TÂM CHIẾU BẤT HUYÊN (LÒNG HIỂU KHÔNG HUYÊN)

Nếu, để Nghê Vân Huyên định nghĩa về tuổi mười bảy của mình, vậy nhất định là năm đó trời mưa rất nhiều, lòng cô ẩm ướt, hơn nữa vẫn luôn ẩm ướt.

Bộ phim này quay vội vàng, đương nhiên nội dung cũng khá đơn giản. Bỏ qua cảnh hôn lễ cuối cùng hơi phiền toái, các tình tiết khác tương đối nhẹ nhàng, nhất là những cảnh về thời niên thiếu ẩm ương. Đương nhiên, chỉ là diễn những cảnh đơn giản mà thôi.

Diễn viên đóng vai nam chính bộ phim này cũng là người mới, bề ngoài sạch sẽ khoan khoái, thật sự có mùi vị của thiếu niên áo trắng bay bay.

Nhưng nói đơn giản, chính là Nghê Vân Huyên ngồi trong phòng học diễn cảnh cô ngoảnh đầu ra nhìn thấy Hạng Tử Địch lại phải quay đến mười lần. Đạo diễn Lâm yêu cầu hình ảnh phải có mỹ cảm, thật sự phải để chiếc lá rụng nhẹ nhàng rơi từ trên trán cô xuống, nhưng có điều chiếc lá này lại không nghe lời, như thế nào cũng không đạt yêu cầu. Giống như miêu tả, làm chiếc lá rụng kia lướt qua gương mặt sạch sẽ thuần khiết của cô, mà cô nở nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt bị thiếu niên đứng ngoài cửa sổ hấp dẫn.

Buổi sáng này, cảnh quay duy mỹ kia cũng chưa thể quay xong. Đạo diễn Lâm luôn chê hình ảnh không đủ đẹp, xóa luôn hình ảnh của mấy lần quay trước.

Mà Nghê Vân Huyên cũng thêm phiền phức, cô vừa ăn cơm vừa trò chuyện với Lương Bích: “Thực ra, em cảm thấy quay Trần Nhất Tâm đẹp như vậy làm gì. Đây không phải là làm khán giả xem đến đoạn sẽ sau cảm thấy rất không cân bằng hay sao? Trần Nhất Tâm tốt như vậy, xinh đẹp như vậy, thư thái như vậy, nhưng Hạng Tử Địch vẫn cứ không thích. Đó không phải là tự tìm phiền não à?”

Lương Bích thầm nghĩ, phen này xong rồi.

Lâm Thư Bình đứng đằng sau Nghê Vân Huyên: “Thật là có kiến giải với nhân vật.”

Nghê Vân Huyên cắn đũa không nói lời nào.

Lâm Thư Bình ngồi xuống trước mặt cô: “Nhưng mà, tôi cứ muốn quay Trần Nhất Tâm phải thật xinh đẹp phải thật thư thái đấy. Sau đó cho những khán giả không xinh đẹp không thư thái trước màn hình TV xem, để họ biết, đàn ông thích một người phụ nữ, không phải là do ngoại hình cô ấy như thế nào, để cho các cô ấy biết, họ cũng có thể được người khác yêu thương quý trọng. Cô ngẫm lại xem, khi họ thấy Trần Nhất Tâm bị cự tuyệt, tình cảm mãnh liệt trong cuộc sống liền bị kích thích bộc phát ra ngoài.”

Nghê Vân Huyên gật gật đầu: “Đạo diễn Lâm suy nghĩ thật chu đáo.”

“Có điều, tư tưởng của chúng ta thật đúng là không ở cùng một mức độ. Như vậy đi, chắc chắn là cô chưa hiểu sâu nội dung kịch bản rồi, nhanh đi xem kĩ đi.”

Kết quả, cô ăn cơm xong, thực sự bị sắp xếp đi xem kịch bản, cái gọi là họa từ miệng mà ra chính là đây.

Nhưng rất nhanh, Lâm Thư Bình biết mình đã tự lấy đá đập vào chân mình.

Bởi vì sau khi Nghê Vân Huyên xem kịch bản xong liền khóc, làm lớp trang điểm đều trôi hết, điều này làm Lâm Thư Bình vô cùng bất đắc dĩ: “Thế nào mà cô lại có trái tim mong manh dễ vỡ như vậy?”

“Hiện tại anh đừng hung dữ với tôi.” Nghê Vân Huyên ngồi bất động tại chỗ.

“Vậy khi nào tôi có thể hung dữ?” Lâm Thư Bình cười.

“Tôi khóc đủ là được.”

“Vậy cô vẫn khóc, không phải tôi không thể hung dữ với cô hay sao?”

“Vậy anh cũng đừng hung dữ với tôi.”

Lâm Thư Bình kịp thời cách cô xa một chút, lúc đi ra mới phát hiện Lục Tử Chiếu đứng dựa ở cửa cười khẽ, không biết đã đến từ bao giờ.

“Lúc này cậu không nên biểu hiện ra bộ dạng đau lòng hay sao?” Lâm Thư Bình trêu đùa một phen.

“Cậu chuẩn bị khóc, dựa vào cái gì lòng tôi đau?” Ngữ khí của Lục Tử Chiếu lành lạnh.

Lâm Thư Bình cũng không để ý: “Cũng đúng, cậu đâu thể với ai cũng đau lòng.”

Anh nhìn Lâm Thư Bình một cái, tựa hồ chưa lý giải được ẩn ý trong câu nói đó.

“Nghe nói cậu lại nâng một người mới?” Lâm Thư Bình nhìn Nghê Vân Huyên cách đó không xa: “Chán đây rồi?”

Lục Tử Chiếu như cười như không liếc anh ta một cái: “Cậu không nên ‘hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ’(*) hay sao?”

(*) Nguyên văn là 两耳不闻窗外事 (lưỡng nhĩ bất văn song ngoại sự – hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ): không để ý đến chuyện bên ngoài.

“Chuyện của câu, đương nhiên tôi phải quan tâm rồi.”

Anh hừ lạnh một tiếng, cũng không để tâm.

Lâm Thư Bình không rõ thái độ của anh: “Nghĩ sao lại dấy vào vũng nước bẩn vòng luẩn quẩn này?”

“Đột nhiên nghĩ thôi.”

Lâm Thư Bình cũng không nhiều lời nữa: “Ánh mắt cũng không tồi, cả hai đều xem như cực phẩm.”

Lục Tử Chiếu chỉ nhíu mày.

Thấy anh bắt đầu phản cảm, anh ta không nói nữa: “Phụ nữ là để cưng chiều.”

“Về nhà nói với cọp cái nhà cậu ý.”

Lục Tử Chiếu ung dung đi về phía Nghê Vân Huyên, lúc này cô đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu nho nhỏ, trong tay cầm kịch bản. Vết nước mắt trên mặt còn chưa kịp khô dưới ánh mặt trời, lớp hóa trang đã trôi mất, nhưng không khó coi chút nào, dù sao vẫn là bức tranh trang nhã, không đến gần thì cũng không nhận ra. Hai chân cô khép lại, nhìn qua cả người là một khối nho nhỏ, mang theo vài phần đáng thương.

Anh lấy tay xoa xoa đầu cô như sờ một con mèo, cầm kịch bản của cô lên rồi mở ra: “Làm em cảm động thành như vậy, để anh xem nào.”

Thực ra là cô thấy cái kết của câu chuyện, đột nhiên liền thấy xúc động.

Kỳ thật Trần Nhất Tâm biết mình không có cơ hội, cô liền giống như chưa từng nghĩ đến việc trở thành thiếu nữ lạc vào tòa thành của người khác, trong tòa thành đã có hoàng tử và công chúa. Kỳ thật cô biết, hoàng tử không cần hai công chúa, hẳn là cô nên sớm rời đi. Lại vẫn là rơi vào tình cảm dịu dàng của hoàng tử, buồn cười chính là, tình cảm dịu dàng của hoàng tử chỉ dành cho công chúa.

Khi cô nhìn thấy người mình vẫn tâm tâm niệm niệm kết hôn, thật ra là tâm tình như thế nào, sau đó bản thân mình lại được gả cho một người đàn ông khác.

Chính là ngẫm lại, Nghê Vân Huyên liền cảm thấy khó chịu, cô nghĩ cô chắc chắn không làm được như vậy.

Cô nhìn Lục Tử Chiếu: “Nếu anh là Hạng Tử Địch, anh có yêu Trần Nhất Tâm không?”

“Sẽ không.” Anh đặt kịch bản vào tay cô.

“Vì sao?” Cô cảm thấy không thể hiểu được: “Cô ấy tốt như vậy, yêu anh ta như vậy, yêu anh ta nhiều năm như vậy cơ mà.”

“Đó chỉ là thứ em thấy thôi.”

“Có ý gì?”

“Cô ấy rất thích Hạng Tử Địch, nhưng Hạng Tử Địch nhận được cái gì? Nhìn như nhận được rất nhiều, nhưng thật ra anh ta chẳng nhận được gì cả.”

“Tình cảm vốn không thể dùng những thứ đó để suy xét.”

Anh thuận theo cô: “Được, không nói đến chuyện này. Em nhìn thấy chính là sự trả giá của Trần Nhất Tâm, nhưng em có nghĩ tới hay không, có lẽ Hạng Tử Địch trả giá trên người một cô gái khác còn nhiều hơn Trần Nhất Tâm trả giá trên người anh ta một ngàn một vạn lần? Đừng chỉ nhìn được một mặt liền nghĩ rằng đã  thấy được toàn bộ.”

Cô ngậm miệng, không nói được gì.

Lục Tử Chiếu nhìn thoáng qua bên kia, kéo cô dậy: “Nhanh đi hóa trang lại, phải quay rồi.”

Cô ngồi im không nhúc nhích, không biết suy nghĩ gì.

Lục Tử Chiếu trực tiếp kéo cô đi qua: “Nghê Vân Huyên, nếu em là diễn viên, ít nhất cũng phải có phẩm chất nghề nghiệp tối thiểu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi