TÂM CHIẾU BẤT HUYÊN (LÒNG HIỂU KHÔNG HUYÊN)

Phần diễn của Nghê Vân Huyên quay rất nhanh, nam diễn viên chính là một người vừa ở phái thực lực vừa ở phái thần tượng, mà diễn xuất của Bách Lam thì tất nhiên không cần hoài nghi rồi, bởi vậy bộ phim này đóng máy nhanh hơn dự tính, hơn nữa về sau Nghê Vân Huyên diễn Thâm Liên bộc lộ tình cảm sâu đậm của mình đồng thời cãi nhau với Bích Hàm, cũng đẩy câu chuyện lên cao trào. Mà Tạ Gia Niệm xem biểu hiện của cô ở giai đoạn sau, mang theo ánh mắt hài lòng nhìn về phía cô: “Rốt cuộc không chỉ là một mỹ nhân nữa rồi.”

Một mỹ nhân, chỉ có quên đi ngoại hình của mình, quên đi dáng vẻ của mình, mới là một diễn viên, diễn lại buồn vui tan hợp của người khác, như vậy vai diễn đó mới đạt được giá trị thành công thật sự.

Mà Bách Lam cũng có vẻ tán thành với khả năng diễn xuất cô: “Tiến bộ rất lớn, chỉ là muốn chúc mừng cô thôi.”

“Diễn cùng Ảnh hậu, tự nhiên phải xấu hổ vì còn kém nhiều lắm.” Cô vẫn nhàn nhạt mở miệng.

Bách Lam thấy cô cũng không quá thích nói chuyện, dù là nói chuyện thì cũng chỉ là hỏi một câu đáp một câu, cũng không hề tự mình mở miệng, vì thế cũng không tự mất mặt nữa.

Sau khi Bách Lam về nước thì nhận rất nhiều quảng cáo, bộ phim đóng máy thì lập tức tham gia hoạt động khác hoặc là đi chụp hình quảng cáo.

Mà sau khi quay xong bộ phim này, Nghê Vân Huyên không có kịch bản hay quảng cáo nào, cô có vẻ rất nhàn.

Lương Bích cũng thường khích lệ cô, bảo cô đừng lo lắng, phải tin tưởng rằng sẽ tốt thôi, mọi thứ đều sẽ tốt, hơn nữa Lương Bích rất xem trọng cách cô diễn vai Thâm Liên, cá tính rõ nét, nắm bắt cảm xúc rất tốt, diễn quá trình biến hóa trong lòng Thâm Liên rất đúng chỗ.

Mà cô cũng thường mở <Tuyệt sắc lan y> ra xem lại, nghiên cứu hết lần này tới lần khác mỗi một động tác mỗi một biểu cảm của Trương Thư Anh, lúc này cho dù biết ngôi sao đó tên là Trương Thư Anh, nhưng theo bản năng nhớ tới chính là Ảnh Nguyệt, là cô gái sau khi múa điệu <Tuyệt sắc lan y> xong thì tự tử. Thật ra, trước đó, con đường phim ảnh của Trương Thư Anh không được tính là tốt nhất, phim nhận được rất ít, tuy rằng không có bộ nào là rác phẩm, nhưng tên tuổi của bà cũng không được tính là vang dội, mà chỉ một bộ phim <Tuyệt sắc lan y> đã đưa bà đến vị trí Ảnh hậu, hơn nữa còn là danh hiệu Ảnh hậu không thể nghi ngờ được, lần đó bà nhận được toàn bộ phiếu bầu nên đạt được danh hiệu Ảnh hậu. Ai sẽ nghĩ người phụ nữ nhà giàu đó lại diễn hay như vậy, làm người ta kinh ngạc vì vẻ đẹp ấy, đồng thời cũng nhớ kỹ đôi mắt đó, mang theo ưu thương, mang theo tuyệt vọng, cuối cùng dùng phương thức như vậy để bản thân mình không còn phải thấy bóng lưng của người đàn ông ấy.

Cuộc đời Trương Thư Anh cũng rất thần bí, sau khi diễn xong <Tuyệt sắc lan y>, bà lấy giải thưởng về đầy tay, khi tất cả các đơn vị truyền thông đang đoán xem bước tiếp theo bà sẽ đi thế nào, một trận đại hỏa hoạn mang diễn viên này đi, không lưu lại bất cứ thứ gì.

Người hâm mộ Trương Thư Anh vì thế cũng tiếc nuối không thôi, cho tới bây giờ những người hâm mộ đó vẫn dùng phương thức của mình ghi nhớ một diễn viên như vậy, mà không ít ngôi sao lớn cũng công khai bày tỏ rằng nghệ sĩ mình thích nhất là Trương Thư Anh, diễn xuất của bà đáng để lớp hậu bối như họ học tập.

Trong khoảng thời gian này, tuy rằng cô diễn <Tòa thành trong trái tim Lạc Biên> đạt được một chút mức độ chú ý, nhưng tầm mắt công chúng vẫn bị một vài nhân vật mới thu hút, trước giờ giới giải trí cũng không thiếu đề tài, nào là ai hết thời, nào là ai lại xuất hiện scandal gì.

Kỳ thật, ngẫm lại thì con người cũng thật không công bằng.

Nếu ngay từ đầu bạn đi con đường thanh thuần, bạn trở nên gợi cảm thì sẽ trở nên dung tục, sau đó xuất hiện một vài tin tức tiêu cực, nếu xử lý không tốt thì bạn sẽ trở thành mục tiêu để công kích của mọi người; nhưng nếu ngay từ đầu bạn đã đóng phim cấp ba hay đi theo con đường gợi cảm gì đó, bạn chậm rãi chuyển mình, phần lớn mọi người sẽ bày tỏ sự ủng hộ với bạn, thậm chí sẽ nói có ai mà không phạm sai lầm đâu, miễn có thể thay đổi là được.

Tựa như, nếu bạn là người tốt, thời thời khắc khắc bạn đều phải làm việc tốt, nếu bạn làm một việc chỉ không tốt một chút, vậy bạn sẽ bị mắng, sẽ bị người ta bài xích; nhưng nếu ngay từ đầu bạn đã là người xấu, sau đó bạn không làm chuyện xấu, sẽ có rất nhiều người khen ngợi bạn, thậm chí khi bạn làm một việc tốt họ còn ra sức tuyên dương bạn.

Cho nên, ngôi sao thanh thuần càng ngày càng ít.

Cho nên, thật ra người tốt cũng càng ngày càng ít.

Chúng ta luôn giữ thái độ khoan dung với những điều xấu, nhưng lại hà khắc với những điều tốt.

Cô nằm trên giường, dạo này bộ phim còn có công tác hậu kì, bởi vì biểu hiện về sau của cô cũng không tồi, cho nên Tạ Gia Niệm từng nói với cô, muốn để cô cùng đi tham dự các buổi tuyên truyền qua các thành phố lớn trong cả nước. Bởi vì lịch trình của Bách Lam rất kín, một số buổi tuyên truyền không thể tham dự được, mà những buổi tuyên truyền đó đều phải nhờ đến Nghê Vân Huyên chống đỡ đại cục.

Chỉ hi vọng, bộ phim này có thể thay đổi cuộc sống của cô.

<Nắm lấy tay em, bên nhau tới bạc đầu> vẫn đang sửa lại kịch bản, tiền vốn tạm thời cũng chưa đến, việc khai máy hẳn là phải đợi một khoảng thời gian nữa.

Cuộc sống thế này, giống như rất thú vị, từ thung lũng đi ra, giúp cô cảm nhận được thì ra thế giới là như vậy; khi bạn đứng trên đỉnh thì vĩnh viễn đừng kiêu ngạo, bởi vì những người tuyên bố thích bạn cũng có thể chính là người chửi mắng hăng nhất sau lưng bạn, gặp được tình huống như vậy rồi, về sau sẽ không sợ hãi nữa, không có gì có thể làm cô sợ hãi nữa.

Cô vuốt bụng mình, đau, mới hiểu được phải tự bảo vệ mình.

Đó là cái giá, có trả giá mới có đạt được, mà hiện tại trong khóa học này cô rất nghiêm túc học tập, rất nghiêm túc trưởng thành.

Di động trên giường không ngừng kêu, cô cầm di động qua.

Đối phương chỉ có một câu: “Anh ở dưới lầu của em.”

Cô cũng không có biểu hiện căng thẳng và bất an, chỉ bình tĩnh thay quần áo, đi giày vào.

Kì thật, trên thế giới này, người thực sự có thể tổn thương bạn cũng chỉ có bản thân bạn, mà người khác chẳng qua là mang theo quyền lợi bạn giao cho anh ta đến tổn thương bạn, một khi bạn thu hồi sự quan tâm sự để ý của bạn, vậy anh ta chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Cô thong thả tiến vào thang máy, lại thong thả ra khỏi thang máy.

Tay cô đút vào trong túi áo khoác, chậm chạp đi về phía người cho dù trong đêm tối cũng có thể cảm thấy được không giống người thường kia.

Cô mở cửa xe ra, sau đó ngồi vào.

Hai người đều không nói chuyện, anh khởi động động cơ, xe chạy đi.

Đèn đường bên ngoài không ngừng lui về sau, mà ánh mắt của cô vẫn thản nhiên như trước, giống như tất cả vẫn chưa thay đổi, cô vẫn là cô, mà anh cũng vẫn là anh.

Rốt cuộc, anh dừng xe lại, anh đi ra ngoài trước.

Cô nghĩ nghĩ, vẫn là mở cửa xuống xe.

Bãi biển rất tối, ngay cả đèn cũng không có, chỉ có thể nhìn ra bóng người sau khi mắt đã thích ứng với bóng đêm. Nghe nói có nhà phát triển thích nơi này, nhưng bãi biển ở đây quá nhỏ, hơn nữa cát rất thô, cởi giày ra giẫm lên sẽ bị rát chân, cho nên nơi này vẫn mang dáng vẻ thuở ban đầu.

Cô đuổi kịp anh, vẫn không nói một lời.

“Không hỏi vì sao?” Vậy mà anh vẫn mang theo chút ý cười.

“Không hỏi. Bởi vì không có bất cứ ý nghĩa gì.” Cô nhìn anh, bình tĩnh, lạnh nhạt.

Anh thật sự cười rộ lên: “Rất khó tưởng tưởng còn có thể bình tĩnh nói chuyện với em như vậy.”

Đúng vậy, cô sẽ không khóc, cũng sẽ không làm loạn, lại càng không yêu cầu anh phải liên tục nuông chiều cô; kì thật, khi một người phụ nữ chỉ biết yêu cầu người đàn ông nuông chiều mình, cô ấy cũng đã không còn tư cách nữa, đàn ông nuông chiều bạn là bởi vì bạn có sự đặc biệt của riêng mình, khi bạn chỉ muốn ỷ lại, ngay cả bản thân bạn cũng đánh mất rồi, dựa vào đâu mà yêu cầu người khác nuông chiều một người thật ra chẳng có gì; vẻ đẹp của người phụ nữ, nhiều hơn chính là sống ra bản thân mình, sống ra sức hấp dẫn trong tính cách của bản thân mình, mà không phải là muốn ỷ lại vào ai đó.

Cho nên, cô sẽ không, bởi vì bản thân cô cũng biết mình đã không còn tư cách nữa.

“Tôi đã từng nghĩ.” Cô đứng bên cạnh anh: “Cứ như vậy bình tĩnh nói chuyện với anh, sau đó khi anh không rời bỏ tôi, tôi liền xoay người rời đi, đá anh đi, mặc kệ anh đau lòng buồn khổ.”

“Cho nên, biểu hiện của anh làm em thất vọng?”

Cô lắc đầu: “Tôi cho rằng, người xoay người trước là tôi, thì ra tôi đã lầm, người đó là anh.”

Anh từng thử cô rất nhiều lần, lần đầu tiên đưa cô về nhà, đưa cô đi ăn đồ Tây, đưa cô đi ăn mì, đưa cô đi mua biệt thự, thậm chí là để tài liệu ở nhà để thử phản ứng của cô. Anh làm rất nhiều rất nhiều chuyện như vậy, tất cả, lúc này, đều có vẻ tường minh như thế.

Không cần đóng giả, bởi vì cô biết, cô không tổn thương anh được. Nếu như vậy, thì làm bản thân mình sẽ không bị người khác tổn thương đi.

Cô ngồi xuống mặt đất, cũng không suy xét nhiều. Anh thấy không rõ biểu cảm trên mặt cô, càng nhìn không được trong mắt cô ẩn giấu thứ gì.

Tay cô cầm lấy một nắm cát, hạt cát hơi làm rát tay, nhưng cô vẫn nắm rất chặt: “Kì thật, tất cả, đều là anh dạy tôi một bài học nhỉ! Chứng minh tôi không biết lượng sức?”

Nếu anh đồng ý ra tay, cô không cần phải trải qua những chuyện đó.

Anh ngồi xổm xuống, lấy tay nâng cằm cô lên, anh nhìn cô, cho dù cả hai đều không thấy rõ nét mặt của đối phương, lại có thể cảm thấy từ trong không khí truyền ra chút thông tin gì đó: “Em, từ trước tới nay chưa từng tin tưởng anh, cho dù là hiện tại.”

“Bởi vì, anh không đáng để tôi tin tưởng.”

“Em nói rất đúng, quả thật anh không đáng.” Anh buông cô ra, sau đó không nhìn cô nữa, tự mình đứng lên ngắm một mảng nước biển tối đen.

Cô không nhúc nhích: “Chúng ta thẳng thắn một lần đi! Tình yêu đối với anh rốt cuộc có ý nghĩa gì?”

“Vậy còn em thì sao?”

“Một giấc mộng, xinh đẹp, lại dễ tan.”

“Đối với anh, tình yêu thật ra chẳng là cái gì hết, nó không quan trọng một chút nào.”

Những hạt cát trong tay cô được cô chậm rãi buông ra, từng chút từng chút chảy xuống từ tay cô, đây là đáp án mà cô muốn.

“Lục Tử Chiếu, tôi hi vọng, chúng ta kiếp này không gặp nhau, kiếp sau không gặp lại.”

“Nếu đã gặp rồi thì cũng đừng nghĩ đến hi vọng và nếu như, nó không có bất cứ ý nghĩa gì.”

Cô nhắm mắt lại, tự mình nhắm mắt lại.

Đó là tiếng gió, đó là tiếng hô hấp, còn có gì có thể chân thực hơn những âm thanh ấy.

Cô mở mắt: “Bởi vì cô ấy sao? Bởi vì Bách Lam?”

Anh trầm mặc, không mở miệng.

Gió càng lúc càng to, thổi loạn sợi tóc cô, cô tự ôm chặt mình.

Họ là thanh mai trúc mã, họ bên nhau đã hơn hai mươi năm, mà cô thì được xem là gì?

Cô chẳng qua chỉ là một kẻ đần bị lừa gạt.

Cô cười cười, chỉ tự cười mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi