Chương 33: Không có chuyện gì thì đừng nhặt thứ bị vứt đi
Lại nói, sau khi Lục Nguyên lái xe chở Phong Linh, vô cùng ngầu chạy trên đường phó.
“Không ngờ cậu lại che giấu thân phận sâu như vậy, ngay cả tôi cũng bị lừa.” – Phong Linh ngồi ở ghế phó lái, ánh mắt phức tạp vẫn nhìn qua mặt Lục Nguyên.
Cô có một chút vui mừng, cũng có một chút nghỉ hoặc, ngoài ra cũng có một chút hoang mang.
“Cậu thích không?” – Lục Nguyên giật mình, anh không định che giấu Phong Linh.
Cô gái này rất thiện lương, trong nội tâm cũng còn hồn nhiên lắm, không giống những người khác gây lục đục với nhau vì lợi ích.
Anh nói ra thân phận của mình cũng không phải không thẻ.
“Tôi…” – Phong Linh sửng sốt, hơi chần chờ một chút, mà khiến Lục Nguyên ngoài ý muốn là cô lại lắc đầu: “Tôi., tôi không thích lắm.”
“Ò, vì sao?” – Lần này lại đến phiên Lục Nguyên ngây người.
“Tôi cảm thấy trước kia cậu rất tốt.” – Phong Linh đột nhiên quay đầu sang, nhìn cửa sổ bên tay phải mình: “Giống như lần đầu tiên tôi gặp cậu, dù mặc quần áo cũ nát nhưng ánh mắt lại sáng ngời, tuy bị người ta kêu tới kêu lui nhưng cậu vẫn thản nhiên như cũ.
Ngày đó nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy cậu giống như một bụi cỏ nhỏ, tuy một trận gió có thể thổi bay nhưng lại kiên cường sinh trưởng.”
“Hơn nữa, cậu chân thành hơn người khác nhiều, cậu đừng nghĩ rằng tôi không nhìn ra Vương Đại Lực thích tôi, lúc cậu ta nhìn tôi và cậu nói chuyện vì ghen tị nên mới cố tình giễu cợt cậu. Cậu đừng nghĩ rằng tôi không nhìn ra kỹ năng tán gái của bọn Điền Khôn và Tôn Giam, cũng đừng nghĩ tôi không nhìn ra Nhiễm Nhiễm là một người có tâm cơ, đương nhiên Nhiễm Nhiễm cũng là bạn tốt của tôi, tôi có thể dễ dàng tha thứ cho khuyết điểm của cậu ấy.”
“Cho nên, trên đời này người chân thành thì íf, người dối trá thì nhiều. Mà tôi lại cảm thấy cậu rất chân thành, nên nhận định cậu là một người bạn đáng để kết giao, nên tôi thích cậu trước kia hơn. Nhưng hôm nay tôi biết mình sai rồi, hóa ra cậu che giấu rất sâu, tâm cũng lại như thế, hóa ra tất cả mọi người đều bị cậu đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngay cả tôi cũng bị cậu qua mặt hoàn toàn.”
Nghe đến đó, Lục Nguyên sửng sốt.
Trong khoảnh khắc này, không biết tại sao Lục Nguyên lại cảm thấy Phong Linh là một cô gái không tôi.
Dạo này, những cô gái có kiến thức và nội hàm thật sự không nhiều lắm.
“Nhưng cuối cùng cậu vẫn ngồi xe tôi, hơn nữa cậu lại nói với Bạch Nhiễm cậu không thích ngồi xe sang, nhưng lại thích ngồi xe sang do tôi lái, vì sao thế?” Lục Nguyên không nhịn được hỏi.
Nghe vậy Phong Linh chợt phì cười.
“Cậu ngốc thật đó.” – Phong Linh cười nói: “Đúng thật là so với hiện tại thì tôi thích cậu trước kia hơn, nhưng với bọn Điền Khôn và Tôn Giam, tôi cảm thấy cậu hiện tại bất kể là mặt nào cũng đều mạnh mẽ hơn bọn họ.”
“Thì ra là thế.” – Trong lòng Lục Nguyên vui vẻ, lại có chút đau thương, hóa ra Phong Linh vẫn thích anh trước kia hơn.
“Vậy tôi nói cậu nghe, chiếc Mercedes này thật ra không phải của tôi.” – Lục Nguyên nói.
“Thật hả?” – Ánh mắt Phong Linh vừa sợ hãi vừa vui mừng.
Lục Nguyên thấy Phong Linh biểu hiện như thế thì trong lòng không khỏi có tình cảm tốt với cô gái này.
Thử nghĩ, nếu Bạch Nhiễm mà nghe nói chiếc xe này không phải của mình, chỉ sợ cô ta lập tức xuống xe bỏ chạy mắt dép rồi.
“ÚP đây là xe của người khác, tôi chỉ mượn lái thôi.” – Lục Nguyên nói.
Những lời này cũng không phải nói dối.
“Làm tôi sợ muốn chết, còn nghĩ cậu là con nhà giàu giả bộ nghèo khổ nữa đấy, nói thật, tôi rất ghét loại người này, cậu không phải là tốt rồi.” – Phong Linh nói.
Lục Nguyên nghe đến đó trong lòng lộp bộp một tiếng, trời, xem ra mai mốt gặp Phong Linh phải che giấu thân phận thật tốt mới được.
Tuy Phong Linh đang nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng khóe miệng vẫn hiện lên ý cười, dường như đang suy nghĩ gì đó: “Có thời gian chúng ta đi đánh tennis đi, tôi đã mua một bộ vọt, cậu và tôi mỗi người một cái, phí thuê sân tôi bỏ ra, được không?”
Lục Nguyên giật mình: “Được.”
Hai người nói chuyện phiếm chốc lát đã đến trường học của Phong Linh, đậu trước cửa ra vào trường Đại học Sư phạm Kim Lăng.
Quả nhiên không hỗ là trường Đại học Sư phạm có tiếng của Trung Quốc, trước cửa người đến người đi, còn náo nhiệt hơn Đại học Kim Lăng nữa, đếm không Ä Xxue.
Hơn nữa, bởi là trường Đại học Sư phạm nên có rất nhiều bạn nữ xinh đẹp.
Những cô gái đẹp như mây trời, phong thái mỗi người mỗi vẻ.
“Đi thôi, tôi tiễn cậu một đoạn.”
“Được.”
Lục Nguyên đậu xe xong, hai người cùng bước xuống.
Lục Nguyên vừa xuống thì cơ thể chợt lảo đảo, giãm trúng cái gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy một vỏ chai rỗng dưới đất.
Chết tiệt, hôm nay cũng đủ xui xẻo, vừa bước xuống xe đã xém bị chiếc chai này làm té, xem ra vấn đề vệ sinh ở thành phố Kim Lăng cần nâng cao nhiều lắm.
Lục Nguyên cúi người nhặt vỏ chai lên, chuẩn bị vứt bỏ.
Lúc này, những tiếng bàn tán từ phía sau vang lên.
“Nhìn kìa, cậu xem, người kia cao ráo, thấy rác trên mặt đất lập tức chủ động nhặt lên.”
“Đúng đúng, quả là một con người văn minh, còn nữa, cậu ấy lái chiếc xe ngầu thật.”
Không biết tại sao khi nghe những lời này Lục Nguyên lại thấy buồn cười.
Anh đứng trước cửa xe, vì nhặt lên một cái vỏ chai nên bị Phạm Văn Yến xem thường, nói là nhặt ve chai.
Bây giờ cũng nhặt lên một cái vỏ chai, bởi vì anh lái Mercedes nên được người ta đề cao tán dương.
Đó là do những người này thấy anh chạy xe sang mà tới, nếu họ không nhìn thấy thì chắc cũng không khác gì Phạm Văn Yến cả nhỉ?
“Ôi trời, Lục Nguyên, cậu phát ngốc gì đó? Rốt cuộc cậu có tiễn tôi không đây?” – Lúc này, Phong Linh đi được một đoạn quay đầu lại nhìn Lục Nguyên.
“Ơ, đến ngay đến ngay.”
Lục Nguyên định đuổi theo Phong Linh, nhưng anh cầm một chiếc chai rỗng đi bên cạnh cô cũng không tốt lắm, lại không thể tùy tay ném bậy gây ô nhiễm môi trường, cũng không tìm thấy thùng rác gần đây, thế là dứt khoát đặt trên mui xe, đợi tiễn Phong Linh xong thì anh quay về ném đi.
Xong xuôi, Lúc Nguyên đuổi theo Phong Linh.
Anh và Phong Linh đi vào cổng phụ, cảnh quan dọc theo trường Đại học Sư phạm thật lón, lại đưa Phong Linh thêm một đoạn nữa rồi mới xoay người ra về.
Vốn có thể tán gẫu với Phong Linh một hồi, nhưng xe bị quẹt trúng, nên anh đi sửa một chuyền.
Chờ Lục Nguyên đi ra, thấy cảnh tượng trước mắt anh vô cùng chấn động.
Chỉ thấy bốn năm nữ sinh đang vây quanh xe của mình đậu trên đường.
Mấy nữ sinh này đều là chân dài ngực to, thân hình vô cùng quyến rũ.
Có người mặc quần bò bó sát, còn có người kế bên lại mặc váy siêu ngắn.
“Các cậu đang làm gì vậy?” – Lục Nguyên hơi hoang mang, đi đến giải tán đám đông.
“Ơ, đây là xe của anh à?” – Đột nhiên nhìn thấy Lục Nguyên, mấy nữ sinh này vô cùng kinh ngạc.
“Chúng tôi còn nghĩ rằng là của ông chú bụng bự đầu hói nào đó chứ, hóa ra là của anh đẹp trai.”
“Tôi đầu hói hay đẹp trai thì có liên quan gì tới các cậu, tránh ra, tôi còn có việc.” – Lục Nguyên nói.
Không ngờ mắy cô gái này không những không tránh, ngược lại còn xông lên.
“Anh đẹp trai, chọn em đi, em là tài nữ văn học đó, cầm kỳ thi họa cái gì cũng biết nha.”
“Anh gì đó ơi, chọn em chọn em, em nằm trong đội nhảy của trường đó, em biết cưỡi ngựa nữa nè, thân thể vô cùng dẻo dai luôn, tư thế siêu đa dạng.”
“Anh trai, đừng nghe bọn họ, em học rất giỏi, chỉ số thông minh cao, đây là bảng thành tích bao năm qua của em, anh xem đi!”
“Ơ kìa, anh đẹp trai, anh có tiền như thế, hay là chọn cả năm người luôn nhé.”
“Sao nào? Anh đẹp trai, anh nói gì đi chứ.”
Lục Nguyên bị bầy yêu tinh này quấy rầy, khiến anh chật vật không chịu nỗi.
Cuối cùng lấy tay đẩy ra hết: “Này, tôi nói các cậu đang làm gì vậy, mắc gì tôi phải chọn mấy người, tôi có quen mấy người đâu, thật ngại quá, tôi phải đi rồi, xin các cậu tránh ra dùm, được chứ?”
Mấy nữ sinh sửng sốt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Nguyên.
Sau đó vẻ mặt bọn họ đột nhiên phân nộ, chỉ vào Lục Nguyên chửi ầm lên: “Vô sỉ, anh đang đùa giỡn chúng tôi phải không?”
“Đúng vậy, nếu anh không có ý này vậy trêu chọc tụi này làm gì?”
“Thật ghê tởm mà, đồ phá luật, biến đi, chúc anh cả đời không tìm thấy bạn gái.”
“Rác rưởi, tưởng có tiền là ngon hả, có tiền thì được đùa giỡn người khác hả?”
Nhìn bộ dạng căm giận bất bình của bọn họ, Lục Nguyên muốn choáng váng, mọi thứ giống như đều là lỗi của anh hết vậy, bọn họ có nói lý không chứ?
“Tôi nói này, tôi đã làm gì mấy cậu?” – Lục Nguyên nói: “Rõ ràng là mấy cậu ngăn trước xe không cho tôi đi, sao lại biến thành tôi đùa giỡn các cậu rồi? Các cậu mơ màng nhận sai người rồi đó.”
“Còn dám giả bộ?” Một nữ sinh chỉ tay vào chiếc Mercedes: “Nếu anh không đùa giỡn chúng tôi, mắc gì là để cái này ở đó, rồi giả vờ vô tội hả?”
Lục Nguyên gãi đầu, không hiểu lời cô ta nói có ý gì, nghỉ hoặc nhìn trên mui xe.
Trên đó đúng thật là vỏ chai rỗng anh nhặt được, chưa kịp vứt bỏ nên đề lên đó.
Ôi trời!
Phút chốc Lục Nguyên đã hiểu ra.
Có lẽ nào là truyền thuyết để chai nước lên mui xe là có thật?
Một lần để là kéo tới năm người một lúc.
Cơ mà sau khi hiểu được Lục Nguyên cũng chỉ cười ngượng ngùng với mấy nữ sinh này: “À ờ, rất xin lỗi, xin lỗi nhiều, hôm nay đột nhiên có việc, lần sau nói, lần sau nói nha.”
Nói xong, Lục Nguyên hốt hoảng phóng lên chạy xe.
Đầu tiên đưa xe đến tiệm sửa chữa, Lục Nguyên bảo công nhân có gắng sửa chữa, nếu không được thì đồi luôn phụ kiện, tiền bạc không thành vấn đè.
Dù sao là cũng là xe của Dương Mẫn, anh nên sắp xếp cho ôn thỏa.
Lúc trở về thì đương nhiên là đi phương tiện công cộng rồi.
Đến trước cửa Đại học Kim Lăng, lúc này Lục Nguyên mới cảm thấy mệt, gây sức ép sáng giờ cũng đủ rồi.
Cơ mà vui nhất là mình mua được hai căn biệt thự.
Lục Nguyên tưởng tượng tới cảnh mang Chu Doãn đi coi biệt thự, cô ấy nhất định rất vui.
Nghĩ đến đây, Lục Nguyên cảm thấy không uỗng công tốn một đống tiền.
Đang chuẩn bị liên lạc với Chu Doãn thì điện thoại lại reo trước.
“Trần Phong? Có chuyện gì?” – Người gọi là Trần Phong.
“Lục Nguyên, cậu đang ở đâu, đến quán bar Đông Ly đi.” – Trần Phong nói.
“Nói với cậu ấy lát nữa Cửu Nhi cũng đến.” – Trong điện thoại vang lên giọng nói mơ hồ của Hà Mãn.