TAM HỎA

Tôn Uẩn quấn lấy Tống Tịnh Vãn nói chuyện phiếm đến rất muộn, thấy dáng vẻ mí trên đánh mí dưới của cô, ghen tị nói: “Người không tim không phổi đúng là có giấc ngủ tốt, đợi đến lúc trong lòng cậu có đối tượng, buổi tối sẽ ngủ không ngon đâu.”

“Có đúng thế không?” Tống Tịnh Vãn thực tế đã rất mệt mỏi, dựa theo lời Tôn Uẩn trả lời, chỉ cảm thấy mấy lời cô ấy nói đã bay từ tai này qua tai kia hết rồi.

“Trong tim có người thầm mến, không quản thời gian địa điểm, lúc nào cũng muốn gặp anh ấy, muốn biết anh ấy đang làm cái gì, muốn cùng anh ấy trò chuyện, cả đêm dùng thời gian để mơ mộng, sao mà ngủ được?”

Tôn Uẩn đang thầm thì một mình.

“Tống Tịnh Vãn, cậu nói xem, sao mà tình yêu lại vô lý vậy nhỉ? Nó không trưng cầu ý kiến của cậu, cũng mặc kệ cậu có nguyện ý hay không, nói đến là đến. Nó tới, cậu đuổi cũng không đi, mỗi lần bị nó làm phiền, cậu như thể trở thành người khác, xem xem có ghét không?”

“Ghét.” Tống Tịnh Vãn đã nhắm hai mắt lại, ý thức dần dần biến mất.

Tôn Uẩn về sau có nói cái gì Tống Tịnh Vãn đều không nhớ rõ. Ngày hôm sau tỉnh lại, phòng bên cạnh đã sớm không còn hình dáng cô ấy. Trong lúc hoảng hốt mới nhớ ra hình như trời còn chưa sáng cô ấy đã đi, sau đó nhìn điện thoại thì thấy Wechat được gửi đến.

Tôn Uẩn: Tớ đi trước để kịp chuyến bay, trở về lại nói sau ha.

Lần này hẳn cũng là thông báo tức thời, công việc của Tôn Uẩn không đẹp đẽ như trong mắt mọi người, phải bỏ ra công sức cố gắng gấp trăm lần mới có chút thời gian nghỉ ngơi. Tống Tịnh Vãn rất ít khi nghe cô nàng phàn nàn, bởi vì cô ấy thực sự yêu quý công việc của mình.

Tống Tịnh Vãn cũng rất rất thích ở viện bảo tàng, cô hít một hơi thật sâu, rửa mặt thay quần áo chuẩn bị đi làm.
Sau khi trở về từ Hoàng Sơn không lâu, thành phố An nghênh đón khí lạnh đầu tiên đến từ Siberia, thời tiết hạ mười mấy độ, người đi đường đều rụt đầu lại tay nắm chặt nhét vào trong túi áo. Giống như ứng với nghi thức tạm biệt mùa thu nghênh đón mùa đông của Tống Hoài Quân, cái giá rét cứ thế tăng mạnh, tràn vào thành phố.

Tống Tịnh Vãn đổi những bộ quần áo dày, lúc đi ra khỏi tiểu khu, nhìn thấy Nghiêm Tư ở trước cửa quán ăn sáng. Anh mặc một chiếc áo khoác mỏng, dắt Đại Bảo với ánh mắt vô hồn không biết đang nhìn cái gì. Tống Tịnh Vãn mỗi lần nhìn thấy chủ nhà đều sẽ nói chuyện một chút, mặc dù bình thường trông anh ấy có vẻ là lạ, nhưng hôm nay trông kì quái hơn nhiều.

“A, cháu gái nhỏ, hôm nào cô cũng đi làm giờ này hả? Lúc đi ngang qua chỗ này, có thấy một nữ sinh tóc dài, mắt to, miệng nhỏ không? ” Anh không nhớ rõ lắm tên của Tống Tịnh Vãn, chỉ nhớ là cháu gái của bạn Lâm Sân, cho nên vẫn luôn gọi cô như vậy.

Nữ sinh xinh đẹp tóc dài, mắt to, miệng nhỏ, Tống Tịnh Vãn cảm thấy mình vừa đi qua hai nữ sinh đều có đặc điểm giống vậy, cho nên lắc đầu, biểu thị không rõ lắm anh ấy muốn tìm nữ sinh nào.

“Sự xinh đẹp của cô ấy không thể hình dung bằng ngôn từ, quên đi, tôi tự mình tìm, cô đi làm trước đi.” Anh khoát tay với Tống Tịnh Vãn một cái, lại khôi phục tư thế ban nãy.

Tống Tịnh Vãn nói tạm biệt, lúc tới chỗ để xe còn do dự xem có nên đi xe bus không, cuối cùng vẫn quyết định dùng xe đạp đi làm.

Coi như là rèn luyện thân thể đi, cô nghĩ như vậy.

Tống Tịnh Vãn vẫn luôn là người tới sớm nhất của phòng phục chế, hôm nay cũng không ngoại lệ. Lúc cô tới, cửa sổ phòng vẫn còn khóa, cô mở cửa trước, sau đó dọn dẹp bàn một chút.

Điện thoại vang lên, cô nhìn tên hiển thị, là Chu Vị Lam.

“Mẹ.” Cô vui vẻ gọi một tiếng, bên kia đầu dây có tiếng ồn.

“Tiểu Vãn, mẹ về nước rồi.” Giọng nói của Chu Vị Lam tràn đầy hưng phấn, “Mẹ đi Trâu ký, mua cho con bánh rán với sữa đậu nành con thích nhất này. Con ở cửa tiểu khu chờ mẹ, mẹ lập tức đến đó, tí nữa...”

Tống Tịnh Vãn nghe đến đó, có chút không đành lòng cắt ngang cảm xúc, “Mẹ, con không ở nhà.”

Chu Vị Lam nghe như thể hiểu rõ sự tình, ồ một tiếng, “Đúng, hôm nay không phải cuối tuần. Con ở trường học, vậy con ở trường đợi mẹ, rất nhanh...”

“Mẹ.” Tống Tịnh Vãn lại không đành lòng kêu một tiếng, cảm thấy lời cô nói ra sẽ tổn thương Chu Vị Lam mất, bởi vì bà ấy đang cao hứng. Nhưng mà cô lại không thể không nói, “Con đã tốt nghiệp rồi, hiện tại đang làm việc tại thành phố An.”

Bên kia lập tức im lặng.

“Mẹ trở về sao không nói cho con một tiếng.” Cô không biết nên an ủi làm sao, cảm giác niềm vui bị dập tắt vô cùng khó chịu.

“Là mẹ sai.” Chu Vị Lam cố gắng để cho giọng nói của mình không pha lẫn sự thất vọng, “Mẹ còn tưởng con ở nhà mới chạy tới. Ở thành phố An cũng tốt, mẹ lập tức qua đó. Như thế này đi, đến nơi mẹ sẽ gọi điện cho con.”

Cúp máy, Tống Tịnh Vãn nhìn điện thoại, không kìm chế thở dài một hơi.
Chu Vị Lam buổi trưa đã đến thành phố An, nhưng thời gian nghỉ trưa của Tống Tịnh Vãn không dài. Bởi vì trong viện bảo tàng có một bức tranh thời nhà Minh bị nước chảy vào, phòng phục chế bọn họ rất bận, cộng thêm có 2 ngày xin nghỉ vì vết thương ở chân đã nhờ đồng nghiệp, lại nhờ tiếp sẽ có chút ngại ngùng. Chu Vị Lam hiểu điều đó nên nói rằng sẽ đợi cô tan sở.

Xong việc, Chu Vị Lam chờ ở cửa bảo tàng, Tống Tịnh Vãn từ xa đã thấy mẹ.

Thời tiết rất lạnh, bà khoác thêm một chiếc áo khoác lông cừu, bên trong là váy mỏng, đi giày cao gót, ăn mặc thời thượng quý phái. Trên khuôn mặt bà không có nhiều dấu vết thời gian, nhìn qua cảm thấy vẫn xinh đẹp y như thời còn trẻ vậy, thậm chí còn có chút nhiệt tình, ngây thơ của thiếu nữ mới lớn.

“Tiểu Vãn!” Chu Vị Lam cũng nhìn thấy con gái, tăng tốc bước chân chạy đến.

“Con gầy rồi, có phải ăn cơm không ngon không?” Chu Vị Lam yêu thương nhìn ngắm con gái mình, trong mắt có chút chua xót.

“Không có, con ăn cơm rất ngon miệng.” So với Chu Vị Lam đang kích động, Tống Tịnh Vãn tỏ ra rất bình tĩnh. Lúc tan việc ở cửa có rất nhiều người, Chu Vị Lam khí chất cao sang dễ thu hút người khác, ánh mắt của mọi người xung quanh ập đến khiến cô có chút không thoải mái, mất tự nhiên tránh đi bàn tay của bà.

“Đi, chúng ta đi ăn cơm trước.” Chu Vị Lam che dấu cô đơn trong lòng, mỉm cười dẫn Tống Tịnh Vãn tới xe đang đậu ngoài kia.

Trên xe có lái xe, lịch sự chào phu nhân và cô Tống.

Cha mẹ Tống Tịnh Vãn ly hôn từ khi cô còn nhỏ, cô cũng không còn nhớ rõ. Sau khi ly hôn, Chu Vị Lam đi qua Anh, cơ hội để Tống Tịnh Vãn gặp mẹ có thể đếm trên đầu ngón tay, lần trước gặp Chu Vị Lam hẳn là lúc cô thi đại học cho tới tận bây giờ.

Mối quan hệ thế này chưa nói đến gì mà có thân thiết không, hai người cũng cực kì ít liên lạc qua mạng xã hội, không phải tận lực tránh xa, chỉ là không biết nên nói cái gì, cho nên Chu Vị Lam không biết cô làm việc ở thành phố An, cũng không trách được bà.

Nhưng Chu Vị Lam làm mẹ, trước nay chưa từng có cảm nhận tự trách.

“Tiểu Vãn, về sau mẹ không đi Anh nữa. Con ở thành phố An cũng hợp lí, mẹ và chú Phí con tính sang năm kết hôn, mẹ còn muốn để con tới công ty chú ấy làm sau khi tốt nghiệp, không nghĩ tới trùng hợp con lại làm việc ở đây. Con chuyển chỗ ở thế mà cũng không nói với mẹ một tiếng, bố con vậy mà cũng yên tâm để con ở một mình.” Chu Vị Lam hình như không ăn cơm, chỉ ngồi nhìn Tống Tịnh Vãn.

Bà vừa nói, Tống Tịnh Vãn chỉ có thể buông đũa xuống.

“Con không biết công ty của chú Phí ở thành phố An.” Cô chỉ biết mẹ đang yêu đương, cụ thể thế nào chưa bao giờ mẹ nói cả.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, dáng vẻ tươi cười của Chu Vị Lam có phần cứng ngắc, Tống Tịnh Vãn chủ động dời chủ đề, “Chú nhỏ cũng làm việc ở đây, con không phải ở một mình, bình thường đều là chú ấy chăm sóc con.”

Chu Vị Lam miễn cưỡng cười cười, “Hoài Quân ở đây à, hôm nào mẹ mời chú ấy ăn cơm, sau khi cậu ấy lớn mẹ cũng chưa gặp qua.”

Tống Hoài Quân trước kia rất thích Chu Vị Lam, thời điểm bà rời đi chú ấy mới học tiểu học, nghe tin bọn họ li hôn chú ấy khóc lớn một trận, bà vẫn luôn nhớ kỹ.

“Vâng, bao giờ chú nhỏ rảnh con sẽ nói với mẹ.”

Bữa cơm này Tống Tịnh Vãn ăn không nhiều, hai mẹ con cũng không có quá nhiều lời có thể nói, phần lớn đều là quan tâm về sinh hoạt gần đây của đối phương ra sao. Cơm nước xong xuôi, Chu Vị Lam đưa Tống Tịnh Vãn về nhà, lái xe hai cánh tay đều xách đầy túi, tất cả đều là quần áo giày dép mà Chu Vị Lam mua cho Tống Tịnh Vãn.

Chu Vị Lam đi theo Tống Tịnh Vãn lên tầng, chuẩn bị nhìn qua một chút chỗ ở của con gái.

Dưới lầu có công ty dọn nhà vừa đi, lúc bọn cô đi ra khỏi thang máy, đèn tự động sáng lên. Chỗ này là một tầng có 2 hộ, trước đó đối diện với nhà Tống Tịnh Vãn là căn phòng trống không, xem ra là có hàng xóm mới.

Quả nhiên, cánh cửa khép hờ, bên trong có tiếng nói.

“Tống Tiểu Oản, bây giờ cháu mới mò mặt về à, không phải là đi hẹn hò với thằng nhãi nào đấy chứ?” Tống Hoài Quân nghe được tiếng ở hành lang, phút chốc kéo cửa ra, thấy đối diện không phải Tống Tịnh Vãn.

“Chị dâu?” đôi mắt Tống Hoài Quân lập tức nhíu lại.
Hai bên cùng mở cửa, người bên trong gặp người ngoài hành lang.

Tống Tịnh Vãn rót nước cho chú nhỏ và chú lái xe, thấy bọn họ đang nói chuyện, lại rót thêm cốc nước bưng đến cánh cửa đối diện.

Đồ dùng bên trong đều bày ra gọn gàng hết rồi, Lâm Sân đang điều chỉnh TV, cô nhẹ nhàng gõ cửa. Anh quay đầu nhìn thấy Tống Tịnh Vãn thì có chút ngoài ý muốn.

“Chú Lâm, chú uống nước không?” Cô nghĩ đến bây giờ không còn sớm, Lâm Sân mới chuyển đến hẳn chưa có nước, cho nên rót một cốc mang tới.

“Cảm ơn.” Anh cười cười, đưa tay nhận lấy cốc nước.

Thật ra không phải chỉ là đưa nước, lần trước bởi vì nguyên nhân chủ yếu của bản thân nên lúc anh nói chuyện với mình cô có chút không phải phép lắm, như vậy không nên.

“Chú Lâm, sao chú lại dọn đến đây?” Cô chủ động hỏi, muốn thể hiện chút ý tứ không phải trước đó cô ghét anh.

“Thật ra trước đây mua nhà nhưng vì bận bịu nên vẫn chưa trang trí hay sửa sang gì hết. Hiện giờ tôi cũng rảnh nên muốn sửa chữa một chút, chỗ này cũng gần công ty, cho nên đến đây mấy tháng.”

Không biết có phải anh bị ảo giác hay không, thời gian ngắn không gặp hình như cô gầy đi thì phải.

“Nhà của bạn tốt vẫn đang để trống nên chuyển tới luôn.” Chẳng hiểu tại sao anh lại tự tặng thêm một câu.

Sau khi nói xong, đôi mắt lẳng lặng nhìn cô.

Tống Tịnh Vãn lúc nói chuyện đều sẽ tận lực nhìn thẳng đối phương để bày tỏ chính mình có đang nghiêm túc nghe không, Lâm Sân nói như vậy cô mới nhớ tới đây cũng là nhà của Nghiêm Tư. Nhớ tới buổi sáng hôm nay Nghiêm Tư cứ là lạ, chuẩn bị hỏi anh một chút xem anh ấy đang cần tìm cô gái nào.

Lời nói đến miệng nhưng vẫn không hỏi.

Ánh mắt của Lâm Sân giống như có ma thuật, nhìn lâu khiến cô trở nên khẩn trương, nhịp tim tăng vọt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi