị người ta cho leo cây.” Tạm dừng lại, anh ta nói: “Nghe nói em sắp kết hôn rồi.”

“Lễ giáng sinh.” Bảo Ngọc suy nghĩ một chút, lại cười với anh ta một cái, sau đó đưa thiệp mời chính thức cho anh ta: “Hoan nghênh anh đến tham gia hôn lễ của tôi.”

Sự thoải mái trong đôi mắt của Bắc Khởi Hiên dần dần tiêu tan, hai tay không ngừng nắm chặt, giống như đang cố gắng đè nén cảm xúc ở nơi đó, anh ta nhàn nhạt cười: “Nếu rảnh, anh nhất định sẽ đến.”

Nói xong anh ta đứng dậy: “Anh phải đi rồi.”

“Có cần anh đưa em về không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi