Chương 95. Lục Nguyên tới sân Tennis.
Nhặt bóng sao, nhặt bóng cũng được, dù sao sân tennis cũng ở trong trường học, nếu như Chu Doãn gọi mình vẫn có thể chạy tới kịp thời.
Nghĩ xong, Lục Nguyên không nói gì nữa, liền một mạch đi tới đó.
Lúc tới sân tennis, có không ít người ở câu lạc bộ đã có mặt, đang tập khởi động trên sân để làm nóng người.
Bạch Nhiễm mặc một chiếc quần short denim bó sát hông, đôi chân dài trắng nõn, đi giày tennis, trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay màu xanh lá cây, trông vô cùng trẻ trung, cứ như một đóa hoa mới nở.
Những người khác cũng đều mặc quần áo thể thao đủ các loại phụ kiện của hãng Nike, Puma, Adian Dema.
Dù sao thì những sinh viên chơi tennis bao giờ cũng giàu hơn những sinh viên thông thường.
Tuy rằng Bạch Nhiễm có nét đẹp rất kiêu kỳ, thoạt nhìn thoáng qua sẽ nghĩ cô ấy là người kiêu ngạo rất khó gần, nhưng thân làm chủ tịch câu lạc bộ, cô ấy vẫn rất hòa đồng dẫn những người khác đi tập những bài khởi động, lại còn vừa nói vừa cười.
Chỉ tới khi nhìn thấy Lục Nguyen, thái độ của Bạch Nhiễm lập tức lạnh lùng đi vài phần.
“Lần nào cũng chậm rì rì như vậy.” – Bạch Nhiễm khịt mũi hừ lạnh một tiếng, sau đó giỏ giọng châm chọc nói rằng: “Đúng rồi, sao không lái chiếc Mercedes-Benz 500 của cậu tới đây đi, như vậy không phải cậu có thể đến sớm rồi sao.”
Bạch Nhiễm đã kiểm tra từ lâu, biết được chiếc Mercedes-Benz 500 kia không phải của Lục Nguyên, cho rằng Lục Nguyên vì muốn cưa đỗ chị họ của cô nên mới thuê xe đến giả làm sang, trong lòng cô dĩ nhiên càng thêm xem thường Lục Nguyên.
Hơn nữa, Bạch Nhiễm vẫn còn lấn cắn về chuyện xảy ra ở trại cá ngày hôm đó.
Lúc ấy, khi tắt cả mọi người biết được chiếc Mercedes-Benz ấy là của Lục Nguyên thì lập tức kinh hãi, Bạch Nhiễm lúc đó cũng rất khiếp sợ, bởi vì khi ấy cô thật sự nghĩ rằng xe đó là của Lục Nguyên.
Cho nên Bạch Nhiễm mới xin Lục Nguyên cho cô lên xem, Mercedes-Benz G500 không phải là thứ ai cũng có thể ngồi, Bạch Nhiễm đương nhiên muốn trải nghiệm một chút, đặt tay ở vô lăng rồi chụp một tắm selfie tốt biết bao.
Nhưng Bạch Nhiễm nhớ rõ, lúc ấy cô đã bị Lục Nguyên từ chối.
Khi ấy trong lòng cô bắt đầu thấy hối hận, hối hận vì ban đầu đã đánh giá thắp Lục Nguyên, lại càng hối hận vì bản thân mắt chó lại coi thường người.
Vì vậy mà lúc Lục Nguyên tới đón Phong Linh, mặc dù Tôn Giam với Điền Khôn đã đưa những người còn lại tới KTV chơi nhưng Bạch Nhiễm vẫn không thể nào vui vẻ nỗi, chỉ một lòng nghĩ tới chiếc Mercedes-Benz G500 kia, cuối cùng cuộc vui chơi không được thoải mái, thậm chí là tan rã trong không khí không chút hòa khí nào.
Nhưng rồi sau đó, Bạch Nhiễm điều tra ra được chủ nhân của chiếc xe ấy không phải là Lục Nguyên, tin chắc rằng Lục Nguyên đi thuê xe để giả bộ làm sang.
Cô càng thấy ghét bỏ, khinh bỉ Lục Nguyen hơn.
Cái tên nghèo hèn bại hoại này, hóa ra là đi thuê xe à? Hại mình buồn bã hối hận bao nhiêu ngày như vậy.
Vì vậy mà Bạch Nhiễm lập tức nghĩ đến việc trả đũa Lục Nguyên.
“Đúng rồi, Lục Nguyên, chiếc xe Mercedes của cậu ấy, có thể để tôi chụp một tấm giả vờ sang chảnh chút được không?” – Phạm Văn Yến cũng lại gần chế nhạo nói.
Cô ta với Phạm Văn Yến đều cùng một suy nghĩ, lúc đầu đều cảm thấy mình mắt chó lại đi coi thường người, vô cùng hồi hận.
Nhưng rồi sau đó Bạch Nhiễm nói cho cô ta biết sự thật, trong lòng Phạm Văn Yến cũng càng thêm coi thường Lục NGuyên.
Ha ha, không có tiền thì nhận là không có tiền, lại còn đi thuê xe để ra oai.
“Đúng vậy đấy, ôi, những con người lái Mercedes, ngầu quá đi, Lục thiếu gia, có thể mời mọi người đi ăn một bữa không, mấy người bọn tôi đều muốn dính chút men rượu rồi.”
Lời nói của Vương Đại Lực lúc này cũng có vài phần châm chọc, đi tới nhập hội.
Lòng oán hận của anh ta đối với Lục Nguyên không phải là 2 nhỏ.
Vốn dĩ anh ta thích Phong Linh, vậy mà Phong Linh lại luôn quan tâm tới tên nghèo hèn mọn Lục Nguyên này, điều ấy khiến cho Vương Đại Lực cảm thấy vô cùng vô lý.
Rồi hôm đó ở trang trại cá, biết chiếc Mercedes ấy là của Lục Nguyên, anh ta cũng vô cùng sửng sót, nghĩ tới lúc trước thái độ của mình đối với Lục Nguyên không chút tốt đẹp như vậy, không ngờ lại là một thiếu gia nhà giàu lái Mercedes, khiến cho anh ta sợ hãi mắt mấy ngày.
Nhưng rồi Bạch Nhiễm nói cho anh ta biết chân tướng, Vương Đại Lực dĩ nhiên là không chỉ không sợ hãi mà còn càng thêm oán hận Lục Nguyên. Lục Nguyên mày được lắm, một thằng nghèo kiết xác lại làm bộ thành một phú nhị đại, hại tao mắt ngủ mắy ngày, mẹ kiếp.
Kể từ khi Bạch Nhiễm cho rằng Lục Nguyên đi thuê xe.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp câu lạc bộ tennis.
Đa số mọi người đều biết chuyện ấy, rồi sau đó trở thành trò cười tán gẫu trong câu lạc bộ.
“Nhìn câu lạc bộ tennis của chúng ta đi, quá tuyệt vời rồi, sau này chúng ta ra ngoài có thể nói với người khác, ngay cả tên nhặt bóng trong câu lạc bộ tôi cũng lái Mercedes-Benz G500 đấy, haha.” – Vương Đại Lục lại lớn tiếng nói.
Đám người đó ồ một tiếng sau đó cười ầm lên.
Lục Nguyên cười tủm tỉm, không nhiều lời giải thích làm gì, không thèm chấp nhặt với mấy người này. Thật ra lúc đầu Lục Nguyên đã muốn rời khỏi câu lạc bộ tennis này rồi, nhưng trong lòng lại có ấn tượng tốt đẹp không thể giải thích được với cô nàng Phong Linh kia, nếu như rời khỏi câu lạc bộ rồi thì sợ sau này không còn gặp lại được cô ấy nữa.
Đúng lúc này có một chiếc Ford máu trắng chạy tới dừng trước sân tennis.
“Này, chủ tịch, đó không phải là xe của anh họ chị sao?” – Một cậu sinh viên chỉ vào chiếc xe Ford với ánh mắt nhanh nhạy.
“A, là chị họ của chủ tịch, là người đẹp chân dài làm việc ở ngân hàng Hoa Nhị đó sao? Ôi mẹ nó, mẹ nó.” – Có mấy chàng trai ở đây đã từng gặp Trịnh Nguyệt, lúc trước cô ấy đã tới gặp Bạch Nhiễm vài lần rồi.
Trịnh Nguyệt ăn mặc rất thời thượng, dáng dấp đẹp khỏi bàn, hơn nữa còn có khí chất của một người phụ nữ đã trưởng thành, đối với những người đang còn là sinh viên thì sức hút dĩ nhiên phải lớn hơn những cô gái xung quanh.
“Mau lên, chuẩn bị điện thoại cho tốt vào, nhớ chụp được vài tấm đấy.” – Lại có mấy kẻ háo sắc lôi điện thoại di động ra.
“Ơ này, tôi nói với các cậu, đừng có cố gây sự chú ý cho chị họ tôi đấy, hơn nữa chị ấy cũng không để mắt đến các cậu đâu.” – Nhìn thấy chị họ mình tới đấy, Bạch Nhiễm cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hôm nay không phải chị ấy đang bận việc ở ngân hàng sao? Nghe nói hôm nay là ngày kế toán hạch toán lại những khoản vay, một trong những thời điểm bận rộn nhất trong năm, sao lại có thể rảnh rỗi đến tìm mình được.
Dĩ nhiên, mặc dù bây giờ chị họ với Lục Nguyên vẫn là bạn bè quen biết với nhau, nhưng Bạch Nhiễm không nghĩ chị ấy tới đây là để tìm Lục Nguyên. Dù sao chị ấy cũng chỉ là giả vờ mà thôi, hơn nữa hiện giờ mục tiêu kích thích được Bao Hạo đã thành công rồi, sợ rằng bây giờ Bao Hạo đang hết sức theo đuổi chị ấy, giờ đây hẳn là vứt Lục Nguyên sang một bên như vứt một chiếc băng vệ sinh đã qua sử dụng.
Trong khi mọi người đang nói chuyện, Trịnh Nguyệt đã bước xuống xe.
Ngày hôm nay rõ ràng là Trịnh Nguyệt rất chú ý trang điểm, răng trắng, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt như hoa anh đào, tóc buộc sau lưng, mặc một chiếc áo khoác màu be trông rất thời trang, năng động.
Hơn nữa còn đi đôi giày cao gót hơn mười phân, đôi chân thon thả bước đi thuần thục, thật sự là vô cùng phong cách.
Mấy người con trai cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa, ngay cả dũng khí ra bắt chuyện cũng không có.
Ai có thể giữ chân được người con gái như vậy chứ?
“Chị họ, sao chị lại tới đây?”
Bạch Nhiễm vội vàng bước lên đón.
“*Ò, chị đến để tìm bạn trai chị.” – Trịnh Nguyệt nói.
“Bạn…, bạn trai á?”
Bọn Vương Đại Lực ngây ngắn cả người, không ít người còn thầm cười trộm, không phải chứ, chẳng lẽ chị họ của chủ tịch tới đây để chọn bạn trai sao?
Cách đây không lâu, nghe nói chị ấy bị người nhà ép cưới, gọi điện kể khổ cho chủ tịch cả ngày trời, có phải là cuối cùng không chịu nổi nữa nên tới câu lạc bộ tennis tìm bạn trai hay không?”
Nghĩ tới đây, mấy cậu con trai ưỡn ngực lên, hy vọng thể hiện ra được sự nam tính của mình.
Dĩ nhiên Trịnh Nguyệt không thèm liếc ai cả, cô dịu dàng đến bên Lục Nguyên nắm lấy cánh tay anh: “Lục Nguyên, chúng ta cùng nhau đi ăn nhé, có được hay không?”
Ngay lập tức, cằm của mọi người như rơi thẳng xuống mặt đắt, tình huống gì đây? Chị họ của chủ tịch tới tìm thằng nghèo kiết xác Lục Nguyên kia sao?
Hơn nữa, nhìn cách cô ấy nói chuyện thì hình như đã quen Lục Nguyên từ rất lâu rồi thì phải. Không đúng, không phải là quen mà còn rất thân. Không, nào chỉ là rất thân, quả thực chẳng khác nào một cặp tình nhân.
Bạch Nhiễm cũng vô cừng sửng sốt, cô không ngờ chị họ lại đến tìm Lục Nguyên.
Còn nữa, chuyện gì đây? Hình như chị ấy còn rất nhiệt tình, dịu dàng với cậu ta nữa, không nên như vậy chứ.
Lúc này Lục Nguyên cũng rất khó xử, anh còn phải đi đón Chu Doãn, sao có thể đi ăn cùng Trịnh Nguyệt được.
“E hèm, tôi…, tôi phải đi nhặt bóng, sợ rằng không rảnh đâu.” – Lục Nguyên kiếm cớ nói.
Nhặt bóng?
Trịnh Nguyệt sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra là chuyện tốt của cô em họ mình làm, em ơi là em, đúng là con vịt ngu xuẫn mà, lại đi đối xử tệ bạc như thế với chàng thanh niên giàu có cỡ này, chờ tới khi em biết sự thật, xem lúc đó em hồi hận thế nào.
Trịnh Nguyệt cầm quả bóng tennis trong tay Lục Nguyên ném đi thật xa, sau đó chỉ vào Bạch Nhiễm nghiêm nghị nói: “Em họ, chị nói cho em biết, sau này còn để bạn trai chị đi nhặt bóng nữa chị sẽ tìm em tính sổ đấy. Đây là bạn trai chị, cùng là ảnh rễ của em, mong em tôn trọng anh ấy.”
Nói xong, giọng điệu của Trịnh Nguyệt lại lập tức thay đổi, trong nháy mắt lại trở nên dịu dàng như một cô gái bé bỏng, ôm lấy cánh tay Lục Nguyên, nũng nịu như đứa trẻ nói: “Ứ ừ, anh dẫn người ta đi ăn cơm đi mà, có được hay không.”
Nhìn thấy cảnh này, toàn bộ thành viên trong câu lạc bộ tennis kinh ngạc đến ngây người.