TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

CHƯƠNG 88

“Con hiểu cái con khỉ!” Nguyễn Thanh Mai tức điên.

Bà ta cũng chẳng thèm quan tâm đến hình tượng, mở miệng chửi tục, ngón tay run run chỉ vào cậu, giận dữ nói: “Con trói một kẻ ngốc bên người thì có lợi ích gì? Con có thể nuôi sống bản thân con hay là nuôi sống cô ta không? Nếu để cho người bên ngoài biết được, con trai của mẹ nhìn trúng một kẻ ngốc, thì mẹ còn mặt mũi nào nữa chứ?”

Nghe bà ta một câu “Kẻ ngốc” hai câu “Kẻ ngu” không chỉ có Trương Thịnh Hải mà ngay kẻ Trương Bảo Ngọc cũng chau mày, nghĩ tới lúc đầu thái độ của cô nhắm vào Tiêu Mặc Ngôn cũng như vậy.

“Mẹ!” Trương Thịnh Hải cũng tức giận, kích động nói: “Con chỉ là muốn giúp Đào Nhi thì có gì sai? Lẽ nào nhìn cô ấy một thân một mình bị mấy kẻ đó bắt nạt sao?” Nói xong cậu nghiêng đầu qua một bên: “Con làm không được!”

Trương Hồng Khánh nhìn con trai, trong mắt toát lên vẻ kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là vui mừng.

“Thằng nhóc thối. Con theo mẹ vào đây!” Nguyễn Thanh Mai đi tới, xách lỗ tai cậu kéo vào phòng.

Trong phòng khách chỉ còn hai ba con Bảo Ngọc, Trương Hồng Khánh quay đầu lại nhìn con gái: “Bảo Ngọc à, con và Tiêu Mặc Ngôn…”

Nói tới đây ông liền dừng lại, lắc đầu: “Thôi vậy.”

Bảo Ngọc thân mật kéo tay ba cô làm nũng: “Ba à, ba đừng lo lắng cho con, con biết mình đang làm gì mà.”

“Nếu con thực sự biết được thì tốt rồi.” Trương Hồng Khánh cưng chiều gõ lên mũi cô: “Được rồi, xem con bẩn như con mèo kìa, đi tắm rửa nhanh lên.”

“Tuân mệnh!” Bảo Ngọc xoay người vào phòng, Trương Hồng Khánh bỗng gọi cô lại, suy nghĩ một hồi nói: “Ba sắp được bổ nhiệm làm bí thư thành ủy rồi.”

“Thật sao ba?”Bảo Ngọc mừng rỡ: “Quá tốt rồi! Con biết ba con là giỏi nhất mà!”

Trương Hồng Khánh bật cười, phất tay nói: “Được rồi, mau vào phòng đi.”

Bảo Ngọc trở về phòng, Trương Hồng Khánh đăm chiêu thu tay lại, đứng yên trong phòng khách đôi mắt sâu thẳm hơi nheo lại.

Ngay cả ông cũng không ngờ chỉ một câu nói nhẹ tênh của Tiêu Mặc Ngôn lại có thể trở thành hiện thực…

Để con gái ở bên cạnh một gã không rõ lai lịch rốt cuộc là phúc hay là họa đây?

*

Nhìn Bắc Khởi Hiên rót hết ly rượu này tới ly rượu khác, Đỗ Thu Nghi không nén được sự chua xót trong lòng. Cô bước tới đoạt lấy ly rượu trong tay anh ta nói: “Anh Hiên, anh đã uống nhiều lắm rồi!”

Ánh mắt lạnh lùng của Bắc Khởi Hiên nhìn cô ta chằm chằm nói: “Đưa đây!”

“Anh Hiên…” Cô còn muốn nói gì nữa nhưng Bắc Khởi Hiên đã đoạt lại cái ly trong tay cô, sau đó lại rót nửa ly, một hơi uống cạn.

Đỗ Thu Nghi cũng không nhịn được nữa, kích động đến độ hất toàn bộ rượu trên bàn xuống đất: “Vì cô ta mà anh chuốc say bản thân thành bộ dạng này, anh còn nói anh không động lòng với cô ta sao? Còn nói không thích cô ta sao?”

Bắc Khởi Hiên lắc đầu, híp đôi mắt dọa người lại: “Đừng nhắc đến tên người phụ nữ đó!”

Anh càng như vậy, Đỗ Thu Nghi càng hận: “Tại sao không thể nhắc? Anh để ý cô ta sao?”

“Đáng chết, tôi đã nói đừng nhắc đến cô ta nữa mà!” Bắc Khởi Hiên ném mạnh cái ly trong tay xuống đất, mấy mảnh thủy tinh sắc bén văng đến chân của Đỗ Thu Nghi, trong chớp mắt cắt thành một vết máu trên mu bàn chân trắng nõn, nhìn vô cùng chói mắt.

Thấy chân cô chảy máu, Bắc Khởi Hiên tỉnh rượu hơn nửa, ảo não tự trách, mắng thầm một câu sau đó đi tìm hòm thuốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi