TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

 

Chương 537

Mắng thì mắng, nhưng hai người là do một tay ông Hình dạy dỗ, làm sao có thể thật sự để mặc cho anh em bọn họ tàn sát lẫn nhau?

“Vì một người phụ nữ?” Tiêu Tuyệt cười lạnh, khuôn mặt lộ ra vẻ trào phúng.

Có phải vì một người phụ nữ hay không, trong lòng ông Hình biết rõ.

Sắc mặt ông Hình có chút thay đổi, lại muốn nói gì đó, mở miệng nhưng lại không thể an ủi nửa câu.

Đúng vậy, nếu như lúc trước ông ích kỷ muốn mượn thân phận song thai của bọn họ, ảo tưởng muốn bồi dưỡng bọn họ thành vệ sĩ, thì làm sao có chuyện xảy ra như ngày hôm nay? Nói dễ nghe một chút, chỉ có thể trách số mệnh, thật ra thì không phải vì những người ích kỷ này sao?

Đầu tiên là Tiêu Chính Thịnh, vứt bỏ vợ con, sau đó lại là người phụ nữ đáng thương, dùng sự tàn nhẫn của ông ta để trừng phạt mình và con trai, cuối cùng, chính là ông Hình…

Ông Hình thở dài một tiếng, ngước đôi mắt mệt mỏi lên, nhìn hai đồ đề mà ông ta tâm đắc nhất, khàn giọng nói: “Tuyệt, dừng lại đi, tôi hứa với vậu, sẽ trả tự do cho cậu…về phía Môn chủ, tôi sẽ nói. Chỉ cần bây giờ cậu từ bỏ, tôi sẽ đảm bảo mạng sống cho cậu!”

“Không còn kịp rồi.” Ánh mắt Tiêu Tuyệt lóe ra mấy vệt sáng, đôi môi khẽ mỉm cười, giống như ảo mộng: “Hôm nay, tất cả mọi người đều sẽ phải chôn ở đây!”

“Cậu…” Không đợi ông Hình nổi giận, thân ảnh của Tiêu Mặc Ngôn đã lao đến trước mặt, Tiêu Tuyệt đã sớm có chuẩn bị, khi anh tiếp cận liền phản kích.

Thạch giơ súng lục lên, quyết đoán nhắm vào Tiêu Tuyệt, ông Hình nhìn thấy, liền đặt tay lên súng của anh ta, không đành lòng lắc đầu: “Đợi xem mộ chút, có lẽ, nó sẽ quay đầu.”

Mọi người đều nhìn thấy phần không buông bỏ được của anh ta, thế nhưng, cơ hội để đối phó với Tiêu Tuyệt chỉ thoáng qua liền sẽ biến mất, Thạch sẽ không từ bỏ như vậy!

“Thật xin lỗi, ông Hình.” Anh ta nói một câu như vậy, sau đó họng súng nhắm chuẩn về phía Tiêu Tuyệt…

Nghê Thư bỗng chốc mở miệng: “Chờ một chút!”

Tất cả mọi người nhìn về phía cô ta, mũi Nghê Thư động đậy mấy lần, dường như ngửi thấy mùi thơm của thực vật, mùi bùn đất tanh trộn lẫn sau cơn mưa. Cái mũi của cô ta vẫn luôn rất nhạy cảm, nhất là đối với các loại thảo dược Trung Quốc, mùi này xuất hiện rất đột ngột…

Không đợi cô ta nói hết lời, chị Điềm hoảng hốt hô lên một tiếng: “Mau nhìn đi, kia là…”

Mọi người chỉ thấy một vài cây thực vật xanh ở góc tường, với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, nhanh chóng lan rộng, bò lên toàn bộ bức tường.

Bảo Ngọc hít một hơi lạnh, cô đã quá quen thuộc đối với cảnh tượng đáng sợ trước mắt này. Suýt nữa cô đã trở thành chất dinh dưỡng, bị bọn chúng cắn nuốt sạch sẽ.

Là cỏ Nam Cực!

Ông Hình trừng to mắt, cảm thấy không dám tin, loại thực vật ăn thịt người như vậy lại xuất hiện ở đây! Lập tức ông ta nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên quay đầu lại: “Tuyệt, là cậu?”

Tiêu Tuyệt dừng lại, hơi quay đầu lại nở một nụ cười xinh đẹp. Anh ta phủi phủi quần áo, thờ ơ nói: “Đây là mấy hạt giống còn sót lại trên đảo, được tôi mang đến đây, nếu như các người không hủy những quả bom kia, có lẽ trên đời này sẽ không có những thứ đó!”

Lúc này Thạch mới giật mình, chẳng trách anh ta luôn cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào đó. Tiêu Tuyệt sẽ không thể nào dễ dàng đối phó như vậy! Bây giờ xem ra đây thật sự là nước cờ hung ác nhất của anh ta.

Thấy những thứ thực vật này đang điên cuồng sinh trưởng, Thạch quyết đoán sai người chuẩn bị súng phun lửa đốt cháy tất cả những thứ này.

Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn khẽ đảo qua, môi mím chặt hơn, ánh mắt nhìn thẳng xuống căn hầm dưới đất, ngồi xổm xuống muốn dùng sức giật khóa sắt, Bảo Ngọc lại lắc đầu với anh: “Tiêu Mặc Ngôn, đưa mọi người nhanh chóng rời khỏi chỗ này đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi