TÂM CHIẾU BẤT HUYÊN (LÒNG HIỂU KHÔNG HUYÊN)

Nghê Vân Huyên lại trở lại đoàn phim, tâm tình của cô không tồi, một số diễn viên pha trò, còn sợ cô vì chuyện đó mà tâm tình bị ảnh hưởng, xem ra lo lắng của họ đều là thừa. Mà bản thân Nghê Vân Huyên cũng rất hiếu kì, từ bao giờ cô nói dối đã không cần đến bản nháp trước rồi: “Căn bản chưa từng làm chuyện như vậy, có gì phải lo lắng?”

Cô nói xong lời này, Tôn Điềm ở một bên liền liếc cô một cái đầy thâm ý.

Cái vòng luẩn quẩn này, vốn không có thật mà cũng chẳng có giả, đều tự dựa vào bản thân mình mà thôi.

Trạng thái của Nghê Vân Huyên không tồi, mấy cảnh đều quay vài lần là xong. Nhưng cảnh ở trong bệnh viện cùng Tôn Điềm lại mất không ít công sức, mà cảnh đó lại không thể thiếu được. Tôn Điềm diễn vai Giang Nhân Đình cố ý tính kế với Giang Nhân Ly, để Giang Nhân Ly tát mình một bạt tai, mà tất cả đều bị Mạc Tu Lăng vừa mới bước vào nhìn thấy.

Bạt tai này, là nhờ vào góc quay, nhưng Nghê Vân Huyên luôn không tìm thấy đúng góc.

Tôn Điềm cũng vô cùng buồn bực, nhỏ giọng mở miệng với cô: “Không phải cô cố ý chứ, muốn đánh thật hả?”

Nghê Vân Huyên liếc cô ta, không nói lời nào, thử vài lần, rốt cuộc quay xong cảnh này.

Khi cô nghỉ ngơi, biên kịch cũng ở bên cạnh, Nghê Vân Huyên liền tò mò mở miệng: “Vì sao Giang Nhân Đình giả chết trở về lại biết được năm thứ tiếng? Cô ta lợi hại như vậy sao?”

Biên kịch vừa nghe xong liền nở nụ cười: “Người bình thường đều không truy cứu những thứ này, chẳng lẽ còn muốn xem Giang Nhân Đình học tập thế nào hay sao?”

“Vì sao người bình thường lại không truy cứu? Chẳng lẽ không ai không đồng ý nói một thứ tiếng đã khó như vậy, huống chi là nhiều thứ tiếng, Giang Nhân Đình là thiên tài chắc?”

“Bởi vì, đây chỉ là phim mà thôi. Nói rằng Giang Nhân Đình biết năm thứ tiếng chẳng qua là cho thấy cô ta nhờ vào sự nỗ lực cố gắng của mình mà đạt được thành quả, chỉ là cho thấy sự ưu tú trong hiện tại của cô ta. Cô ta biết năm thứ tiếng hay mười thứ tiếng cũng giống nhau cả, chẳng qua là thể hiện hai chữ “ưu tú”, tận tâm theo đuổi sao học được không có ý nghĩa. Hơn nữa, lại phải nói, thực sự có người học được như vậy đấy. Nhưng phần lớn mọi người đều vì bản thân mình không làm được liền lập tức cảm thấy người khác cũng không làm được. Tựa như hiện tại nhân vật chính phổ biến nhất gì gì đó, ai đó luôn phản bác người ta nhỏ như vậy chắc chắn không thể viết được như vậy, nguyên nhân là anh ta không viết được, vậy người khác nhất định cũng không viết được, điều này không phải là buồn cười sao? Hơn nữa, ai có thể nhớ kĩ toàn bộ tác phẩm của mình được, tôi viết nhiều kịch bản như thế, bây giờ cô bắt tôi nhớ lại thì có khi đến cái tên tôi còn có thể nói sai ý, thậm chí còn không nhớ được một nhân vật như thế đã từng xuất hiện, vậy thì có thể hoài nghi kịch bản đó không phải tôi viết hay sao?”

Nghê Vân Huyên gật gật đầu: “Hiểu rồi. Thật ra, tôi cảm thấy thành tích ngữ văn của ai đó mà không tốt thì cũng là chuyện bình thường thôi, bởi vì dù anh ta có viết văn hay đi chăng nữa thì lúc đi thi cũng có thể không được điểm cao. Khi tôi còn đi học, giáo viên luôn nhấn mạnh phải tích cực, không được tiêu cực, không được nhắc đến chuyện làm trái. Giống như vấn đề yêu hay không yêu, cô nhất định phải viết là yêu, bởi vì nếu cô viết không yêu, cô được 0 điểm. Chúng ta đều phải viết ra đáp án tiêu chuẩn đó.”

Biên kịch nở nụ cười: “Giới truyền thông nói cô ít khi nói chuyện là gạt người hả?”

“Không có, tôi không nói chuyện.” Cô thực sự không nói nữa, sau đó lại đi học lời thoại.

Kì thật, đúng, năm thứ tiếng hay mười thứ tiếng đều là một đạo lý. Cũng giống như một người bị tai nạn giao thông hay rơi từ trên đỉnh núi xuống, hoặc là gặp phải sóng thần và động đất, chẳng qua đều là để phát triển tình tiết bộ phim, để cho thấy nhân vật đó mất trí nhớ hoặc bị thương, thúc đẩy nội dung bộ phim phát triển. Lúc đó, tai nạn giao thông, ngã xuống vách núi hay sóng thần động đất đều giống nhau, đều là một cách thức để nhân vật bị thương, lựa chọn tác dụng giống nhau, dù sao nhân vật nhất định phải xảy ra chuyện.

Cảnh tiếp theo, Nghê Vân Huyên cảm thấy giống như một trò cười, Giang Nhân Đình giả chết, sau đó bà mẹ còn giả dối hơn cô ta ngày nào cũng ở đó khóc sướt mướt. Cô xem họ diễn, cảm thấy thật buồn cười, hẳn là phải tán dương ánh mắt của cha Giang Nhân Ly thật sự là “kì diệu”.

Chỉ là khi cô vừa mới nghĩ vậy, con ngươi bắt đầu trầm trầm.

Ý cười của cô ngay lập tức cũng có vẻ mất đi độ ấm.

Cô lật kịch bản đến phần sau, ở bữa cơm sau cùng, Giang Nhân Ly diễn cao trào của câu chuyện, nói rõ vì sao đàn ông phải ngoại tình, vì sao phải phản bội, nói mẹ của cô không phải thua vì đóa hoa dại bên ngoài, chẳng qua là thua người đàn ông đó, bà yêu ông như thế, nhưng ông không yêu bà đến vậy.

Nghê Vân Huyên nhìn đoạn chữ này, một chỗ nào đó trong lòng cảm thấy xúc động sâu sắc.

Đều nói yêu một người, nhất định phải rất yêu rất yêu cô ấy, kể cả yêu khuyết điểm của cô ấy. Nói vậy cũng thật hơi quá, mọi người đều yêu ưu điểm, vì ưu điểm của một người mà mê muội. Con người không phải thánh, lại bắt một người đàn ông yêu một người phụ nữ còn phải yêu khuyết điểm của cô ấy, đây không phải là khôi hài sao? Nhưng nếu người đàn ông thật lòng yêu người phụ nữ ấy, thì cùng với yêu cô ấy là tiếp nhận khuyết điểm của cô ấy, khoan dung với cô ấy một chút, thậm chí còn giúp cô ấy bỏ khuyết điểm đó đi, đồng thời cũng không để cô ấy muốn làm gì thì làm, bởi vì yêu một người tuyệt đối không phải là chiều hư cô ấy. Nhưng, ít nhất sẽ lựa chọn bao dung, giúp cô ấy trở nên tốt hơn.

Mà phụ nữ cũng có thể lý giải một chút, không ỷ sủng mà kiêu, quan hệ vợ chồng đạt được sự cân bằng, có lẽ cuộc sống sẽ dễ chịu hơn.

Người tạo thành bi kịch, nhất định không phải chỉ là một người.

Nghê Vân Huyên thở dài. Xem những câu chuyện này quả thực chỉ nên nhìn mặt ngoài, thấy quá sâu dường như liền không biết phải làm sao.

Nhưng vẫn có tin tức tốt truyền đến, đơn vị truyền thông kia đã công khai giải thích về cô, nói chỉ là một tiểu biên tập chưa xác nhận đã viết bài, bày tỏ sự xin lỗi đối với việc tạo ra tin tức tiêu cực ảnh hưởng đến hình tượng của cô.

Sau khi Nghê Vân Huyên cầm tờ báo kia, cũng không cảm thấy quá hưng phấn, tất cả chẳng qua chỉ đơn giản là hai từ, lợi ích và địa vị.

Trong <Hậu cung: Chân Hoàn truyện>, ở bộ thứ năm, Chân Hoàn nghĩ Huyền Thanh đã chết, muốn trở về bên cạnh hoàng đế để báo thù cho chàng. Mẫu thân của Huyền Thanh có nói một đoạn, nhân sinh của bà sở dĩ như vậy chính là chỉ vì đạt được sự sủng ái của tiên hoàng, cũng chưa từng đi tranh giành thực quyền này, sau khi tiên hoàng qua đời, thực quyền rơi vào tay đương kim thái hậu, mà mẹ con bà cũng trở thành người bị quản chế khắp nơi.

Trong lòng Nghê Vân Huyên cảm thấy có phần lạnh, nếu cô nói xem xong <Hậu cung: Chân Hoàn truyện> cô thích nhất không phải Chân Hoàn mà là đương kim thái hậu thì người khác sẽ nghĩ cô thế nào nhỉ? Cô nhớ rất rõ, trong một đoạn ngắn có nhắc tới, cho dù sau nhiều năm như vậy, thái hậu vẫn gọi tên người đàn ông đó, dù là ở trong mộng cũng gọi tên người đàn ông đó; nhưng, cũng là bà tự tay giết chết người đàn ông đó, phải nhiều dũng khí đến thế nào mới có thể tự tay giết chết người đàn ông mình yêu; mà người phụ nữ này nhất định không giống người bình thường, nhất định sẽ phi phàm cả đời.

Là tình yêu quan trọng hơn hay lợi ích quan trọng hơn?

Kì thật cũng rất đơn giản.

Hơn phân nửa phụ nữ sẽ lựa chọn cái trước, mà phần lớn đàn ông sẽ lựa chọn cái sau.

Cô cười cười, bản thân mình quả thật quá nhàm chán cho nên mới nghĩ đến những thứ không có ích với mình thế này.

“Thoải mái như vậy?” Tôn Điềm cười ngọt ngào, ngồi vào bên cạnh cô.

“Dù sao con người cũng phải thoải mái một chút thì mới vực mình dậy được.” Cô cũng thản nhiên đáp lại.

Tôn Điềm nhìn tờ báo kia, lộ ra nụ cười châm chọc: “Chuyện như vậy cũng có thể dọn dẹp nhanh như thế, thật đúng là làm người ta phải bội phục thủ đoạn của cô.”

“Tôi? Không phải cô nói vận khí của tôi tốt lắm sao?”

“Quả là như vậy.” Tôn Điềm nâng mày nhìn tờ báo kia: “Nhưng chuyện này rốt cuộc có phải là thật hay không, hẳn là cô còn rõ hơn ai hết.”

“Tiểu sư muội, cô thế này là đang nghi ngờ lung tung đấy!” Nghê Vân Huyên rất lãnh đạm.

“Nghê Vân Huyên, không phải cô chính là một nghệ sĩ dựa vào người khác chứ không phải dựa vào diễn xuất của bản thân mình để được như bây giờ sao, so sánh cô với hàng ngàn hàng vạn ngôi sao khác, cô dựa vào cái gì mà đạt được địa vị như hôm nay?”

“Thật ra cô muốn nói, cô chính là một trong số hàng ngàn hàng vạn ngôi sao đó?”

Nghê Vân Huyên đứng lên, sau khi nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ phía bên kia, cô nhẹ nhàng giơ tay, đưa đến trước mặt Tôn Điềm: “Cô thật sự muốn chọc giận tôi, sau đó để tôi tặng cho cô một bạt tai, như vậy thì ngày mai cô có thể rình rang một phen. Nhưng tôi sẽ không đánh cô đâu.” Nghê Vân Huyên thu hồi tay: “Cô thực sự thích hợp với vai diễn Giang Nhân Đình này đấy.”

Tôn Điềm chỉ cười: “Người có kĩ năng diễn xuất có thực lực giống tôi, vai nào cũng có thể đảm nhiệm.”

Chỉ là Nghê Vân Huyên thật không ngờ, lúc trước cảnh cô nhẹ nhàng giơ tay vẫn bị lợi dụng, nhà báo đó chụp một bên, vừa đúng nhìn ra là Nghê Vân Huyên đánh Tôn Điềm.

Nhất thời, khi tin tức về Nghê Vân Huyên trên mạng còn chưa đi, tin thứ hai rất nhanh đã tới.

bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, tin tức hai diễn viên nữ bất hòa bay đầy trời, minh họa bởi hình ảnh Nghê Vân Huyên đánh Tôn Điềm. Hai bên fan lại đại chiến trên mạng, đều mắng chửi thần tượng của đối phương.

Bản thân Nghê Vân Huyên cũng rất buồn bực, cô nghĩ đến trong có một tình tiết, Giang Nhân Ly biết Giang Nhân Đình định hãm hại mình nói cô làm cô ta bị bỏng, cho nên cô liền trực tiếp làm Giang Nhân Đình bị bỏng, sau đó giải thích; nếu không thì cô không làm nhưng lại bị người khác đổ oan, cô sẽ tức nghẹn mất. Hiện tại Nghê Vân Huyên chính là nghĩ như vậy, sớm biết thì đã tát thật rồi, trong lòng còn thoải mái hơn.

Chuyện này cũng ảnh hưởng không tốt đến Nghê Vân Huyên, tuy rằng đoàn phim nói mọi người ở chung rất tốt, không có những chuyện như trên mạng.

Nhưng fan của Nghê Vân Huyên đều rất ngoan cố, lần nữa bảo vệ thần tượng của mình, thậm chí còn chỉ ra rằng hình ảnh kia là trong lúc quay phim, bởi vì quả thật trong bộ phim này có một cảnh Giang Nhân Ly tát Giang Nhân Đình, không biết là ai ghen tị với Nghê Vân Huyên như vậy, nhất định phải hãm hại cô. Vì thế fan của Nghê Vân Huyên lập một đội phản kích, chuyên đối phó với những người bôi nhọ Nghê Vân Huyên, một khi trên diễn đàn có người như vậy xuất hiện liền lập tức bao vây san bằng bài post.

Nhưng bởi vì những tin tức này, sự chú ý dành cho ngày càng tăng.

Nghê Vân Huyên có vẻ rất bất đắc dĩ, mà đối với việc này Lương Bích không quá để ý, chỉ nói với cô coi như đây là một bài học đi.

Nhưng sau khi quay xong các cảnh phim hôm đó, Lương Bích lấy các bức hình chụp Tôn Điềm lúc trước ra: “Cũng đến lúc chúng ta nên ra tay rồi, nếu những bức hình này được ra ngoài ánh sáng, con đường diễn viên của Tôn Điềm cũng không xa được nữa.”

“Rất nghiêm trọng?” Nghê Vân Huyên nhìn những bức hình này, nhíu mày.

“Con đường của cô ta vốn là thanh thuần, những hành vi trong những bức hình này cũng đủ phán cô ta tử hình rồi. Hơn nữa, tiếp tục như vậy, Tôn Điềm quả thật là sự uy hiếp lớn nhất với em.”

Nghê Vân Huyên nhìn những bức hình này, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, theo góc độ nào đó mà nói, thật ra cô và Tôn Điềm là cùng một loại người.

Hủy hoại Tôn Điềm, đối với cô có chỗ nào tốt, sẽ không xuất hiện Tôn Điềm tiếp theo hay sao?

Nghê Vân Huyên lắc đầu: “Bỏ đi!”

Lương Bích có phần kinh ngạc: “Em xác định? Đây là một cơ hội rất tốt, nếu tung những bức hình này ra, giới truyền thông đưa tin sẽ có khuynh hướng thiên vị em, theo bản năng cảm thấy Tôn Điềm là một người khá có tâm cơ.”

Nghê Vân Huyên lắc đầu: “Chị còn nhớ lời chị nói với em chứ!”

“Nói gì?”

“Chị nói với em, Tôn Điềm trời sinh làm diễn viên. Diễn viên như vậy, không nên bị hủy hoại.”

Lương Bích nhìn cô cầm một chiếc bật lửa, đốt toàn bộ những bức hình này đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi