TẤM GIẤY

Vừa tắt cuộc gọi đến từ phòng tranh, Dương Trí thở dài thật sâu.

Tác phẩm của anh không có lượng tiêu thụ cao, đã tồn đọng tại phòng tranh một thời gian dài, phía bên kia hình như có ý định trả lại tác phẩm, hủy bỏ sự hợp tác giữa hai bên.

Khi vừa mới tốt nghiệp Dương Trí rất ngoan cố, mấy năm nay anh dần dần nhận ra vấn đề của bản thân, tuy rằng kỹ năng hội họa vững chắc nhưng lại thiếu mất cái hồn, anh không có năng lực thu hút cái nhìn của người khác trong thời gian ngắn, cũng bởi vậy mà đánh mất khả năng kiếm sống.

Dương Trí nhìn sắc trời, đã gần sập tối, anh đứng dậy lấy ví tiền và túi mua hàng, đi về phía chợ.

Bản vẽ của anh hoàn toàn không bán được ra ngoài, gia đình phải dựa vào tiền lương của vợ để duy trì cuộc sống, tuy rằng anh từng nghĩ tới việc đổi nghề nhiều lần, nhưng hết lần này đến lần khác vợ đều ngăn cản. Vợ luôn dùng cặp mắt sáng long lanh nhìn anh chăm chú, vô cùng tích cực lạc quan, tin tưởng sẽ có thu hoạch lớn.

Cô cảm thấy anh nhất định làm được.

Mà anh lại phụ lòng mong đợi của cô lần nữa.

Dương Trí sụp bả vai, ví tiền trong tay xẹp lép trông nặng nề.

Khi đi ngang qua cổng tiểu khu, anh vô tình nhìn thấy tiệm đồ dùng mỹ thuật mà mình thường đến đang dán dòng chữ bán đại hạ giá, nhưng dù vậy, khách hàng bên trong cũng lác đác không có bao nhiêu.

Dương Trí đi qua, vừa lúc ông chủ từ bên trong tiệm đi ra ngoài, hai người nhiệt tình chào hỏi, Dương Trí hỏi nguyên do bán đại hạ giá, ông chủ thở dài lắc đầu, vị trí cửa tiệm không lý tưởng, lỗ lã hàng năm, ông đã định không làm nữa, dứt khoát về quê nhà giúp chăm sóc con cháu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi