[TẦM CÔNG KÝ] LƯƠNG THÊ HIỀN PHỤ

Nửa đêm gió có hơi lớn, cuối tháng 11 đầu tháng 12, nhiệt độ giảm nhanh, mọi người đều không khỏe, mấy năm gần đây thời tiết thất thường, mới nắng gắt đây lại đột nhiên đổ mưa, rồi lại nắng gắt, sau đó đợt gió khô ùa về, khiến cậu cũng muốn bệnh.

Chương Sở Kha ngủ không yên ổn, mơ mơ màng màng lẩm bẩm nói một câu, “Anh ơi, đóng cửa sổ lại đi.”

Nhưng nửa ngày người bên cạnh cũng không thấy có động tĩnh gì, cậu dụi dụi mắt nhìn qua, thì thấy người bên cạnh không thấy đâu, Chương Sở Kha ngồi dậy đi xuống giường, theo thói quen đi vào phòng của mấy đứa nhỏ.

Một năm trước, cậu bình an sinh ra một cặp long phượng thai, áp lực của mọi người đều được buông xuống, cậu cũng hoàn thành tâm nguyện sinh con cho chồng mình.

Nhưng mà hạnh phúc thường không trọn vẹn, bởi vì một lần động thai lúc trước, đứa con trai út của cậu cứ bệnh tật triền miên, sinh cùng lúc với con gái, nhưng cả người ốm yếu hơn hẳn, ngay cả bác sĩ cũng nói chỉ e đứa nhỏ này sống không nổi.

Cũng không biết bao nhiêu lần cậu ôm con ngồi khóc, cậu tự trách bản thân quá chủ quan làm hại đến con, nếu có thể, cậu tình nguyện người gánh chịu hết những bệnh tật này là mình, chỉ cầu con trai khỏe mạnh bình an khôn lớn.

Phòng ngủ của hai đứa nhỏ đang khép hờ, ánh đèn bên trong mờ mờ, cậu đẩy cửa đi vào thì thấy chồng mình đang ngồi bế dỗ con trai ngủ.

“Con thức giấc hay sao anh?” Vừa nói cậu vừa nhẹ chân đi đến ngồi bên cạnh anh.

Tần Dữ Hào khẽ gật đầu một cái. Chương Sở Kha rũ mắt, buồn bã nhìn đứa nhỏ.

Tần Dữ Hào nhìn bộ dạng này của cậu thì đau lòng không thôi, nhẹ nhàng đặt con trai vào trong nôi, sau đó xoay người ôm cậu đi trở về phòng ngủ.

Vừa vào phòng ngủ, Chương Sở Kha lại không nhịn được rơi lệ, Tần Dữ Hào đưa tay lau nước mắt cho cậu rồi ôm cậu vào lòng, “Được rồi được rồi, mọi chuyện đều đã qua, hai đứa nhỏ đều đã được bình an sinh ra.”

“Nhưng sức khỏe của Thiên Ân như vậy, em thật sự rất lo lắng.”

“Không sao đâu, chờ con lớn một chút, chúng ta đưa con ra nước ngoài chữa trị, kỹ thuật chẩn trị ở nước ngoài rất tốt, Thiên Ân sẽ được cứu thôi.” Lúc này, Tần Dữ Hào không biết làm gì hơn là an ủi vợ của mình, sinh con xong, sức khỏe của cậu cũng không được tốt, bây giờ còn lo nghĩ về bệnh tình của con trai, anh sợ cậu sẽ chịu không nổi.

Nghe anh nói xong, cậu cũng thầm cầu mong là như vậy, chỉ cần con trai khỏe mạnh, muốn cậu trả giá thế nào cũng được.

“Được rồi, trời đã khuya, mau ngủ thôi, dạo này thời tiết không tốt, cẩn thận nhiễm bệnh.” 

“Dạ.” Cậu ngoan ngoãn đáp lại một tiếng rồi cùng nằm xuống với anh, cơ thể tự động nhích sát lại gần ôm chặt lấy anh, lúc này đây cũng chỉ có anh mới đem lại cho cậu cảm giác an tâm mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, Tần Dữ Hào dậy sớm đi đến quân khu, Chương Sở Kha tỉnh dậy liền đi sang phòng trẻ em nhìn hai đứa nhỏ, Nị Nị đã sớm tỉnh, bé con mới một tuổi đã bắt đầu bập bẹ gọi ba, bây giờ đang đứng ở trong nôi, thấy Chương Sở Kha đi vào liền giơ cánh tay béo mập về phía cậu miệng kêu a a đòi bế.

Trái ngược với Nị Nị hoạt bát lanh lợi, bé Thiên Ân có vẻ chậm hơn một chút, lúc này bé chỉ có thể đứng một chút, nhưng lại đứng không vững, khoảng một hai giây đã té ngồi xuống đệm sau đó lại chật vật đứng lên.

Cậu ngồi chơi với hai đứa nhỏ một hồi thì nhóc Thiên Bảo nay đã sáu tuổi đi vào, đầu tiên là trêu Nị Nị một chút, sau đó là hỗ trợ em trai Thiên Ân tập đứng.

Nhân lúc này, cậu đi pha sữa đút cho hai đứa nhỏ. Cậu cho Thiên Ân bú một bình, còn nhóc Thiên Bảo cho Nị Nị bú bình còn lại.

Cậu mỉm cười xoa đầu nhóc, dịu dàng hỏi: “Có đói bụng không, đợi lát nữa ba làm gì đó cho con ăn nha.”

Thiên bảo lắc lắc đầu, “Lát nữa để dì Khuyên nấu bữa sáng cho con là được rồi, ba còn phải chăm em, đừng lo cho con.”

Nghe con trai nói vậy, trong lòng Chương Sở Kha đau lòng không thôi, đứa tay vuốt vuốt mặt nhóc, “Ba xin lỗi con, ba không thể chăm sóc tốt cho con như lúc trước, nhưng mà ba thật sự rất yêu con, con mãi mãi là đứa con trai mà ba yêu thương nhất.”

Nhóc thiên bảo rất hiểu chuyện, nói: “Con hiểu mà, sức khỏe của em trai không tốt, con làm anh cũng phải chăm sóc cho em, về sau con cũng sẽ bảo vệ các em.”

Chương Sở Kha bị cảm động chịu không nổi, đưa tay ôm lấy nhóc con, mà nhóc con cũng đưa tay ôm lấy cậu, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu như đang an ủi.

Mà hình ảnh hai cha con ôm nhau này đều lọt vào trong mắt của Tần Dữ Hào thông qua camera giám sát.

Nhìn thấy cảnh này, trong tim anh lại nhói lên, là do anh lúc trước không bảo vệ tốt cho cha con bọn họ.

Lại xem một hồi, anh liền lạnh mặt đứng lên rời khỏi văn phòng.

Anh đã nói rồi, bất cứ ai làm hại đến vợ con của anh, anh đều sẽ không tha thứ. Cho dù đó là em trai của mình cũng không thể.

Anh lái xe đi ra ngoài, lái thẳng đến dưới lầu của một khu dân cư, anh cũng không lên trên lầu, mà vẫn ngồi ở trong xe gọi điện thoại, “Tôi đang ở dưới lầu, xuống gặp tôi một lát.

Sau đó anh cúp máy, ngồi đợi không bao lâu, một thiếu niên cao ráo đi xuống, đi tới bên cạnh tay lái, mỉm cười khom lưng hỏi anh: “Anh hai, sao hôm nay anh đến tìm em vậy?”

Tần Dữ Hào cũng không trả lời cậu ta, chỉ lạnh nhạt phun ra hai chữ, “Lên xe.

Nụ cười trên mặt Tần Dữ Phong nhạt dần, sau đó cậu ta mím môi đi vòng qua mui xe, mở cửa ngồi vào trong vị trí ghế phụ, cậu ta cũng không hỏi nhiều, chỉ liếc mắt nhìn Tần Dữ Hào vài lần, trong lòng không hiểu sao có chút lo lắng.

Trên đường đi, Tần Dữ Phong cũng không hỏi anh trai của mình muốn đi đâu, cả hai chỉ im lặng, bầu không khí trong xe dần dần trở nên nặng nề.

Sau một hồi, đột nhiên Tần Dữ Hào lên tiếng, “Cậu trông có vẻ khỏe mạnh hơn lúc trước nhỉ? Tôi nhớ lúc trước sức khỏe của cậu cũng không tốt lắm.”

Tần Dữ Phong nghe thấy câu hỏi này trên mặt cũng không biểu hiện gì, chỉ mỉm cười tự nhiên nói: “Chắc là y thuật của Hạ Lương có tác dụng rồi, anh hai, em khỏe lại anh không vui sao?”

Két!

Chiếc xe đột ngột dừng lại khi Tần Dữ Phong vừa dứt lời, Tần Dữ Hào không nói lời nào, mở cửa xe đi ra ngoài, nơi này là một khu vực vắng vẻ gần sông, anh đi tới lang cang, rút một điếu thuốc ra bỏ vào miệng châm lửa, khói thuốc bay theo gió, thổi đi tứ phía.

Tần Dữ Phong thấy anh xuống xe cũng xuống theo, lúc này trên mặt cậu ta mang theo vẻ bình tĩnh đến lạ thường, không hề lo lắng như lúc đầu nữa, bởi vì cậu ta biết bí mất của mình sắp không giữ được nữa rồi.

Tần Dữ Hào mở miệng trước, anh nói: “Đây là nơi anh dâu của cậu xảy ra chuyện, mặc dù may mắn không có việc gì bình an sinh hạ đứa nhỏ, nhưng mà con trai của tôi lại là người chịu tội.”

Tần Dữ Phong mím môi, một lúc sau cũng lên tiếng, “Anh đừng quá lo lắng, bây giờ y học phát triển như vậy, Thiên Ân nhất định sẽ khỏe mạnh lớn lên thôi.”

Nói xong, cậu ta rũ mắt xuống, che đi vẻ hối lỗi trong mắt mình, Tần Dữ Hào quay lại nhìn cậu ta, trong mắt đều là vẻ lạnh lùng, anh nói tiếp: “Hôm đó có một khách du lịch vô tình có mặt ở đó, tuy nhiên anh ta lại xuất hiện sau khi tôi đã cứu được người, nhưng mà, trong số ảnh chụp ở xung quanh chỗ này của anh ta lại phát hiện một người không nên xuất hiện.”

Tần Dữ Phong nghe vậy trong lòng rơi lộp bộp một cái, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, cúi đầu không nói gì.

Lúc này, lại nghe anh nói tiếp: “Lúc nhỏ khi cha mẹ sinh cậu ra, nghe nói lúc đó cậu đã tắt thở từ trong bụng mẹ.”

“Anh hai, em…”

“Đừng gọi tôi là anh hai, tôi không dám nhận một yêu quái làm em trai của mình đâu.” Tần Dữ Hào lạnh lùng cắt ngang lời cậu ta nói.

Tần Dữ Phong vội vàng giải thích, “Không phải đâu anh hai, lúc đó em dựa vào đứa nhỏ đã chết kia sống một kiếp người là sự thật, nhưng mà đó là do ý trời đã an bài, kiếp này em phải làm con của ba mẹ, sống dưới thân thể này.”

Tần Dữ Hào nhếch môi cười lạnh, “Nếu đã muốn là thành viên của Tần gia, tại sao còn cấu kết với người ngoài hãm hại anh dâu và các cháu của cậu?”

“Em…” Tần Dữ Hào nghẹn lời, không nói được lời nào, bởi vì lời anh nói là sự thật, nhưng cậu ta thật hết đường lui rồi.

Mặc dù theo ý trời cậu ta phải sống ở trong thân xác này, nhưng gần đây cơ thể của cậu ta suy yếu dần, có thể thấy thọ mạng của người này đã sắp tận, nhưng mà bây giờ cậu ta lại có quá nhiều thứ không bỏ được, không bỏ được người thân không bỏ được người yêu, cho nên mới cùng đường, dùng chút tiên thức cuối cùng còn sót lại vượt khe hở của thời gian, đưa Vân Thiền Yến tới đây để lấy thọ mạng và hồn phách của anh ta, bổ sung cho mình, làm như vậy vừa kéo dài thọ mạng lại không phạm ý trời.

Nhưng mà cậu ta lại không ngờ làm liên lụy tới vợ và con của anh trai, điều này luôn làm cậu ta cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cậu ta lại ích kỷ không muốn buông bỏ thứ mình khó khăn lắm mới có được.

Cậu ta còn muốn nói gì đó, nhưng Tần Dữ Hào đã ngăn lại, anh nói: “Tôi biết súng đạn không làm gì được cậu, hơn nữa bản thân tôi cũng không nỡ xuống tay, chỉ mong cậu từ nay cách xa gia đình của tôi ra, nếu không, cho dù phải trả giá đắc như thế nào, tôi cũng quyết tuyệt với cậu đến cùng.”

Nói xong anh lên xe rời đi, để lại một mình Tần Dữ Phong đứng đó, đón từng cơn gió sông thổi tới, cậu ta vẫn cúi đầu, một lúc lâu sau mới xoay người lại, đang muốn rời đi thì đột nhiên trước mắt cậu ta xuất hiện một bóng người cao lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi