TAI TIẾNG

Edit: Sa

“Được, nếu em đã thích anh ấy thì chị sẽ tác hợp cho hai người. Ngay bây giờ em lập tức đăng ký kết hôn với anh ấy đi.”

Tiếu Tiêu ngỡ ngàng, ngẩng đầu nhìn Hạ Thanh Thời.

Kết quả đúng như Hạ Thanh Thời dự đoán, cô nhìn Tiếu Tiêu, cảm thấy rất mỉa mai: “Em chỉ muốn đùa bỡn với anh ấy thôi.”

Tiếu Tiêu cắn môi, ngập ngừng: “Em…”

Không phải cô không hiểu tâm tư của Tiếu Tiêu, nhưng vì liên quan đến Yến Thời nên cô mới giận. Cô nhìn Tiếu Tiêu, nói tiếp: “Em chỉ nhất thời cảm thấy anh ấy thú vị, nhưng liệu có thấy anh ấy thú vị suốt đời được không?”

Hạ Thanh Thời biết Tiếu Tiêu không muốn ở bên cạnh Yến Thời cả đời, cho dù vào giờ phút này, cô bé thích anh ấy, nhưng cô bé cũng sẽ không muốn.

Hạ Thanh Thời day huyệt thái dương, “Em chơi chán rồi phủi mông bỏ đi để lại một mình anh ấy, em muốn anh ấy phải làm sao?”

Tiếu Tiêu không phản bác mà chỉ cúi đầu, lặng im.

Suy nghĩ của Yến Thời chỉ giống như đứa trẻ sáu tuổi, không ai dạy anh tình yêu là gì, vậy nên anh mãi mãi không biết tình yêu là gì. Điều đó không công bằng với Yến Thời, nhưng không công bằng vẫn còn tốt hơn có người dạy cho anh biết về tình yêu rồi sau đó cướp hết tất cả của anh.

Hạ Thanh Thời hít sâu một hơi: “Tiếu Tiêu, chị đã cho em cơ hội, là em tự từ bỏ.”

Ngừng một lát, cô nói tiếp: “Chị sẽ xem như lúc trước đầu óc em không được tỉnh táo nên sẽ không so đo với em. Tốt nhất đừng để chị phát hiện em tiếp cận Yến Thời thêm một lần nào nữa.”

Giọng của Hạ Thanh Thời rất bình tĩnh, nhỏ nhẹ hơn bất cứ lần nào cô nói chuyện với Tiếu Tiêu trước kia, nhưng Tiếu Tiêu có thể cảm nhận được sự uy hiếp trong lời nói của cô. Tiếu Tiêu vẫn duy trì tư thế từ nãy đến giờ, cô nàng cúi đầu, ngồi im re.

Hạ Thanh Thời ném di động tới trước mặt Tiếu Tiêu, lạnh lùng nói: “Đồ của em, giữ lấy.”

Tiếu Tiêu im lặng lấy cái điện thoại đang nằm trên bàn rồi bỏ vào túi áo, sau đó cúi đầu rời khỏi phòng làm việc của Hạ Thanh Thời.

Cô mở điện thoại, phát hiện hình nền không phải là tấm hình tự sướng của mình. Cô mở thư viện ảnh ra, tất cả hình của Yến Thời và Bóng Nhỏ do cô chụp đã bị xóa hết. Điều đó làm bao nhiêu uất ức bị cô đè nén xuống đáy lòng dâng lên mãnh liệt. Cô đập điện thoại xuống sàn, nghiến răng nói: “Chỉ là kẻ ngốc thôi mà! Tôi cóc thèm!”

***

Tan làm, Hạ Thanh Thời không về nhà mà đi đến đại viện không quân. Sáng nay Yến Thời và Bóng Nhỏ đã được đưa qua đó.

Đến nơi, Hạ Thanh Thời cẩn thận quan sát, phát hiện không có Diệp nữ sĩ ở nhà. Lòng Hạ Thanh Thời rơi lộp bộp, nhận thấy tình hình không khả quan lắm.

Bà cụ nhìn thấy cháu dâu dáo dác nhìn ngó xung quanh thì hiểu ngay cô đang nghĩ gì: “Tối nay nó có việc nên không về nhà ăn cơm.”

Hạ Thanh Thời không tin. Cô biết cho dù bận rộn đến đâu, Diệp nữ sĩ vẫn luôn về nhà ăn cơm với bà cụ. Bây giờ Diệp nữ sĩ không có ở nhà rõ ràng là vì không muốn nhìn thấy mấy đứa con của Châu Gia Doanh. Chuyện dây chuyền hôm bữa còn chưa giải quyết xong mà hôm nay lại gây thêm tội với mẹ chồng khiến Hạ Thanh Thời rất bối rối.

Bà cụ dường như không để ý tới chuyện đó, bà vỗ tay Hạ Thanh Thời, nói: “Được rồi, cháu đi gọi mấy đứa nhỏ về ăn cơm đi.”

Bình thường bọn trẻ thích chơi ngoài sân bãi ở phía sau đại viện. Quả nhiên Hạ Thanh Thời tìm được đám nhóc ở ngoài đó.

Hồi sáng, Bóng Nhỏ định đem hai rương đồ chơi mới đến đây để chơi với bạn nhưng bị Hạ Thanh Thời ngăn lại. Hiện tại, Bóng Nhỏ đang chơi cùng Tiểu Diệp Tử và cả Sâu Mập – cậu nhóc đã tranh con chim cánh cụt với Bóng Nhỏ hôm trước.

Ba đứa nhỏ nối đuôi nhau núp sau lưng Yến Thời, vừa la hét vừa cười khanh khách, Yến Thời cầm đầu lách trái lách phải, chống lại người ở đối diện. Hóar đang chơi trò đại bàng bắt gà.

Người làm đại bàng là một cô gái trẻ, gà mẹ Yến Thời nhanh nhẹn hơn cô ấy, sau mấy lần không bắt được Yến Thời, cô ấy quyết định bắt Bóng Nhỏ ở cuối hàng.

Mắt Bóng Nhỏ ầng ậng nước: “Cô Cá mè hoa, sao lúc nào cô cũng bắt cháu hết vậy?”

Cô gái trẻ cốc lên đầu Bóng Nhỏ: “Gọi là chị Cá Nhỏ.”

Sau đó cô ấy cười với Bóng Nhỏ, nói: “Vì wuli Bóng Bảo(1) đáng yêu nhất!”

(1) Wuli: tiếng Hàn, có nghĩa là “của chúng tôi, nhà tôi”, hiện đang được sử dụng rộng rãi trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc. Wuli Bóng Bảo nghĩa là Bóng Bảo nhà mình hoặc là Bóng Bảo của chúng ta, đại loại thế.

Hạ Thanh Thời đi tới bắt chuyện với “chị Cá Nhỏ”, sau đó nhìn mấy bảo bối nhà mình, “Chúng ta về ăn cơm thôi.”

Nói xong mới nhớ ra có Sâu Mập ở đây, cô lập tức mỉm cười nói: “Sâu Sâu có muốn ăn cơm cùng bọn cô không?”

“Không ạ!” Từ sau lưng Yến Thời, Sâu Sâu nhanh chóng chạy ra ôm chân cô gái trẻ, “Cháu muốn ăn cơm cùng Cá mè hoa!”

Cô gái cốc đầu Sâu Mập, “Hỗn hào! Gọi mẹ!”

Cô ấy trở mặt cực nhanh, sau khi hung dữ đánh con xong, cô ấy liền quay sang cười ngọt ngào với Hạ Thanh Thời: “Ngại quá, để chị chê cười rồi.”

Hạ Thanh Thời sửng sốt, hóa ra cô bé trước mặt mình là con gái của ông Thịnh, là mẹ của Sâu Sâu.

Thoạt nhìn, cô ấy cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi tuổi, không ngờ đã có con lớn thế… Xem ra chuyện chị Phân nói con gái của ông Thịnh sinh con lúc mới mười tám tuổi là thật.

Sau đó, Hạ Thanh Thời nhanh chóng nhớ tới chuyện khác. Lúc trước công ty cô muốn ký hợp đồng với người nổi tiếng trên mạng, trong đó có “Vương Sâu Mập(2)”. Khi đó cô đã liên hệ với mẹ cậu bé, kết quả là đối phương trả lời với thái độ vô cùng chính nghĩa: “Tôi không phải là loại người bán con cầu vinh! Tôi sẽ không bao giờ để Vương Sâu Mập làm trâu làm ngựa cho mấy người!”

Nói chung là đối phương diễn rất đạt.

(2) Giải thích chỗ này một chút. Mẹ của Sâu Mập, tức con gái của ông Thịnh, tên là Thịnh Tử Du, là nhân vật nữ chính trong truyện khác của tác giả Thiết Phiến Công Tử. Trong truyện đó, Thịnh Tử Du có thai lúc 18 tuổi nhưng vì bị mất trí nhớ nên không biết cha của con mình là ai. Trong suy nghĩ của cô, bố của Sâu Mập là người đàn ông vô trách nhiệm, làm cô to bụng rồi phủi mông bỏ đi, vì thế cô gọi bố của con mình là Vương Bát Đản (nghĩa là đồ khốn nạn), vì thế mà cô đặt biệt danh cho con mình là “Vương Sâu Mập” để con theo họ bố luôn. Vì thế, “Vương” trong “Vương Sâu Mập” là một cái họ chứ không có nghĩa là “Vua của loài Sâu”.

Nhìn cô gái trẻ trước mặt mình, tâm trạng của Hạ Thanh Thời khá phức tạp. Nhưng sự chú ý của cô nhanh chóng bị chuyện khác di dời.

Trên bàn cơm, trước mặt mọi người, sau khi gặm xong một khúc xương sườn, Yến Thời đột nhiên nói: “Chị Cá Nhỏ giống Tiêu Tiêu ghê.”

Bóng Nhỏ đang hết sức chăm chú gặm móng heo, còn những người khác không ai biết hình dạng Tiếu Tiêu ra sao.

Bàn ăn bất chợt im ắng, sợ Yến Thời lúng túng, Hoắc tiên sinh định mở miệng giải vây, nhưng Hoắc phu nhân đã nhanh chóng đạp chân anh một cái, do đó Hoắc tiên sinh nuốt câu “Chị Cá Nhỏ là ai?” xuống.

Ba giây sau, anh cảm thấy rất may vì mình không hỏi chị Cá Nhỏ là ai. Hoắc tiên sinh có thể tưởng tượng đến viễn cảnh Hoắc phu nhân cười lạnh lùng hỏi anh: “Sao không hỏi Tiêu Tiêu là ai? Chẳng lẽ anh quen Tiêu Tiêu?”

Có điều lần này Hoắc tiên sinh lo hơi xa. Hoắc phu nhân hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không quan tâm anh có biết Tiêu Tiêu hay không vì lúc này Hoắc phu nhân đang giật mình bởi sự tụt hậu của mình.

Hạ Thanh Thời biết mặc kệ là lớn hay nhỏ, chỉ cần là nữ giới đang độ xuân xanh, Yến Thời luôn gọi họ là chị, trừ Tiếu Tiêu. Trong khi anh không gọi cô nàng bằng chị rất lâu rồi mà bây giờ cô mới biết, lần đầu tiên, Hạ Thanh Thời cảm thấy hối hận khi để Tiếu Tiêu dùng nghệ danh này vì cô không biết Yến Thời đang gọi là Tiếu Tiêu hay Tiêu Tiêu(3).

(3) Tiếu (xiào) và Tiêu (xiāo) có phát âm tương tự nhau. Ở Trung Quốc, chỉ khi thân thiết mới gọi nhau bằng tên mà không kèm theo họ.

Mặc dù suốt bữa cơm Hoắc tiên sinh tự suy diễn Hoắc phu nhân sẽ lại đào hố mình nhưng trên đường về, Hoắc tiên sinh vẫn suy nghĩ cẩn thận xem vì sao Hoắc phu nhân lại đạp chân mình. Trong lúc chờ đèn đỏ, anh quay sang nhìn Hoắc phu nhân, nói: “Em nói chuyện với cô ấy rồi?”

Hoắc phu nhân chống tay lên cửa sổ đỡ trán, ánh mắt rơi bên ngoài cửa sổ, giọng mệt mỏi: “Anh có cho rằng em đã làm sai không?”

Cho dù Yến Thời ngốc nghếch, nhưng trừ việc bảo vệ anh khỏi những thương tổn ra, cô không có quyền can thiệp vào cuộc đời anh, nhưng mà… Hạ Thanh Thời lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của mình.

“Chắc là Yến Thời không thích cô ấy đâu. Tất cả chỉ vì cô ấy chủ động tiếp cận, còn Yến Thời thì chưa từng tiếp xúc với người khác phái.”

Không để anh biến thành một trong những cuộc tình của Tiếu Tiêu cũng là cách bảo vệ anh tránh khỏi những tổn thương.

“Thanh Thời.” Hoắc Đình Dịch nhìn cô, giọng trầm thấp êm ái, “Nếu sau này chúng ta có con gái, anh cũng sẽ lo lắng con bị bắt nạt, bị ấm ức, bị tổn thương.”

Hạ Thanh Thời không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa.

“Nhưng anh sẽ không bao giờ cướp mất những trải nghiệm của con.” Hoắc Đình Dịch nhìn cô, “Sự bảo vệ tốt nhất mà anh có thể dành cho con là luôn giữ cho mái nhà của chúng ta ấm áp, vững chắc, cho dù ở bên ngoài con bị thương tích đầy mình thế nào đi nữa thì con cũng sẽ biết trên cõi đời này luôn có chỗ cho con trú mưa tránh gió.”

Lòng Hoắc phu nhân rung động mãnh liệt. Nếu có con, chắc chắn Hoắc tiên sinh sẽ là người cha vô cùng sáng suốt và khoan dung. Hoắc phu nhân đã nghĩ như vậy.

Nhưng sau đó, Hoắc phu nhân nhanh chóng phát hiện ra rằng khi làm chồng, Hoắc tiên sinh không hề sáng suốt, cũng chẳng có chút gì gọi là khoan dung.

Về nhà, theo thói quen, Hạ Thanh Thời lướt mạng trước khi đi ngủ. Lúc mở weibo, cô nhận được tới hơn một trăm thông báo có người gắn thẻ tên cô.

Cô nhấn xem thông báo, tất cả đều gắn thẻ tên cô dưới một bài viết đăng chín tấm hình so sánh Bóng Nhỏ với một đứa trẻ khác.

Từ lúc tung trailer Bằng mặt không bằng lòng, Bóng Nhỏ thu được rất nhiều fans, có fan còn lập fanpage Hội những người yêu mến Bóng Nhỏ Joey, hiện tại đã có hơn bốn mươi ngàn thành viên. Tuy nhiên, bốn mươi ngàn thành viên chẳng là cái đinh gì so với hội mẹ nuôi của Vương Sâu Mập. Mà đứa bé được so sánh với Bóng Nhỏ lần này chính là Vương Sâu Mập.

Tuy là tài khoản mới được tạo nhưng nhìn là biết đó là mẹ nuôi của Vương Sâu Vập vì trong chín tấm hình so sánh, hình nào của Vương Sâu Mập cũng được chỉnh sửa da trắng mặt xinh, đến cả nọng ở dưới cằm cũng không thấy đâu. Trong khi đó, hình của Bóng Nhỏ đều có chất lượng thấp, tấm thì lấy góc độ không tốt, tấm thì ánh sáng không đủ, tấm thì mồ hôi nhễ nhại, tấm thì quần áo xốc xếch, tấm thì quần sắp bị tuột, nói tóm lại là trông rất giống ăn mày.

“Nhan sắc này mà đòi đánh bại wuli Sâu Mập? Ôm Sâu Mập về, từ chối lăng xê! Vĩnh biệt!”

“Quả nhiên chế độ chụp ảnh không có 360 là kính chiếu yêu! Mị quay lại làm fan Vương Sâu Mập đây.”

Tất nhiên fans Bóng Nhỏ không ngồi im nghe chửi, trong số đó vị mẹ nuôi có nickname Mẹ nuôi của Cầu ca được Hạ Thanh Thời mua fans ảo lúc trước hăng như uống tiết gà.

Mẹ nuôi của Cầu ca đại khai sát giới:

“Gương mặt của Cầu ca nhà mị là tuyệt tác! Không thể nào phản bác!”

“Cũng có người không thích Cầu ca á? Chắc mấy người đó có gu thẩm mỹ dị ghê nơi.”

“Ai nói Cầu ca không đẹp? Tui dẫn đi khám mắt cho!”

Hạ Thanh Thời: “…”

Sao cô thấy Mẹ nuôi của Cầu ca giống anti trá hình thế nhỉ??? Cô bỗng thấy xót một trăm tệ mua fans cho thím đó quá.

Vì liên quan tới Bóng Nhỏ nên Hạ Thanh Thời không thể ngó lơ, vậy là cô gọi Hoắc tiên sinh tới hóng cùng.

Hoắc tiên sinh vừa nhìn lập tức hỏi: “Ai chụp mấy tấm hình này?”

Hoắc phu nhân sửng sốt, ban đầu cô chỉ xem cho vui thôi nên không suy nghĩ sâu xa.

Ngay sau đó, Hoắc tiên sinh phát hiện ra một chuyện: “Hôm nay nó mặc bộ đồ này đúng không?”

Trong đầu Hoắc phu nhân từ từ hiện lên một người khả nghi, “Chẳng lẽ là…”

Không đợi Hoắc phu nhân nói ra đối tượng khả nghi, trên màn hình máy tính hiện lên có tin nhắn wechat.

Cô không nghĩ gì mà trực tiếp mở tin nhắn, là từ Cecilia của bộ phận truyền thông gửi tới.

“Đã đưa tin chị muốn rồi.”

Bên dưới còn gửi kèm đường dẫn bài báo.

Hoắc phu nhân định tắt khung chat, nhưng Hoắc tiên sinh đã nhanh hơn cô, anh cầm lấy cổ tay cô để không điều khiển được con chuột.

Hoắc phu nhân ngáp dài, cười giả lả, “Muộn rồi, chúng mình đi ngủ thôi.”

Thật ra Hoắc tiên sinh cũng chỉ vô tình lướt qua thôi, nhưng không biết là hên hay xui mà anh nhìn thấy dòng chữ bên dưới đường dẫn: “Nữ diễn viên Tiếu Tiêu đeo dây chuyền VCA(4) số lượng có hạn, thế giới chỉ có ba sợi, trong đó có một sợi…”

(4) VCA: Viết tắt của Van Cleef & Arpels – một thương hiệu trang sức nổi tiếng.

Hoắc tiên sinh rê chuột, nhấp mở đường dẫn, toàn bộ bài viết hiện ra trước mắt anh:

“…trong đó có một sợi đã được doanh nhân H của Trung Quốc mua về.”

Hoắc tiên sinh quay sang nhìn Hoắc phu nhân bằng vẻ mặt khó đoán.

Nhớ đến việc hôm qua Hoắc tiên sinh đã cảnh cáo mình, Hoắc phu nhân không hề nghĩ ngợi mà lập tức kéo tay anh, giải thích: “Nghe em giải thích! Không phải như anh nghĩ đâu!”

Hoắc tiên sinh cố kìm cơn giận, gật đầu: “Ừ, em nói đi.”

Hoắc phu nhân gấp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu, phải giải thích thế nào đây? Hôm qua Hoắc tiên sinh nổi giận nên tất nhiên cô không dám lấy tên tuổi của anh để lăng xê nữa, nhưng vấn đề là tin tức này do cô yêu cầu lên bài mấy ngày trước rồi!

Hoắc tiên sinh mua sợi dây này ở châu Âu, khi đó anh ở Pháp mà sợi dây nằm ở Milan(5) nên phải vận chuyển. Vì lịch trình của Hoắc tiên sinh không cố định nên anh đã yêu cầu chuyển thẳng về Bắc Kinh.

(5) Milan: một thành phố của Ý.

Khi rời khỏi Hongkong về Bắc Kinh để lấy mẫu AND, Hoắc phu nhân đã tiện tay lấy sợi dây chuyền đi, sau đó đưa cho Tiếu Tiêu đeo một lát ở sân bay.

Cô lắc tay Hoắc tiên sinh, đôi mắt rưng rưng trông rất đáng thương: “Em chỉ cho cô ấy đeo mười phút thôi! Chỉ mười phút thôi!”

Hoắc tiên sinh nhướn mày nhìn cô: “Một phút cũng không được!”

Hồi trước, lúc bị lạc mất Yến Thời, Hoắc phu nhân vì quá hoảng sợ mà tóc tai bù xù, khóc đến mức mascara nhem nhuốc, vì đã có kinh nghiệm nên Hoắc tiên sinh biết đôi mắt rưng rưng động lòng người của Hoắc phu nhân vào lúc này chỉ là giả vờ.

Hoắc phu nhân ở vế trước khiến anh đau lòng, còn Hoắc phu nhân ở vế sau khiến anh… muốn giày vò.

Hoắc tiên sinh ép Hoắc phu nhân ngồi xuống ghế, cố đè nén ham muốn trong lòng, nói bằng giọng nguy hiểm: “Tại sao không dùng tên tuổi của anh với người khác?”

Hoắc phu nhân dựa vào ngực anh, khóc sướt mướt: “Vì em biết anh không có ý gì với cô ấy… Cô ấy giội nước vào quần anh mà anh cũng không nhớ… Hôm bữa em hỏi anh về Tiếu Tiêu, anh còn cho rằng đó là biệt danh của Dịch Tiêu nên em mới… Hu hu…”

Hoắc tiên sinh day huyệt thái dương rồi buông tiếng thở dài nặng nề. Lúc đó anh chỉ muốn tránh cái hố của cô thôi, không ngờ lại là cái cớ để cô làm bậy.

Tuy nhiên, Hoắc phu nhân đang nước mắt lưng tròng bỗng phát giác ra điều kỳ lạ. Tại sao nghe cô nói “sự thật”, Hoắc tiên sinh không hề tỏ ra ngạc nhiên mà lại thở dài? Cô tinh ý phát hiện ra một chuyện, lập tức nhìn thẳng vào Hoắc tiên sinh: “Hôm trước anh nói dối?”

Hoắc tiên sinh: “…”

Hoắc phu nhân đẩy Hoắc tiên sinh ra, ánh mắt rơi vào màn hình máy tính lần nữa, tập trung đọc kỹ tiêu đề của đường dẫn trong khung chat.

Bên dưới tiêu đề chỉ có dòng chữ: “Nữ diễn viên Tiếu Tiêu đeo dây chuyền VCA số lượng có hạn, thế giới chỉ có ba sợi, trong đó có một sợi…”

Còn “doanh nhân H” thì phải nhấp vào đường dẫn để mở bài báo mới nhìn thấy!

Hoắc phu nhân nổi giận, cô lập tức vứt bỏ gương mặt điềm đạm, đáng yêu lúc nãy, phản kích: “Dòng chữ này không hề nhắc đến anh! Vì sao anh lại phản ứng như vậy? Xem ra anh có ấn tượng rất sâu sắc với Tiếu Tiêu nhỉ?”

Hoắc tiên sinh lại day huyệt thái dương, rốt cuộc anh đã tạo nghiệt gì đây…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi