TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 524

Tiêu Mặc Ngôn đảo mắt một vòng.

Chị Điềm đi vào bên trong gõ cửa: “Bảo Ngọc, chị Điềm đây, chị vào nhé.” Nói xong đã muốn đẩy cửa ra, nắm cửa xoay một vòng, lại phát hiện cửa đã bị khóa ở bên trong, lông mày của chị ta xiết chặt lại, lập tức xoay thêm mấy lần nữa: “Bảo Ngọc, em có ở bên trong không vậy?”

Có dự cảm không tốt, chị Điềm cũng không để ý đến cái khác, nhấc chân liền muốn đạp cửa, nhưng lúc này cửa lại mở ra từ bên trong.

Nhìn thấy người ở bên trong, chị ta nhẹ nhàng thở ra: “Bảo Ngọc, sao chậm như vậy mới mở cửa, em thật sự làm chị sợ muốn chết.”

Bảo Ngọc cười một tiếng: “Lúc nãy em đi vệ sinh.” Giọng nói của cô rất nhẹ, giống như mới vừa tỉnh ngủ.

“Ha ha, thì ra là như vậy à.” Chị Điềm đi vào phát hiện cửa sổ mở rộng, hơi lạnh thổi thẳng vào trong phòng, chị ta nhịn không được mà rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay: “Sao lại mở cửa sổ vậy? Em không lạnh hả?” Chị ta đi qua đóng cửa sổ lại.

“Chắc là gió thổi mở đó.” Bảo Ngọc thuận tiện nói, sau đó ngồi trên ghế.

Đây là giáo đường cũ, cửa sổ cũng là loại gỗ từ thời xa xưa, đóng lại cũng cảm giác được có gió lùa vào, chị Điềm cũng không hề nghi ngờ gì.

“Đúng rồi, Vy Hiên đâu rồi?” Chị ta nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng của Vy Hiên.

Bảo Ngọc không để ý trả lời: “Cậu ấy bảo hôm nay mọi người đến đây đều là nhân vật lớn, không biết lại chạy đi nơi nào tìm tư liệu nữa rồi.”

“Ha ha, con nhóc này giống như là một người liều mạng cuồng công việc, lúc này cũng không quên đi công việc.”

“Ha ha, đúng vậy đó.”

Hai người nói qua nói lại một hồi, điện thoại di động của chị Điềm vang lên: “Cậu Tiêu… Ừ, không có chuyện gì, yên tâm đi… được rồi, tôi biết rồi…”

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Bảo Ngọc: “Cậu Tiêu thật là không có giờ khắc nào yên lòng về em.”

Bảo Ngọc mỉm cười rũ mắt xuống: “Chắc là anh ấy sợ em gặp nguy hiểm.”

Chị Điềm có ở đây, ngồi ở bên cạnh thay cô kiểm tra lớp trang điểm trên mặt: “Bên phía Tiêu Tuyệt từ đầu đến cuối vẫn không có động tĩnh gì, mọi người chúng ta nhất định phải bảo trì cảnh giác, ai biết cậu ta có phá hư chuyện ngày hôm nay hay không?”

Bảo Ngọc nghe xong cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói thêm gì khác.

Bên phía Bảo Ngọc không có chuyện gì gì, Tiêu Mặc Ngôn cũng có thể an tâm, đảo mắt thấy khách cũng đã đến gần đông đủ rồi, ngoại trừ người của nhà họ Trương, còn có một số người bạn bè mà anh có giao thiệp rất tốt, anh cũng không gửi thiệp mời cho những người liên quan đến công việc. Về phía Hồng môn thì đều là những người có mặt mũi nhất, tam đại Ám đường khác hình như đã thương lượng với nhau rồi, toàn bộ đều là phó đường chủ đến đây để chúc mừng. Cái này cũng không phải là không xem trọng, mà là đối với tổ chức Hồng môn bí mật nhất, một khi đường chủ của tứ đại Ám đường hội tụ lại một chỗ, rất dễ dàng bị người khác tận dụng lỗ hổng, nếu như bị tiêu diệt hết đối với Hồng môn mà nói thì đó là một tổn thất rất lớn.

Ở phía xa xa, Đinh Khiên nhìn thấy Nghê Thư, đến tóc dài cột ở sau ót, chạy chiếc xe môtô của cô ta, trong một dãy xe liền lộ ra sự khác biệt.

“Nghê Thư, ở bên này.” Anh ta kêu.

Nghê Thư cất kỹ nón bảo hiểm rồi đi về phía bên này, móc từ trong túi ra một đồ vật giống như khúc xương, phía trên dùng dây lụa buộc thành một cái nơ bướm, trực tiếp ném cho Tiêu Mặc Ngôn: “Tặng cho các người đó, không cần phải khách khí?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi