[TẦM CÔNG KÝ] LƯƠNG THÊ HIỀN PHỤ

Tần Dữ Hào tiến đến chỗ quản lý, hỏi: “Cậu ta làm sao vậy?”

Quản lý quay lại, cung kính chào: “Cậu Tần, cậu ta nói con cậu ta nhập viện, muốn xin về, tôi theo lời cậu, cho nên không cho cậu ta về. Không ngờ cậu ta nói không làm, sau đó liền chạy đi mất.”

Con cậu ta nhập viện? Thật sao?

Có lẽ, mình nên kiểm chứng thử, để xem, cậu ta nói thật hay là chỉ viện cớ để trốn việc.

Nếu quả thật cậu ta dám lấy sức khỏe con mình ra để gian dối, vậy thì cậu ta xứng đáng bị trừng phạt, mình cũng sẽ không cần quan tâm tới cậu ta nữa…

Khi Chương Sở Kha chạy vào bệnh viện thì đứa nhỏ đã được cho vào phòng sơ cứu, cô giáo giữ trẻ đang ngồi ở trước hàng ghế chờ, thấy cậu đi tới liền đứng dậy đón.

“Thiên Bảo bị sao vậy?” Cậu gấp gáp hỏi.

Cô giáo giữ trẻ nói: “Hôm nay lúc mấy đứa nhỏ đang chơi đùa, đột nhiên Thiên Bảo nói đau ngực, sau đó nói khó thở, lúc đó cả người bé nóng lên, tôi liền ôm bé tới đây, bác sĩ vẫn đang khám ở bên trong.”

Đúng lúc này, bác sĩ ra tới, thông báo: “Đứa nhỏ bị viêm phổi phế cầu, cần phải tiến hành làm phẫu thuật ngay!”

“Được được, lập tức làm phẫu thuật… Nhưng mà bác sĩ, có nguy hiểm không?”

Theo thông tin cậu biết từ thế giới này, một khi làm phẫu thuật sẽ có nguy hiểm nhất định, cậu không biết con trai của mình sẽ ra sao nếu làm phẫu thuật, bây giờ cậu thật sự đang đánh cược mạng sống của con trai, cậu không dám!

“Bất cứ ca phẫu thuật nào cũng có rủi ro, nhưng người nhà cứ yên tâm, đứa nhỏ được đưa đến đây kịp thời, sẽ không nguy hiểm.”

Chương Sở Kha nghe vậy cũng bớt lo hơn, cầm lấy tờ giấy cam kết bác sĩ đưa, ký vào.

Lúc Tần Dữ Hào tới thì liền thấy cậu đang ký giấy, trông dáng vẻ vô cùng lo lắng, đứa nhỏ nhập viện thật sao?

Ở bên này, Chương Sở Kha ký giấy cam kết xong, liền bắt đầu lo lắng tới vấn đề viện phí cho đứa nhỏ.

Gom hết tất cả tiền mặt trong người cậu cũng không đủ, còn thiếu hơn phân nửa.

Cậu chỉ mới tới đây hơn một tháng, hoàn toàn không có ai để mượn tiền cả.

Cậu phải làm sao đây?

Chẳng lẽ cậu phải nhờ vả người nhà họ Chương?

Nhưng mà…

Nhìn dãy số trong điện thoại, trong lòng cậu đấu tranh dữ dội.

Một bên cần phải có đủ tiền cho con trai làm phẫu thuật, một bên là nhà họ Chương như hang hùm ổ gấu, cậu thật sự không biết phải làm thế nào.

Chuyện lúc trước của nguyên chủ rất giống chuyện của cậu và Vân Thiền Yến, hơn nữa, trong ký ức của cậu, người đàn ông nguyên chủ dây dưa là một người rất tàn nhẫn, nếu cậu và con trai trở về, khẳng định ngày tháng sau này sẽ không được yên lành.

Ngay lúc cậu đang hoang mang tự hỏi, thì một giọng nói từ tính trầm thấp vang lên bên tai, “Cậu cần giúp gì không?”

Chương Sở Kha đưa đôi mắt đã khóc đến đỏ ửng nhìn qua, thấy người tới là anh thì trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một tia hy vọng.

“Ngài Tần, tôi có thể, có thể mượn anh một ít tiền không, tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả lại…”

Bây giờ, Chương Sở Kha đã xem Tần Dữ Hào như sợi rơm cuối cùng để níu lấy, từ khoảnh khắc nhìn thấy anh xuất hiện, trong lòng cậu liền thôi thúc muốn nhờ anh giúp đỡ, cho dù trước đó hai người cũng không quen biết nhiều lắm, thậm chí cả hai còn có mâu thuẫn.

“Cậu cần tiền?” Anh nghi hoặc hỏi.

“Đúng, con trai của tôi, đang làm phẫu thuật ở bên trong, tiền mặt trên người tôi không đủ… Xin anh, tôi hứa sẽ nhanh chóng trả tiền lại cho anh mà…”

“Được rồi, tiền viện phí cứ để tôi.” Anh nhanh chóng cắt ngang lời cậu nói, quay người đi ra quầy lễ tân đống viện phí.

Cho dù cậu ta trước đây rất đáng ghét, nhưng bây giờ nhìn thấy cậu ta lo lắng cho đứa nhỏ như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy mềm mại.

Nếu như trước kia cậu ta chăm chỉ, có trách nhiệm giống như bây giờ, có lẽ hai người đã không căng thẳng như vậy rồi, biết đâu, anh còn có thể suy nghĩ chuyện kết giao với cậu ta…

Ngay sau đó, anh liền bị ý nghĩ của mình dọa sợ. Chết tiệt, anh đang nghĩ gì thế này? Đúng là đã bị quỷ ám mà!

Nộp tiền xong, quay trở lại phòng cấp cứu, anh nhìn thấy cậu đang khom người, rưng rưng nắm lấy tay của một đứa nhỏ nằm trên giường bệnh, thế nhưng rất nhanh đứa nhỏ đã bị y tá kéo đi.

Đứa nhỏ kéo về phía anh, thời điểm anh nhìn thấy mặt đứa nhỏ, trong lòng anh liền run lên một cái.

Đứa nhỏ này…

Là con trai của anh mà!

Chạy ngược xuôi tìm kiếm hơn một tháng nay, tưởng chừng như đã hết hy vọng, không ngờ lại dễ dàng tìm thấy ở đây như vậy. Nhưng mà…

Lúc này Chương Sở Kha cũng đang đi tới chỗ anh, muốn theo tới phòng cấp cứu, anh chỉ im lặng đi theo sau.

Đứng trước cửa phòng, trong lòng Chương Sở Kha thấp thỏm không yên, lòng bàn tay siết chặt vào nhau nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu.

Tần Dữ Hào đứng bên cạnh cũng rất lo lắng, lại liếc mắt nhìn sang, thấy dáng vẻ bồn chồn không yên của cậu, trong lòng đột nhiên nổi lên một suy đoán đáng sợ.

Cô giáo giữ trẻ vẫn đi theo bọn họ từ nãy, lên tiếng nói: “Anh Chương, bác sĩ đã nói đứa nhỏ được đưa tới kịp thời, có lẽ sẽ bình an thôi. Tôi thấy sắc mặt anh rất kém, hay là anh…”

Nói tới đây cô cũng không biết nên nói gì nữa, nếu khuyên cậu trở về nghỉ ngơi, vậy ở đây chỉ còn mình cô, nhưng cô cũng chỉ là một người giữ trẻ thôi, cô còn phải trở về trông chừng những đứa còn lại.

Trong lúc cô không biết nên nói gì thì Chương Sở Kha đã lên tiếng, “Tôi không sao, hôm nay làm phiền cô nhiều rồi, cám ơn cô, ở đây có tôi là được rồi, cô cứ việc về trước.”

“Vậy anh nhớ giữ sức khỏe, tôi còn phải trở về trông đám nhỏ, gặp lại sau.”

Hai người chào tạm biệt nhau, sau đó người giữ trẻ rời đi.

Đứng trước cửa phòng cấp cứu bây giờ, chỉ còn cậu và Tần Dữ Hào.

Anh bước tới bên cạnh cậu, hỏi: “Đứa nhỏ bên trong là con cậu?”

Chương Sở Kha đưa ánh mắt đỏ hoe sang nhìn anh, gật đầu đáp: “Đúng vậy, lần này cám ơn anh rất nhiều, tôi sẽ cố gắng làm việc trả tiền lại cho anh…”

Chưa kịp nói hết câu, cả người cậu lắc lư xoay tròn, trước mắt tối sầm lại sau đó liền mất đi ý thức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi