TÂM DUYỆT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*TÂM DUYỆT

*Au: PhanNa

*8

...

Muốn Hàn Diệp hắn không ra trận. Không có khả năng.

Hàn Diệp quay lại doanh trại, đánh gục hai tên lính cướp giáp phục. Sau đó dùng tro than bôi khắp mặt, cùng Đường Mộc lẻn vào trong hàng ngũ quân đội.

Sáng hôm sau, trời tờ mờ sáng thì đoàn quân của Lục Ngạn cũng tới, đông như kiến. Xếp hàng ngay ngắn trước cổng tường thành. Khoảng cách khá xa.

Hàn Diệp đứng trong đội ngũ. Nghe Thiên Cầm nói:

"Chúng ta số lượng không nhiều, chỉ cần cầm cự là được. Cầm cự cho đến lúc có bão tuyết xuất hiện hoặc quân cứu viện đến. Ta đã quan sát khí tượng. Hôm nay sẽ có bão lớn"

Tướng địch là Đông Quy, Tân vương của Lục Ngạn. Hắn có mái tóc màu bạch kim, khắp mặt lẫn cổ đều là những hình xăm kì quái. Cưỡi trên một con báo đen hung dữ.

Hắn lớn giọng thách thức, hoặc đang ra oai, hoặc kêu gào cái gì đó.

Nhưng khoảng cách quá xa, căn bản không nghe được gì.

Đám binh lính xì xào với nhau:

"Hắn nói gì vậy?"

"Hắn đang khiêu chiến hả?"

"ây za... sao lại nói với khoảng cách xa như vậy chứ?"

"Hắn cưỡi báo thật sao?"

"Nghe nói hoàng tộc của Lục Ngạn điều khiển được dã thú"

Cơ Phát nghe bọn họ xì xào liền nghiêm giọng:

"Đều im hết cho ta, không nghe được hắn nói gì cả"

...

Đông Quy gào khản cổ, đáp lại chỉ là mấy cơn gió rít gào.

"Mẹ nó, không đàm phán nữa, tấn công cho ta"

Binh Lính của Lục Ngạn liền sử dụng máy bắn cầu lửa bắn đến phá tường băng.

Mà tường băng căn bản khá dày, ném miệt mài đến tận chiều tối thì tường thành chính thức đổ vỡ.

"Chúng ta phải chặn chúng từ phía bên ngoài, đợi bão tuyết đến. Nhất định không để chúng tràn vào sau cánh cổng này" - Cơ Phát cưỡi ngựa, giọng y sang sảng. Vừa kiên cường vừa mạnh mẽ.

"Chúng ta sinh ra là để chết đi. Mọi người đều biết, đều ghi nhớ

Nếu chúng ta chết ngày hôm nay, điều đó không quan trọng. Quan trọng là trong tim các ngươi có người cần bảo vệ, có đất nước cần bảo vệ. Đừng chiến đấu vì chính mình, chiến đấu cho những người quan trọng nhất, những người thương yêu nhất. Cho vùng đất đã nuôi nấng các ngươi.

Biến tình yêu thành sức mạnh, lấp đầy trái tim. Đừng để ai phá vỡ. Hãy bảo vệ những thứ thiêng liêng ấy, ai cũng không có quyền cướp đoạt."

Cơ Phát ghìm ngựa quay đầu, mắt phượng sắc bén như kiếm, kiêu dũng như lửa. Dung mạo tuấn mĩ toát lên vẻ đoan chính nghiêm nghị, thần thái uy phong lẫm liệt.

Binh lính tựa như được tiếp thêm sĩ khí, mọi sợ hãi đều lùi xa. Chỉ có tinh thần chiến đấu hừng hực sôi sục trong máu, hận không thể ngay lập tức ra trận, đồng thanh la lớn. Ban đầu bọn họ hô to tên của đất nước, sau đó lại hô to tên tướng quân Cơ Phát.

Hàn Diệp nhìn y, bỗng thấy đời trước mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Là khí phách anh dũng của y, là tinh thần quyết tử của y, là lòng yêu nước kiên định của y.

Bỗng nghĩ, phụ hoàng sáng suốt hơn hắn. Có lẽ, người đã sớm nhìn ra khí khái điên cuồng ngạo nghễ này của y.

Đáy mắt Cơ Phát, có lẽ chỉ có thiên hạ. Trong mắt hắn, lại chỉ chứa mỗi thân ảnh tuyệt thế hoàn mĩ ấy.

Hò hét đã rồi, hai bên liền xông vào nhau. Đao kiếm vang lên chát chúa, máu tươi vương vãi.

Mà Đông Quy từ đầu đến cuối đều bám riết Cơ Phát,

Con báo đen to lớn lao đến hất người ngã khỏi lưng ngựa. Móng vuốt cào qua tay, ngậm lấy vũ khí của y cướp đi. Móng vuốt cứng nhọn còn muốn xé nát người thì Hàn Diệp ngay lập tức lao đến.

Vừa trông thấy Hàn Diệp, báo lớn bỗng dưng khựng lại, lỡ mất một nhịp bị kiếm của Hàn Diệp đâm xuyên qua mắt. Máu tong tong nhỏ xuống, con vật gào lên đau đớn.

"Thái Tử" - Cơ Phát kinh ngạc - "Sao ngươi lại ở đây?"

Đông Quy thấy thú cưng bị thương, tức đến bốc khói. Thanh đao sắc bén chém tới Hàn Diệp. Nhưng Cơ Phát đã nhanh hơn xoay người đè trên người hắn, hứng trọn một đao.

"Không... Cơ Phát" - Hàn Diệp sững sờ.

Đông Quy rút đao khỏi lưng y, còn muốn đâm tiếp liền bị Đường Mộc cản lại, giằng co một trận.

"Cơ Phát... ngươi đừng có chuyện gì" - Hàn Diệp đau lòng vươn bàn tay đầy máu chạm lên mặt y.

"Thái Tử... xin lỗi" - Cơ Phát nắm lấy bàn tay y - "Ta chưa từng xem người là gánh nặng... ta... ta"

Lời còn chưa nói xong đã buông xuống, cơ thể dần biến lạnh. Máu đỏ loang lổ trên nền tuyết trắng.

Đỏ đến nhức mắt.

Hàn Diệp kéo người lại, hôn lên môi y. Môi lưỡi đều là máu tanh, xung quanh tiếng binh khí hỗn loạn. Nhưng cái gì hắn cũng không cảm nhận được, chỉ có người này trước mắt. Là tâm can bảo bối của hắn, là cả thế giới của hắn, là sinh mệnh của hắn.

Cơ Phát mà hắn biết chỉ được chết trong tay hắn. Không cho phép y chết trên chiến trường.

Hàn Diệp hét lên một tiếng đầy ai oán, thống khổ.

Đáy mắt đều là bi thương.

Tuyệt vọng

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi