TAM CÔNG CHÚA - ĐẠI TIỂU THƯ

Bên dưới đài, từ trong đi ra một vị cô nương quần áo thướt tha, màu đỏ y phục làm lóa mắt người nhìn. Nàng che khăn voang nửa mặt để lộ đôi mắt xinh đẹp. Thách thức giác quan người nhìn đến nàng.

Nhưng không bao gồm Vương Tử Ngọc. Nàng tuy nhìn chăm chú người dưới đài nhưng trong tâm lại nghĩ đến người đối diện, thay người đó là người kia thì càng tuyệt mỹ, nếu Lý Hy Nhi mặc vào trang phục nữ tử,môi không son vẫn đỏ. Thêm phần ánh mắt câu nhân kia, tin chắc rằng các nam nhân nơi này sẽ đổ gục dưới chân người kia.

Khi Vĩnh Hy thu tầm mắt về nhìn thấy Vương Tử Ngọc đang không chớp mắt nhìn cô nương dưới đài, trong ánh mắt tràn đầy vẻ si mê. Nàng vô thức tay siết chặt vạt áo, tự nhủ với mình rằng cảm xúc này nàng không nên có. Cố gắng áp xuống cảm giác khó chịu, nàng cầm lấy tách trà vừa uống vừa quan sát người đối diện.

Một điệu múa kết thúc toàn bộ nam nhân như muốn xông lên khán đài ôm lấy nàng, tú bà lúc này mới đong đưa eo đi tới lên tiếng " Các vị quan nhân đừng vội, hãy nghe Tử Y cô nương của chúng ta nói trước đã ".

Trương Tử Y vừa kết thúc khúc vũ, hơi thở còn chưa hồi phục. Nàng từ từ đưa tay tháo khăn che mặt xuống, đập vào ánh mắt mọi người là dung nhan xinh đẹp, môi mắt cong cong đáy mắt nhàn nhạt ý cười.

" Tử Y đa tạ các vị hôm nay đã vì Tử Y mà đến" nàng khẽ mím môi cười.

Một người khách từ trên lầu 2 la hét xuống " Tử Y ta yêu nàng ". Hắn nói xong tất cả moi ánh mắt đều dồn về nơi này.

Tử Y cũng ngước nhìn, nàng nhẹ nhúng eo cuối người, sau đó tiếp tục nói " Đêm nay sẽ là một đêm đặt biệt, Tử Y muốn tìm một vị công tử chưa lập gia thất để giúp thϊếp chuộc thân và... Trao thân gửi phận cho chàng ấy. Không biết các vị có ai muốn vì thϊếp mà bỏ ra một số tiền lớn hay không?"

Nàng nói xong cả thanh lâu nhốn nháo một phen. Đa số họ đều đã thành thân, hơn nữa dù chưa có cũng không ai muốn bỏ ra một số tiền lớn để chuộc thân cho một nữ tử thanh lâu.

Đối với họ đến nơi này chỉ để thõa mãn du͙ƈ vọиɠ, dù nàng ta có đẹp đến mức nào cũng không đáng để họ đánh đổi.

Nhưng cũng có không ít người là lão gia giàu có đến đây mua vui. Người chưa lập gia thất thì không ai hào phóng nhưng mấy vị lão gia này sẵn sàng chi tiền rước nàng về làm thϊếp thất hầu hạ.

Một tên mập mạp độ chừng 40 tuổi, vàng đeo khắp người lên tiếng " Tử Y cô nương đòi hỏi cũng cao quá đi. Người chưa có vợ thì không, nhưng bổn lão gia đây thì rất thừa tiền. Có thể chuộc thân cho nàng "

Hắn nói xong ánh mắt quét một vòng trên người Tử Y thèm thuồng mà đánh giá. Tiếp sau đó là một trận hô vang " Đúng, lão gia ta cũng muốn mang nằng về là thất phu nhân đây "

Tú bà đứng trên đài đang to nhỏ cùng Tử Y " Con xem ta đã nói cái gì mà tìm người thật lòng, nơi chốn thanh lâu này chỉ là để người đến mua vui. Con mau tùm một nhà nào giàu c ólàm thϊếp thất cũng được, đủ yên ấm tấm thân "

Tử Y cao mày, nàng tuy thân ở thanh lâu nhưng bán nghệ không bán thân. Nành cũng mong tìm được cho mình một người kết tóc trăm năm. Nhưng xem ra nàng đã mơ tưởng nhiều rồi. Nàng tự mình cười chua chát.

Trên lầu thiếu niên vừa bước ra đời như Vương Hằng không khỏi bất bình " Đại ca, mấy ông lão bụng phệ đó làm sao có thể xứng với vị cô nương kia. Hơn nữa lại còn tam thê tứ thϊếp mà còn đèo bòng, ta nhìn thật không vào mắt "

Tiểu Nguyệt cũng nhanh chóng góp miệng " Đúng đó, tên mập mạp kia mà cũng dám lên tiếng ".

Vĩnh Hy cũng cảm khái " Nam nhân vốn là như vậy, hoàng đế người còn có tam cung lục viện thì những nam nhân bình thường này cũng sẽ như vậy ". Nàng lắc lắc đầu, không biết sau này nàng sẽ gả cho người như thế nào.

Nàng nhìn người trước mặt bỗng sinh ra ý nghĩ nếu được trao thân gửi phận cho người này không biết chàng có như bọn người kia không. Gò má nàng bỗng dưng đỏ vì suy nghĩ quá phận vừa rồi.

Nàng là nữ nhi sao lại có thể tơ tưởng như vậy. Nàng còn là công chúa dù phụ hoàng có yêu thương nàng đến mức mào cũng khó có thể cho nàng tự lựa chọn phu quân.

" Không phải nam nhân nào cũng vậy, phụ thân ta chỉ có duy nhất một mình mẫu thân. Người còn rất sợ mẫu thân ". Vương Tử Ngọc rất tự hào về vị phụ thân nhà mình.

Vương Hằng đột nhiên vỗ bàn " Đúng rồi, hay chũng ta chuộc nàng ấy về làm thϊếp cho phụ thân "

Vương Tử Ngọc đang uống nước nghe thấy đột ngột phun ra, nàng không ngừng ho sặc sụa. Đức tay vỗ vỗ ngực mình.

Vĩnh Hy thấy vậy lấy khăn tay trong ngực đưa cho nàng, thật ra nàng muốn tự mình lau cho Vương Tử Ngọc nhưng nam nữ khác biệt.

Mùi thơm từ khăn tay lan tỏa khiến Vương Tử Ngọc lặng người vài giây. Không ngờ nam nhân này lại thơm như vậy, nàng vô thức ngửi thêm vài cái sau đó lặng lẽ cất vào ngực mình.

" Đại ca làm sao vậy?"

Vương Tử Ngọc liếc hắn một cái " Ngươi điên rồi. Chúng ta mà mang nhị nương về thì cả 3 phụ từ chúng ta sẽ nhanh chóng bị đuổi ra khỏi nhà "

" Xem ra Vương phu nhân rất có uy ". Vĩnh Hy cười cười nói.

" Huynh không biết đâu chỉ cần mẫu thân nói một câu cả nhà chúng ta sẽ không ai dám cải lại " Vương Hằng thỏ thẻ nói.

" Vậy sao 2 vị công tử không cưới về cho mình?". Tiểu Nguyệt nàng rất ngây thơ, công chúa nhà nàng thì không thể giúp đỡ. Nhưng 2 người họ là nam nhi có thể mang nàng ta về nhà mà.

Vĩnh Hy nhướng mày, nàng cũng muốn xem Vương Tử Ngọc sẽ trả lời ra sao. Liệu người kia có động lòng trước nhan sắc vũ cơ kia không?

Hai tỉ Vương Tử Ngọc sụp hai vai cuối đầu suy sụp. Vĩnh Hy chợt bật cười trước hành động đó " Làm sao vậy?"

Vương Tử Ngọc ngẩng đầu ủ rũ nói " Mẫu thân rất thương chúng ta nhưng tiền tiêu vặt người cho rất ít "

" Vì sao?". Lý Vĩnh Hy cảm thấy gương mặt người trước mắt đáng yêu không chịu nổi.

" Người nói số ngân lượng còn lại để bồi thường cho những việc phá phách bọn ta gây ra mà người phải ra mặt thay "

Vĩnh Hy cười cưng chiều nàng " Sau này ta sẽ cho người tiền tiêu vặt được không? "

Sau câu này của nàng cả 4 người đều ngẩng ra. Vĩnh Hy liền xấu hổ biện giải " Ta đùa thôi ". Nàng cầm tách trà che giấu sự ngại ngùng.

Vương Tử Ngọc cười cười. Người kia là muốn chiều chuộng nàng sao, trong lòng nàng như đang có mật ngọt rót vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi