TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 550

“Ba ngày…”

Ba ngày trước, nhà thờ, hôn lễ, Cỏ Nam Cực, Tiêu Mặc Ngôn, Tiêu Tuyệt…

Nhìn thấy Bảo Ngọc ngây người nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng cứ như còn chưa rõ mình đang ở đâu, chị Điềm cẩn thận gọi cô: “Bảo Ngọc?”

Con ngươi Bảo Ngọc dần sáng hơn, sau đó giơ tay lên, lúc nhìn thấy vết thương được băng bó trên cổ tay của mình, hai mắt khẽ nhắm lại, một dòng nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Dường như cô phải lấy dũng khí rất lớn mới hỏi ra được: “Chị Điềm, Tiêu Mặc Ngôn anh ấy…”

Biết cô muốn hỏi cái gì, chị Điềm mỉm cười dịu dàng, giống như trấn an mà vuốt ve hai má cô: “Yên tâm đi, tối hôm qua đã tìm được cậu Tiêu, bây giờ đang ở chỗ ông Hình!”

Bảo Ngọc lập tức mở mắt, cố gắng muốn ngồi dậy: “Tiêu Mặc Ngôn… Tiêu Mặc Ngôn anh ấy không sao phải không?!”

“Phải, phải, cậu Tiêu mạng lớn, sao có chuyện gì được?”Chị Điềm vừa đỡ cô ngồi dậy vừa nói: “Trái lại, em dọa bọn chị sợ chết khiếp, mất máu quá nhiều không nói, còn bị sốt cao, cho dù Nghê Thư dùng hết mọi cách vẫn không làm cơn sốt giảm bớt được! Hại cô nhóc kia muốn phát điên, cuối cùng chỉ có thể sử dụng cách phổ thông nhất, dùng tuyết chà xát để giảm sốt cho em.”

Bảo Ngọc lo lắng nắm lấy tay của chị Điềm: “Anh ấy đang ở đâu, em muốn đi gặp anh ấy!”

“Trời ạ, mợ chủ của tôi, em vừa mới tỉnh…”

“Chị Điềm, em muốn đi gặp anh ấy!” Ánh mắt Bảo Ngọc kiên định, không nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn, cô không yên lòng.

Nhìn cô, chị Điềm thở dài, nhẹ nhàng chọc vào trán cô: “Em ý, cũng không tự thương lấy mình.” Nói gì thì nói, chị ta cũng hiểu được tâm tình của cô nên giúp cô mặc quần áo rồi bảo Đinh Khiên đỡ người xuống giường, mang Bảo Ngọc tới chỗ ông Hình.

Ông Hình nhìn người đang canh gác ở cửa, trầm giọng ra lệnh: “Không được cho người khác đi vào.”

“Dạ.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ông Hình đẩy cửa đi vào phòng, người ở bên trong đã tỉnh lại, mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình và chiếc quần dài màu đen, đang đứng ở trước cửa sổ nhìn mặt trời lộ ra phía chân trời.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh khẽ quay đầu, tầm mắt đảo qua người vào, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc, lại được anh che giấu rất tốt.

Ông Hình cau hàng mày hoa râm của mình, chắp tay sau lưng bước qua, ánh mắt ngưng tụ, có loại phức tạp không nói nên lời.

“Có nhớ được cái gì không?”

Thấy đối phương đầu tiên là cảnh giác nhìn mình, sau khi xác định ông ta không có nguy hiểm mới chần chờ lắc đầu. Ông Hình cũng không biết mình nên thở phào nhẹ nhõm hay nên lo lắng, ông im lặng suy ngẫm một lát, mới mở miệng, câu chữ vang lên, khí phách nói: “Nhớ kỹ lấy, cậu tên là Tiêu Mặc Ngôn! Là Đường chủ của Hải Thiên Đường, Hồng Môn! Cũng là người được chọn kế vị chức môn chủ đời tiếp theo!”

“Tiêu, Tiêu Mặc Ngôn…”Anh khẽ lặp lại cái tên này, không có một chút ấn tượng.

Ông Hình gật đầu: “Đúng vậy! Cậu tên là Tiêu Mặc Ngôn, cậu có một người vợ tên là Trương Bảo Ngọc.”

“Trương Bảo Ngọc…” Sự nghi hoặc vẫn hiện lên trong đáy mắt của anh bây giờ, nhưng trong lòng khẽ rung động chứng minh so với cái tên của anh, anh lại có một cảm giác khác thường với cái tên không thuộc về mình này hơn.

Ông Hình còn nói rất nhiều, Tiêu Mặc Ngôn vẫn luôn im lặng lắng nghe, không kinh ngạc, cũng không có chút khó chịu, giống như anh đã trải qua cuộc sống như thế nào hay ký ức ra sao, anh đều không quan tâm tới. Chỉ khi nghe thấy tên của Bảo Ngọc anh mới nhướn mày, sự dịu dàng hiện ra trong đáy mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi