TÁM GẬY TRE ĐÁNH NGƯỜI

Hồi ký theo đuổi vợ – 7

Khi tôi vào đại học, cuộc đời tôi phải đối mặt với những lựa chọn trọng đại.

Làm người thừa kế gia đình hay dũng cảm là chính mình, tôi lưỡng lự.

Là con cháu nhà giàu, thực sự rất khổ sở. Có rất nhiều thứ ngoài tầm kiểm soát của bản thân.

Vào thời điểm đó, trên mạng nổi lên một cuốn tiểu thuyết có tựa đề là “The Dragon Master” – Ngự long cao thủ.

Tác giả: Tiện Hề Hề.

Tôi không thèm đọc mấy loại truyện đăng trên web thế này. Nó chỉ là loại tiểu thuyết cốt truyện đơn giản, tự sướng, không có gì hơn.

Mấy trang internet lớn trong nước đều do nhà tôi mở, tôi đã xem quá nhiều. Nào ngờ quyển tiểu thuyết này luôn giữ vững ngôi vị quán quân về lượt đăng ký, về phần thưởng, lời khen trên các web. Mấy tháng trôi qua mà ngôi vị vẫn ngồi yên trên đó.

Tôi tò mò.

Tôi click vào đọc thử.

Nói thật là mấy chương đầu tôi đọc không rõ ràng cho lắm, thế giới huyền huyễn kỳ ảo, tên tuổi rồi người nhiều không nhớ nổi, cốt truyện cũng không có gì đặc biệt hấp dẫn.

Tôi kiên trì tiếp tục đọc thêm vài chương nữa, a thông rồi, đọc rồi không ngừng được, ngày mai có tiết học, còn nhiều việc phải làm, tôi vẫn ôm điện thoại đọc suốt đêm.

Đây là thứ mà người có thể viết?

Tiện Hề Hề chính là, thần, tiên, hạ, phàm.

Đau khổ nhất là quyển tiểu thuyết này vẫn đang viết, đệt, tôi lọt hố.

Đó là lần đầu tiên tôi đuổi theo tốc độ của tác giả như con cún, tôi cực kỳ hận cảm giác vẫy đuôi lấy lòng này.

Mặc dù Tiện Hề Hề cập nhật chương mới mỗi ngày, khi tâm trạng vui vẻ thì còn bạo chương nhưng vẫn xem không đã, tôi hận không thể đào người này từ trên mạng ra, nói cho tôi biết cái kết ra sao.

Nhưng điều đáng kinh ngạc là ngay cả khi trang web này do gia đình tôi mở thì thông tin của người đó vẫn được giữ bí mật tuyệt đối, tôi không thể đào được thông tin gì.

Tôi nghe nói đó là ý riêng của tác giả, không muốn bị những thứ trên mạng làm xáo trộn công việc và cuộc sống ngoài đời.

Mọi người đồn anh ta là ông chú trung niên ngoài 50, tôi nghĩ cũng có lý, người trẻ tuổi không thể nào có lượng sách đọc khổng lồ và bút lực vững vàng như thế này được.

Tiện Hề Hề là một nhà văn chân thật, điều này không còn xuất hiện nhiều trong giới văn học mạng.

Tôi phát hiện tác giả này thật sự rất đỉnh, viết văn cấp bậc đại thần thế này thì không biết tiêu tốn bao nhiêu tế bào não, vậy mà còn có thể sống cuộc sống bình thường trong đời thực.

Anh ta không phải người.

Anh ta là thần.

Khi có thời gian, tôi sẽ theo dõi cập nhật của anh ấy mỗi ngày, nếu ngày nào anh ấy không có bài mới, tôi sẽ mất kiểm soát.

Tôi thường thưởng cho anh ấy, dù sao thì cuối cùng tiền cũng về ví của tôi.

Cuối cùng “Ngự long cao thủ” kết thúc,  qua cuốn tiểu thuyết này, tôi cũng đã nhận ra được hướng đi của cuộc đời mình, giống như lời Tiện Hề Hề—

[Chỉ cần bạn đủ mạnh mẽ, thực tế có thể thỏa với ước mơ của bạn.]

Vì vậy, tôi thành lập L.H, mua bản quyền trò chơi “Ngự long cao thủ”, sản xuất phim quảng bá “Ngự long cao thủ”, thành công rực rỡ.

Bộ phim quảng bá thay đổi một số diễn viên lồng tiếng, không đáp ứng được yêu cầu của nhân vật chính, cấp bách đến mức tôi tự mình làm. Đạo diễn lồng tiếng hết sức kinh ngạc, nói giọng nói của tôi giả giọng thiếu niên cực kỳ phù hợp với hình tượng nhân vật chính, thật sự quá trùng hợp!

Trùng hợp ở đâu ra? Là do tôi tương đối toàn tài thôi.

Lồng tiếng là việc cố gắng cá nhân.

Thời điểm đó, nhiều cô gái hâm mộ giọng nói của tôi. Nhưng mà nghe giọng mình, tôi tự thấy xấu hổ.

[Sám hối đi, loài người.]

[Ta đại diện cho sức mạnh tộc rồng, tiêu, diệt, các, ngươi— (giọng điệu trẻ) (đứt quãng)]

Nghĩ tới chuyện sau này phải lấy hình tượng người nghiêm túc để nắm quyền lãnh đạo công ty, giai đoạn nổi loạn này cmn vẫn nên để chìm trong quá khứ đi.

Tôi không thể lấy thân phận [Ly Hận] để kết bạn với lão đại Tiện. Tôi tiêu rất nhiều tiền thưởng cho anh ta, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của đại thần. Tiền đúng là vạn năng, anh ta đã chấp nhận add weibo của tôi.

Anh ta thực sự là ông chú già.

Tuyệt vọng.

Những meme đầy màu sắc phát sáng lập lòe đó… mắt tôi, mù rồi.

Tuy nhiên, tôi vẫn giữ thái độ kính trọng, lịch thiệp, hỗ trợ anh ta tháo gỡ những vướng mắc khó khăn, mục đích cuối cùng là để anh ta thuận lợi mà cày cuốc viết văn.

Gần đây tôi tiếp xúc với Tiện Hề Hề thường xuyên hơn, đó đúng là vinh dự. Tôi cố gắng hết sức để phát triển mối quan hệ bạn bè thân thiết với anh ta, thực tình là có chút lòng riêng—

Để Tiện Hề Hề giúp vợ tôi viết văn.

Vợ tôi, không phải tôi nói xấu em.

Hôm đó, thấy em đi pha cà phê, tôi lên gác nhìn thử xem em đang viết gì mà ngày nào cũng thức đến trắng đêm, thức đêm suốt đến nỗi như con cá mắm, làm tôi cũng trăn trở cả đêm, không biết em có nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai không.

Kết quả tôi thấy một thứ không thể tin nổi.

Em thực sự viết đam mỹ, tôi với Lý Khôn!

Em còn viết em với Lâm Vi Lương là một đôi, đầu óc em có bệnh hả?

Không phải.

Văn học mạng có nhiều thứ để viết. Sao em lại viết về tôi với Lý Khôn?

Cmn thậm chí còn viết tôi ‘thổi kèn’ cho Lý Khôn?!!

Có ‘thổi kèn’ cũng là anh ta thổi cho tôi chứ!!!

Lý Khôn trông giống kiểu ‘thụ’ chăm chăm nằm chờ tôi tới ‘bạo cúc hoa’ lắm à?

Tôi là loại ‘công’ hở ra là động dục với anh ta à?

Không thể tưởng tượng nổi hình ảnh đó.

Muốn ói.

Tôi túm em muốn dạy dỗ nghiêm khắc một trận, nào ngờ em nói không phải do em viết, thôi được, cho dù không phải em viết nhưng mà em thích đọc những thứ này thì chắc hẳn em đã viết những dòng văn tương tự thế này. Xin lỗi, khả năng chịu đựng của tôi có hạn, không thể chấp nhận được vợ mình thức đêm tự hành bản thân suốt ngày chỉ để viết mấy tiểu thuyết bậy bạ có thể bị cảnh sát mời đi uống trà bất kỳ lúc nào.

Kết quả là vợ tôi tức giận.

Giận thì cũng được. Còn hơn là cứ thức đêm rồi biến thành thiếu nữ hói đầu.

Chưa kể suốt ngày nhốt mình trong nhà viết truyện sẽ mắc chứng u buồn.

Nhiều nhà văn đã vậy.

Tôi sẽ không ép em đi làm, ép em đi du lịch khắp thế giới như một phu nhân, mua sắm, làm con dâu nhà giàu học cắm hoa, nấu ăn tại nhà.

Cho dù em làm ổ trên giường cả ngày, ăn uống, nghịch điện thoại tại chỗ, tôi cũng không nói tiếng nào.

Nhưng mà – đồ ngủ của em có mùi! (Mùi cơ thể rất nhẹ, nhưng là người sạch sẽ, tôi không chịu được.)

Haizz.

Tôi là người đàn ông sạch sẽ như vầy, sao tôi lại lấy người vợ bẩn thỉu vậy?

Chưa kể—

Vợ ơi, tóc em hôi rồi.

Tôi sợ làm tổn thương lòng tự trọng của em.

Nhưng mà cũng có chuyện an ủi.

Gần đây, Tiện Hề Hề có năng suất cao, cập nhật thường xuyên, trình độ viết tăng vọt, tiêu chuẩn ngày càng cao làm người đọc cực kỳ khâm phục!

Lão đại Tiện quá đỉnh.

Ngày mai là sinh nhật vợ tôi.

Quà sinh nhật của em tôi đã chuẩn bị từ lâu.

Một con Husky.

Thế nào?

Rất hợp với tính cách vợ tôi đúng không?

Đùa thôi đùa thôi.

Tôi chỉ nghĩ, vợ tôi sẽ hướng ngoại hơn nếu nuôi một con chó thích hoạt động, dẫn nó ra ngoài đi dạo cũng được, tập thể dục cũng được, vì chó, có thể em cũng không tiện ở ru rú trong nhà tới mức tay chân muốn thoái hóa nữa.

Nhưng mà người tính không bằng trời tính.

Ngày sinh nhật vợ tôi, một doanh nhân lớn ở Bắc Kinh gọi điện cho tôi để gặp mặt bàn việc.

Sáng sớm tôi bay tới Bắc Kinh, trưa bắt đầu họp, trước khi đưa ra quyết định về những hạng mục dự án, sếp kia lắng nghe ý kiến của các lãnh đạo khác, mất rất nhiều thời gian. Sau khi ăn nhẹ, tiếp tục thảo luận đến tối. Lại tiếp tục như trước, tốn rất nhiều thời gian, tới tận đêm khuya, cuối cùng cũng đưa ra quyết định để kết thúc cuộc họp.

Tôi cả đêm không ngủ, vội vã bay về cũng đã gần 5 giờ sáng.

Trên bàn có bữa ăn do vợ tôi làm dọn sẵn, nến trên bánh đã cháy hết, không ai động tới.

Thảm hơn nữa là thư ký nói với tôi con Husky, quà sinh nhật tặng vợ tôi, đã chạy mất.

Được rồi, tôi chết chắc rồi.

Không mua Husky nữa.

Mấy con chó tào lao thiểu năng đó tệ quá.

Tôi mua cho vợ một sợi dây chuyền kim cương, viên ngọc lục bảo hơn 40 carat, bằng nắp một chai coca, rất đắt giá nhưng có vẻ vợ tôi không thích.

Một người phụ nữ không mê tiền thật sự rất khó để lấy lòng.

Người biên tập của lão đại Tiện liên hệ với tôi. Nói rằng thích giọng nói của tôi, hy vọng tôi có thể lồng tiếng cho nam chính của tác phẩm “Thợ săn”.

Thật ra dạo này tôi bận đến mức muốn nôn ra máu.

Nhưng mà, đây là Tiện Hề Hề.

Tôi đã thề trung thành tới hơi thở cuối cùng.

Hơn nữa.

Tôi còn mong có thể anh ta cho vợ tôi vài lời khuyên về sự nghiệp viết lách của em.

Tôi hy vọng em có thể trở thành nhà văn đầu tiên trong lịch sử đoạt giải Nobel văn chương nhờ viết truyện H.

Chúng tôi hẹn ăn tối.

Tôi muốn nói với anh ấy tôi là [Tiểu Kiến]

Vì thân phận [Ly Hận], tôi phải thay vỏ bọc khác để tạo quan hệ với anh ấy.

Anh ấy sẽ nhận ra tôi, cũng sẽ thấy vui vẻ.

Tôi đến nhà hàng trước để đợi anh ấy.

Cảm giác bồn chồn lo lắng.

Sự thấp thỏm, phấn khích của fan sắp được gặp mặt thần tượng.

Cuối cùng thì anh ấy cũng xuất hiện.

Hả?

Ủa?

Tiện Hề Hề này…

Sao giống vợ tôi vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi