TAM CÔNG CHÚA - ĐẠI TIỂU THƯ

Hai ngày sau, trong một ngôi nhà nhỏ nằm ven hồ Tô Châu. Trong phòng với bàn ghế đơn sơ, vị tiểu cô nương gương mặt lo lắng rối rắm nhìn hai người nam nhân tuấn mỹ đang ngồi trong phòng mình.

Nàng vò vò ống tay áo, vào hai ngày trước vị công tử cao to đối diện bỗng dưng xuất hiện trước mắt nàng, chàng ta mỉm cười đưa cho nàng một lá thư. Bảo nàng không cần sợ, cứ đọc thư hai ngày sau chàng ta swx quay lại.

Nàng chưa kịp phản ứng chớp mắt đã không thấy người đâu, nàng vào phòng mở thư ra nét chữ thanh tú có lực, không giống nét chữ nam nhân.

Trong thư bảo nàng đến ngày thành thân hãy ở yên một mình trong phòng, nếu nàng không muốn phải làm tiểu thϊếp cho Từ lão gia thì hãy nghe lời người nọ.

Thật ra nàng cũng mới chỉ 14 tuổi còn quá nhỏ để làm thϊếp. Nên nàng đành liều lĩnh nghe lời người không quen cũng chưa từng gặp mặt.

Đến ngày này khi hai người kia gồi đối diện nàng, cảm giác trong lòng là tin tưởng không còn lo sợ. Nhưng đây là lần đầu nàng đối diện lâu như vậy với nam nhân, còn ở trong khuê phòng của mình, nên có chút ngượng ngùng.

Vương Tử Ngọc chóng cằm nhìn tiểu cô nương trước mặt, thật thê lương nếu để nàng ta chôn vùi hơn nữa cuộc đời vào tay lão già háo sắc kia. Nàng còn quá nhỏ để chịu những đau khổ kia.

" Tiểu cô nương không cần sợ, ta đến là để giúp muội ". Vương Tử Ngọc nhẹ mỉm cười.

" Đúng đó, tiểu muội muội không cần lo. Mọi chuyện cứ để ta và đại ca lo ".

Nghe xong lời này Vương Tử Ngọc quay sang nhìn đệ đệ mình, nàng cười xấu xa " Đệ nói đúng ".

" Nhưng hai vị công tử tại sao lại giúp tiểu nữ?". Nàng vẫn canh cánh trong lòng câu hỏi này.

Vương Tử Ngọc phe phẩy quạt trên tay " Vì ta không thích tên mập đó "

Tiểu cô nương thật không hiểu nổi lý do kì lạ này " Vậy công tử định làm như thế nào?"

Vương Tử Ngọc chóng cằm nhìn nhìn xung quanh. Lần này nàng đích thân ra tay, vì thân hình Vương Hằng quá cao to so với tiểu cô nương nọ. Như vậy rất dễ bị phát hiện.

Nành vào trong thay y phục tân nương, màu đỏ chói lọi làm nổi bật làn da trắng của nàng. Lúc bước ra cả Vương Hằng và tiểu cô nương đều há hốc miệng nhìn nàng không chớp mắt. Tuy vẫn là búi tóc nam trang nhưng cũng không che được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng.

Tiểu cô nương c ứnghĩ mình nhìn lầm, làm sao lại có nam nhân còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân như vầy.

" Công tử còn đẹp hơn cả hoa khôi thành Tô Châu ".

Vương Hằng bất giác cười thành tiếng. Tỉ của hắn vón là nữ nhi đương nhiên là phải xinh đẹp rồi, các cô gái kia làm sao so sánh được với tỉ ấy.

" Tiểu muội muội có thể khen ta sau, bây giờ muội đi theo Vương Hằng đi trước, việc ở đây cứ để ta ".

" Đại ca cẩn thận. Ta sẽ sớm quay lại ".

Vương Tử Ngọc ngồi xuống giường lấy khăn hoang đỏ che lên đầu, thẳng lưng ngồi chờ bà mối đến.

Do là tiếu thϊếp thứ 7 nên lễ rước cũng không long trọng, cũng không có kiệu lớn 8 người khiêng như các cô nương khác mà nàng phải cùng bà mối đi bộ qua con hẻm nhỏ đến Từ phủ.

Trong lòng nàng oán thầm, tên keo kiệt này còn không cho kiệu đón. Bắt cô nương nhà người ta chịu ấm ức, lần này nàng phải dạy cho hắn một bài học.

Do nàng đã mua chuột bà mối bảo bà ta nói với Từ lão gia không cần bái đường mà nhanh chóng cho vào động phòng. Tên Từ lão gia đương nhiên là mong động phòng càng sớm càng tốt.

Nàng ngồi trên giường chờ con mồi đến. Sau khi Từ lão gia bước vào không chờ được mà vội vàng ôm nàng.

Nàng cốnhịn xuống cơn buồn nôn mà không một cước đá hắn bay xuống, nàng dùng giọng điệu đẩy đưa nhất " Ây da lão gia, ngài đừng nôn nóng. Mau uống rượu giao bôi trước đã "

Nành đã sớm bỏ thuốc mê trong rượu chờ hắn uống thôi. Từ lão gia không nghi ngờ gì vội vàng rót 2 ly rượu cùng nàng uống. Chỉ mất một khắc tên mập mạp kia đã ngã ịch xuống giường.

Vương Từ Ngọc cười khẩy, hất bay tấm khăn trên đầu xuống. Nàng thong dong ngồi chờ Vương Hằng đến.

Khi Vương Hằng đến nơi trên vai còn vác theo một vật thể. Hắn nhìn tỉ tỉ mình đang nhàn nhã đùa nghịch vạt áo, bỗng hắn cảm thấy thật tội nghiệp cho tỉ phu tương lai. Nếu sau này huynh ấy làm gì đắt tội ắc hẳn sẽ còn thê thảm hơn tên Từ lão gia này gấp mấy lần.

" Đứng ngẩn ra làm gì, đệ mau xử lí đi "

Vương Hằng hồi thần, hắn đặt vật thể xuống. Bắt đầu cởi y phục Từ lão gia đến khi hắn không còn mãnh vải che thân. Sau đó đặt vật kia vào lòng hắn.

Xong việc cả 2 cùng rời đi bằng cửa sau, thần không biết quỷ không hay.

" Đệ đã dặn dò tiểu cô nương như lời ta nói chưa?"

Vương Hằng đi theo sau hào hứng đáp " Tỉ yên tâm, ta đã làm y lời tỉ. Nhưng làm sao tỉ chắc chắn tên kia sẽ không làm lớn chuyện, còn phụ mẫu của tiểu cô nương kia?"

Nàng cười cười " Tên kia sau khi tỉnh dậy phát hiện mình trần trụi nằm bên cạnh không phải tiểu thϊếp mình lấy về mà còn đang ôm một con heo, đệ nghĩ ông ta có mặt mũi làm lớn chuyện sao"

" Còn đôi phu thê kia chấp nhận bán con mình cũng chỉ vì tiền, nay ta cho họ thêm một số tiền lớn không lẽ họ còn dám phản kháng"

Nàng đã sắp xếp cho tiểu cô nương vào Cao phủ làm nô tì. Ngoại mẫu là người nhân từ sẽ không để nàng bị ức hϊếp hay thiệt thòi. Sau này khi nàng lớn lên sẽ thay nàng tìm nhà đàng hoàng gả đi.

Coi như nàng đã thay một nữ nhân mà đòi lại công bằng đi.

Đúng như nàng dự đoán, sáng hôm sau khi tỉnh dậy phát hiện mình đang ôm một con heo, miệng của nó còn đang chạm vào miệng ông ta.

Lập tức Từ lão gia đã hét lớn giật thoát người té xuống giường. Người hầu nghe thấy liền chạy vào, chứng kiến cảnh như vậy ai náy đều cố nhịn cười.

Từ lão gia sau khi hồi thần thì rất tức giận, ông ta định cho người đến nhà tiểu cô nương làm lớn chuyện. Nhưng được đại phu nhân khuyên can, suy nghĩ đến mặt mũi nên đành ngậm cục tức này vào trong, hắn lại đến kỷ viện tìm nữ nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi