TÁI THẾ LÀM PHI

Vốn đêm nay hai người nên đi dạo thật vui vẻ thì bây giờ không gian lại tràn ngập sát khí, đường phố hỗn loạn, Triệu Sâm mang theo Mạnh uyển né đao kiếm của thích khách. Xem ra hắn cũng không đem binh khí theo, thứ có thể chống đỡ bây giờ chỉ có quạt xếp trong tay.

Chất liệu của cái quạt kia hẳn không giống bình thường, nó đã mấy lần cản mũi kiếm của thích khách đâm xuống giúp bọn họ, Mạnh Uyển không dám thở, ôm chặt lấy Triệu Sâm theo bản năng. Dưới ánh trăng, tóc hắn tung bay, kim quang phản xạ đao kiếm, hiện lên hàn quang.

“Điện hạ!”

Thị vệ xông qua đoàn người hỗn loạn, vây quanh Triệu Sâm và Mạnh Uyển. Triệu Sâm dừng lại, tay áo tung bay, nhíu lông mày nhìn hộ vệ đánh nhau với thích khách, đầu mày tràn đầy hàn khí.

Mạnh Uyển dựa vào thân hình vững chãi của hắn, Triệu Sâm cúi đầu nói: “Đứng im ở đây.” Sau đó hắn tiến lên giúp thị vệ. Số lượng thích khách hơn xa bọn hắn, nhưng hắn vẫn có thể ứng phó thành thạo, Mạnh Uyển đứng giữa vòng bảo hộ đã không còn sợ hãi như trước.

Nhưng khi hộ vệ vừa đi chỗ khác ngăn thích khách, lại có hắc y nhân khác đánh lén phía sau Mạnh Uyển. Mạnh Uyển cũng không phát hiện ra, nhưng Triệu Sâm thì có. Hắn có đầy đủ thời gian cứu Mạnh Uyển ra, hộ vệ gần đó cũng có thể bảo vệ nàng thật tốt, nhưng chính tại lúc đó, ông trời lại vẽ vời thêm chuyện.

Chỉ thấy một thư sinh áo dài màu xanh xông lên kéo tên thích khách muốn đánh lén Mạnh Uyển, bị thích khách đạp bay, nặng nề ngã xuống. Vất vả đứng lên nhìn lại, Mạnh Uyển đã được Triệu Sâm ôm vào ngực, thích khách đều đã bị đánh ngã, khăn vải cũng bị cởi hết ra.

Trên mặt Tô Ký Trần để lộ chút xấu hổ, cố gắng đứng lên, tập tễnh đi tới, nén đau đớn hành lễ, nói: “Tại hạ vẽ vời thêm chuyện rồi, khiến tiểu thư cùng tiên sinh thêm phiền, thật có lỗi.”

Mặc dù trên người mang thương tích, còn ở trong tình huống khó xử nhưng vẫn tự nhiên hào phóng đi đến chào hỏi, Tô Ký Trần không hề kém cỏi chút nào, đây cũng là nguyên nhân khiến Mạnh Uyển có vài phần kính trọng đối với hắn lúc trước.

Triệu Sâm buông Mạnh Uyển ra, đánh giá Tô Ký Trần một cái, khép quạt xếp, gõ gõ trong lòng bàn tay, mỉm cười nói: “Không sao, không biết công tử tên họ gì? Ngươi cứu nàng, ta nên cám ơn ngươi thật tốt.”

“Vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc đến.” Tô Ký Trần cười nói: “Mọi người không sao là tốt rồi, chỉ là ta chưa bao giờ thấy nhiều thích khách ở Cam Lâm như vậy, có lẽ công tử cũng không thấy nhiều, tại hạ không làm chậm trễ mọi người nữa, đi trước một bước.” Hắn cấp bậc lễ nghĩa chu đáo rồi rời đi, chỉ là lúc hắn quay đi lại ôm ngực khiến người khác lo lắng.

Cả quá trình vừa rồi Mạnh Uyển đều cau mày, cũng không nhìn hắn, vẫn là bộ dáng cô gái nhỏ dựa vào người Triệu Sâm. Kiếp trước nàng không gặp chuyện này, khi đó nàng không có cơ hội ở một mình cùng Triệu Sâm, càng đừng nói tới đi xa. Nàng cũng không nghĩ tới, kiếp này đã gặp được Tô Ký Trần nhanh như vậy.

Sống lại một đời, quả nhiên mọi thứ đều không giống lúc trước. Không hiểu sao nàng còn có chút chờ mong.

Về thái độ lãnh đạm của Mạnh Uyển đối với Tô Ký Trần, Triệu Sâm hình như rất vừa lòng, đợi Tô Ký Trần tiến vào hẻm nhỏ, liền phân phó: “Tinh Trầm, hộ tống vị công tử kia trở về, nhớ phải để lại thuốc trị thương.”

Tinh Trầm ôm quyền rời đi, những hộ vệ khác đã kiểm tra xong thích khách, tiến lên bẩm báo: “Điện hạ, đều đã cắn thuốc tự vẫn, trên người không có đầu mối gì.”

Triệu Sâm nhân lúc không ai để ý, quay ra nhìn Mạnh Uyển, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, lại nhìn trước nhìn sau mới đè thái dương nói: “Nàng không sao là tốt rồi.”

Mạnh Uyển cong môi: “Đương nhiên là ta không sao, quan trọng là chàng ấy.” Nàng có chút sốt ruột: “Sao lại xảy ra chuyện? Ai lại to gan dám hại chàng?”

Triệu Sâm suy nghĩ một chút, đi tới bên người thích khách, ngồi xổm dò xét hơi thở đối phương, xốc cổ áo của hắn nhìn vào trong, lại lật nhìn đầu của hắn, ở sau tai trái phát hiện một dấu hiệu.

“Nhìn xem những người khác ở tai trái có phải có dấu hiệu hoa mai hay không?” Hắn đứng lên nói.

Hộ vệ lĩnh mệnh kiểm tra, một hồi lại bẩm: “Bẩm điện hạ, đều có.”

Triệu Sâm không nói gì, bọn hộ vệ cùng quỳ xuống: “Thuộc hạ vô năng, thỉnh điện hạ trách phạt.”

Mạnh Uyển bị bọn họ dọa sợ, Triệu Sâm lại vẫn bình tĩnh nói: “Đi tìm Tinh Trầm lĩnh phạt, bây giờ trở về phủ.” Dứt lời dắt Mạnh Uyển lên xe ngựa.

Mạnh Uyển ngồi cùng hắn trên xe ngựa, vừa ngồi xuống đã thấy hắn mở miệng.

“Vị công tử kia có lòng hiệp nghĩa, Uyển Uyển có nghĩ tới nên cảm tạ hắn thế nào không?” Triệu Sâm giống như lơ đãng hỏi thăm, sắc mặt như thường.

Mạnh Uyển có chút chần chừ, Triệu Sâm cười cười, ánh mắt lạnh xuống, lóe lóe: “Nàng vốn mềm lòng lại lương thiện, sao lần này đối với người cứu nàng lại chẳng quan tâm vậy?”

Mạnh Uyển nghĩ gì trả lời nấy: “Mới nãy lo lắng cho chàng, không chú ý điều gì cả. Thật ra cũng không phải là không quan tâm, chỉ là chàng đã an bài chu đáo, Tinh Trầm cũng đã đi, vậy thì ta đâu cần làm gì nữa.”

Nghe lời đáp của nàng, Triệu Sâm không nhìn ra vấn đề. Hắn quan sát nàng hồi lâu, đến khi nàng hiếu kì nhìn lại, hắn mới thu ánh mắt, dựa vào nệm phía sau nói: “Ta ngủ chút, đến nơi thì bảo ta.”

Mạnh Uyển nhẹ giọng đồng ý, yên lặng nhìn chăm chú khuôn mặt hắn, tóc hắn đen tuyền, chảy xuống như thác nước, tản ra mùi hương dễ chịu.

Thật ra, mùi máu của những thi thể kia vẫn quanh quẩn trong chóp mũi nàng, hiện tại hòa quyện với mùi hương của hắn, khiến cả người nàng nổi da gà.

Xe ngựa đến bên ngoài phủ đệ tri phủ, chưa cần Mạnh Uyển gọi, giọng nói của Lý tri phủ cũng đã đánh thức hắn.

“Cung nghênh điện hạ! Điện hạ bị hành thích ở Cam Lâm, vi thần khó tránh tội, thỉnh điện hạ trị tội!”

Triệu Sâm mở mắt, hai đầu lông mày vương chút mệt mỏi, một tay hắn chống đầu, bình thản nói: “Không còn sớm nữa, Lý đại nhân nghỉ ngơi đi, chuyện hôm nay không liên quan đến ngươi, ngươi không cần thỉnh tội.”

Nước mắt Lý tri phủ tuôn đầy mặt, Triệu Sâm chậm rãi ngồi thẳng, như muốn vén rèm xuống xe, bỗng nhiên Mạnh Uyển nắm lấy cổ tay hắn.

Hắn khó hiểu nhìn nàng, lại thấy ánh mắt nàng nóng bỏng.

“Đợi chút hẵng xuống xe.”

“Sao vậy?”

“Ta muốn hỏi cái này.”

“Hả?” Triệu Sâm ngồi lại, bình thản dựa vào bên cạnh nói: “Có vấn đề gì?”

Mạnh Uyển tới gần hắn, tận tới khi chóp mũi hắn đối diện với chóp mũi mình mới hạ giọng nói: “Vì sao rõ ràng chàng cách ta rất gần, đối với ta rất tốt nhưng ta lại thấy chàng rất xa xôi?”

Triệu Sâm cụp mắt, nhìn thấy đôi môi hồng nhuận của nàng, mùi hương đặc biệt trên người thiếu nữ tản ra, nàng căn bản không rõ bây giờ nàng quyến rũ thế nào đâu, hầu kết Triệu Sâm trượt trượt, hướng về phía sau thở hắt ra nói: “Nàng dựa vào ta gần quá rồi.”

“Không được sao?” Nàng lập tức hỏi lại, lại đến gần thêm một chút, cử chỉ có phần lớn mật, có lẽ nàng đã chẳng còn lo lắng gì, chỉ muốn tháo mặt nạ của hắn ra xem phía dưới là cái gì.

Triệu Sâm nửa nằm trong xe ngựa đối mặt với nàng, một luồng gió không biết từ đâu thổi tắt ngọn nến, bóng đen càng làm cho người ta can đảm thêm, Mạnh Uyển lại tiến về phía trước một chút, ép hỏi: “Rốt cuộc trong lòng chàng đang nghĩ cái gì?”

Thật ra, điều này là điều mà cả hai kiếp nàng đều muốn hỏi.

Đời trước vì hắn như vậy nên không nhìn ra được rốt cuộc hắn có cảm tình với ai, hơn nữa, khi nàng chết, hắn hối hận như vậy, còn yên lặng vì nàng làm nhiều việc như thế.

Nếu không vì những điều này…. Mặc dù nàng trùng sinh nhưng cũng không thể biết được tâm ý của hắn, tựa như hiện tại, dù biết rõ tất cả, nhưng nàng vẫn nghi ngờ, tình cảm của hắn đối với nàng là gì? Là yêu… hay là trách nhiệm?

Hơi thở của Triệu Sâm hơi gấp, rất lâu sau cũng không trả lời nàng, ánh mắt sáng rực, khuôn mặt sạch sẽ, một thân áo trắng của hắn tựa như ánh trăng lạnh lùng giữa bầu trời đêm.

Hắn dứt khoát nằm xuống nệm êm, bàn tay kéo gáy nàng, trực tiếp ép mặt nàng hướng về phía hắn.

Một nụ hôn, dùng sức rất lớn, thời gian rất dài, nhưng chỉ là chạm môi, không đi quá giới hạn.

Lông mi vừa dày vừa dài của hắn cọ nhẹ, gãi ngứa nàng, lại khiến nàng khẩn trương, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Cuối cùng, Triệu Sâm thả nàng ra trước, kiềm chế mà nói: “Ta đã muốn làm như vậy lâu rồi.”

Mạnh Uyển choáng váng ghé vào người hắn, bàn tay nhỏ không tự giác nắm lấy áo hắn, hắn nằm ngửa nhìn lên đỉnh xe ngựa, một lát sau bỗng nhiên cao giọng cười, Mạnh Uyển cảm thấy lồng ngực hắn chấn động lập tức ngồi dậy, che môi nhìn hắn một lúc, vén rèm nhảy xuống xe.

Xuống xe, chỉ thấy Lý đại nhân cùng Tinh Trầm quỳ trên mặt đất, bọn hắn trong xe liếc mắt đưa tình, bên ngoài mọi người lại đứng đó, cả một khung cảnh đồ sộ, đại khái cũng chỉ có thể làm ngơ thói quen hành đại lễ với Tam điện hạ của mọi người.

“Tất cả đứng lên đi.” Hắn đi ra sau nàng, hai tay chắp phía sau, môi mỏng giương nhẹ nói: “Tinh Trầm tiễn Mạnh tiểu thư về phòng nghỉ ngơi, tăng người bảo vệ, một con ruồi cũng không được lọt.”

“Vâng, điện hạ!”

Tinh Trầm lĩnh mệnh đưa Mạnh Uyển rời khỏi đó, Tam điện hạ lại quăng ra một câu, ngữ khí bay bổng lại khiến bước chân hắn hơi chột dạ.

“Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mang đầu tới gặp ta.”

Mạnh Uyển không nhịn được quay đầu nhìn Triệu Sâm, hắn nghiêm mặt, đâu còn bộ dạng tươi cười, hiện tại là bộ dáng uy nghiêm không thể chạm tới.

Nhưng khi hắn nhận ra nàng đang nhìn chăm chú, liền thu lại uy nghiêm, trở lại bộ dáng ôn nhu hòa ái.

… Đều nói nữ nhân trở mặt nhanh, so với nữ nhân, Tam điện hạ còn trở mặt nhanh hơn.

Ban đêm, giờ Tý.

Mạnh Uyển đã sớm chìm vào giấc ngủ, thư phòng Lý tri phủ lại vẫn sáng đèn, Triệu Sâm đang đánh cờ cũng lão hòa thượng.

Hai người không ai nói lời nào, đến tận khi Triệu Sâm thắng, bỗng nhiên hắn ném quân cờ xuống, đứng lên nói: “Đêm đã khuya, ta cũng nên cáo từ.”

“Điện hạ có tâm sự trong lòng nhưng kĩ năng đánh cờ vẫn tài tình như vậy, bần tăng bội phục.” Hòa thượng thở dài.

“Đại sư quá khen.” Triệu Sâm không yên lòng nói xong, cáo từ với lão hòa thượng, chân bước qua Tùng Trúc viện, đứng ở ngoài Tuyết Mai viện.

“Tham kiến điện hạ”

Hộ vệ canh giữ ở bên ngoài đều quỳ hết xuống hành lễ, Triệu Sâm ra hiệu cho bọn họ không được lên tiếng, hắn đi vào sân nhỏ, nhìn ngọn đèn mờ trong phòng, biết rõ người bên trong đã ngủ, đó là nha hoàn gác đèn đêm.

Kiểm tra sự an toàn xung quanh, xác định không có sơ hở, Triệu Sâm mới quay về. Đi được vài bước hắn lại dừng, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, trầm ngâm nói: “Dọn dẹp sương phòng ở Tuyết Mai viện đi, đêm nay ta ở nơi này.”

Như vậy… là hắn không tin tưởng hộ vệ, muốn đích thân ở đây bảo vệ nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi