TÂM DU THÁN HỎA XUÂN

Huấn luyện viên đem bao cát giao cho học viên, ánh mắt lạnh nhạt ra hiệu đối phương tiếp tục.

Đồng thời tách ra thân thể đang dính sát vào mình, qua một bên gọi điện thoại.

Chuyên môn của hắn rất tốt, học viên nam nữ đều có.

Tao Lãng Linh, nam, ước pháo 18cm, khát khao thiếu nữ có chồng, nữ sinh si tình. 

Nhưng mà hắn không thích chơi, cũng không ham hố.

Tâm đã có người khác, ở bên người ta từ cao trung, đại học cho đến khi người kia đi làm.

Cũng đã được mười năm.

Nhìn đối phương từ một người yên tĩnh hướng nội, lột xác thành thành thục cẩn trọng, sự nghiệp thành công.

Gần đây, Người Yêu lên làm trợ lý Tổng Giám, rất là vui vẻ.

Huấn Luyện Viên cố ý mua tôm hùm, sườn heo về làm một bữa đại tiệc ăn mừng.

Nhưng đợi từ khi nhiệt tâm hừng hực, đến lạnh lẽo nguội nhạt.

Người Yêu vẫn chưa trở về.

2.

Huấn Luyện Viên ở trên ghế sa lông ngủ một đêm, ngày thứ hai cuộn mình tỉnh lại, một đại nam nhân chán chường không thể tả ngồi nhìn cửa, đáy mắt toàn là tơ máu.

Người Yêu luôn luôn an phận, ở cùng hắn lâu như vậy, ngoại trừ đi công tác, chưa bao giờ trắng đêm không về.

Mặc dù nói là, hai người đàn ông ở với nhau, không nên khẩn trương như vậy.

Nhưng Huấn Luyện Viên không nhịn được.

Người Yêu cũng từng cười hắn, thể trạng cường tráng, nhưng lại mang trái tim của mẹ già.

Lúc đó, đối phương đang dùng mũi chân đè lên ngực hắn, ngón chân một câu lại một lần đùa nghịch đầu v* hắn. Từ trên nhìn xuống, của quý của hắn đang được đối phương gắt gao ngậm chặt trong thân thể, hai gò má ửng hồng.

Lắc đầu, đem một màn kiều diễm đá văng ra ngoài, hắn cầm điện thoại, tiếp tục gọi lại cho Người yêu.

Lại là không gọi được.

3.

Nôn nóng mang theo tức giận, hắn đem bao cát đánh đến nứt ra. Cát từ bên trong tuôn ra từng mảnh nhỏ vụn, gõ vào lòng người thêm phiền muộn.

Chuông điện thoại lại vang lên, lần này đã gọi được. Người Yêu ở bên kia có chút uể oải nói tối hôm qua mình bị tai nạn xe cộ, ở cục cảnh sát dằn vặt một buổi tối, di động thì hết pin.

Huấn Luyện Viên cấp tốc chạy về nhà, tỉ mỉ kiểm tra thân thể Người Yêu một lượt.

Ngoại trừ trên mặt có một chút máu bầm và vài vết xước, còn lại không có gì đáng ngại.

Huấn Luyện Viên đem người ôm chặt lấy.

Một trái tim cách lồng ngực hai người sốt sắng chấn động

May là, may là em không có việc gì.

Huấn Luyện Viên gắt gao chôn mặt  ở bả vai Người Yêu, tầm mắt Người Yêu lại lạc ở nơi nóc nhà ố vàng của hai người, tầm mắt mờ mịt, hồn vía lên mây, không biết đang suy nghĩ gì.

4.

Từ sau khi thăng chức, Người Yêu đi sớm về trễ đã là chuyện bình thường.

Huấn Luyện Viên cũng không nói gì.

Chỉ là yên lặng mà làm hậu phương vững chắc.

Vì Người Yêu dậy sớm nấu cháo, tối muộn vì hắn đợi cửa.

Dù sao việc này cũng không tính là khổ cực, bản thân vẫn là rất thích.

Có thể thông cảm cho đối phương, hắn nguyện ý.

Chỉ là đôi khi hắn không nhịn được cầu hoan, Người Yêu lại sắc mặt trắng bệch, cầu xin hắn vì thân thể không được khỏe.

Hắn đứng dậy đi phòng tắm giải quyết, trong lòng thầm nghĩ.

Bọn họ hình như rất lâu rồi không có làm.

5.

Sự tình ma xui quỷ khiến cuối cùng cũng bại lộ.

Trong số học viên của Huấn Luyện Viên có người mời hắn đi bơi, là thẳng nam, không mang theo mục đích gì.

Huấn luyện viên vui vẻ đồng ý, đến giờ hẹn liền đi bể bơi.

Bơi vài vòng, hắn có chút khó chịu, bò lên tiến vào WC.

Mở cửa liền thấy một người sắc mặt quái dị đi ra, trên mặt còn mang theo tia căm ghét rõ ràng.

Cẩn thận lắng nghe, trong WC có tiếng rầm rì, có người đang làm tình.

Huấn luyện viên bình tĩnh đi tới máng tiểu, kéo quần định xả lũ bên cạnh hiện trường đang diễn một màn đông cung sống.

Nghe nghe.

Âm thanh rất quen thuộc.

Âm thanh này ghé vào lỗ tai hắn thở hổn hển sắp được mười năm, làm sao hắn không nhận ra được.

Huấn Luyện Viên đôi mắt mở to đến muốn rách cả mí mắt, chết tiệt.

6.

Người yêu bước chân hư nhuyễn, một mặt thoả mãn từ WC cuối cùng đi ra.

Huấn Luyện Viên tựa trên bồn rửa tay, châm thuốc, một mặt lạnh lùng.

Người yêu nhìn thấy hắn liền sắc mặt trắng bệch, lui về sau một bước.

Nam nhân theo sát phía sau ôm lấy eo hắn.

Thấp giọng hỏi: "Làm sao thế?"

Thấy người yêu không đáp, chỉ là trừng mắt nhìn phía trước.

Y đảo mắt nhìn qua, thấy một nam nhân cao to cường tráng.

Dáng dấp rất anh tuấn, một thân tinh tráng với bắp thịt rắn chắc.

Mà Tổng Giám vẻn vẹn nhìn một chút, liền nhìn ra trong con ngươi lạnh lùng của đối phương ngầm có ý thô bạo.

Tổng Giám híp mắt đánh giá, "lai giả bất thiện" (người tới không có ý tốt).

7.

Huấn Luyện Viên muốn được giải thích.

Tóm lại là muốn có một lời giải thích, mười năm chi dương *, không có lí do, say rượu mất trí, chụp ảnh uy hiếp.

Tất cả đều có thể, hắn đều có thể chấp nhận.

Nhưng Người Yêu chỉ là trầm mặc ngồi ở một đầu sô pha, hàng lông mi thật dài run rẩy.

Cho đến khi không thể im lặng được nữa, mới thấp giọng nói một câu: " là em tự nguyện, em thích anh ấy."

Đáy mắt Huấn Luyện Viên, đều là ướt át.

Mười năm.

Mười năm của hắn.

Liền ngay cả làm sao mất đi, hắn cũng không cách nào rõ ràng.

Người xưa có câu: "Thất niên chi dương" nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời; bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.

Mười năm chi dương ở đây của HLV cũng là nghĩa như vậy

8.

Sự tình hóa ra đã sớm từ một đêm không về cách đây một tháng mà sai lệch vị trí.

Người yêu đôi mắt đỏ hồng, hắn nói hắn thích y.

Huấn luyện viên có thể làm sao, bên nhau nhiều năm như vậy.

Lòng đã thay đổi

Hắn còn có thể làm sao.

Đêm đó xảy ra tai nạn xe cộ, không giả, di động hết pin cũng không phải giả.

Chỉ có điều xảy ra tai nạn xe cộ còn có một người.

Chính là Tổng Giám.

Ở vào thời khắc va đập ấy, Tổng Giám vươn tay bảo vệ hắn.

Đây là cảm giác hắn chưa bao giờ có, cảm giác an toàn mãnh liệt ập đến. Người Yêu liền vào thời khắc ấy, yêu người nam nhân che chở hắn.

Huấn Luyện Viên trầm mặc nghe, lòng như đao cắt.

Hắn ở bên Người Yêu mười năm, bảo vệ hắn mười năm.

Cũng không sánh bằng một khắc người đàn ông kia bảo vệ hắn.

9.

Bên nhau lâu như vậy, không chỉ là yêu, còn có quen thuộc.

Nếu như muốn tách ra, cùng với miễn cưỡng cắt da cắt thịt có gì khác biệt.

Cắt đi vẫn là nơi mềm mại nhất, yếu ớt nhất.

Vẻn vẹn chỉ là một điểm, liền có thể làm cho Huấn Luyện Viên đau không đứng lên nổi.

Vành mắt Người Yêu đỏ hồng, hắn lau nước mắt, quỳ xuống ôm đầu gối Huấn Luyện Viên.

" Em sẽ quên anh ấy, anh đừng đi, chúng ta vẫn giống như trước đây, có được không?"

Nhưng mà bọn họ lại như là đường sắt với xe lửa, ầm ầm gặp thoáng qua, khó lòng đi ngược lại.

Chỉ còn lại hàn ý thấu xương.

Huấn Luyện Viên hiểu rõ ràng.

Hắn nuốt xuống cay đắng nơi cổ họng, hỏi ra vấn đề bất kham nhất, cũng là vấn đề muốn biết nhất.

"Lúc nào, hai người... Khi nào thì bắt đầu."

Hắn muốn biết đến tột cùng bản thân bị lừa gạt bao lâu.

10.

Đoạn thời gian đó, Người yêu vẫn từ chối hắn.

Lý do là cái gì.

Người yêu rất khó chịu, hắn không muốn nói, rồi lại sợ.

Nơm nớp lo sợ, Người yêu nắm tay Huấn Luyện Viên thật chặt, làm lòng bàn tay hắn đổ đầy mồ hôi.

Hắn trước sau vẫn là sợ sệt Huấn Luyện Viên sẽ rời bỏ mình.

Người yêu không muốn Huấn Luyện Viên rời đi, nhưng lại không dám không nói ra chân tướng.

Huấn Luyện Viên nhìn Người Yêu ngồi quỳ trước người mình, nhìn khuôn mặt thanh tú của đối phương. Hắn yêu nhất đôi môi đối phương, nhưng hiện tại lại là lợi khí sắc bén nhất làm tổn thương hắn.

" Là lần đầu tiên đi công tác, em chủ động."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi