TAM HỎA

Tống Tịnh Vãn nhanh chóng quay về phòng thay bộ đồ trên người. Thấy tiếng nước bên ngoài đã ngừng chảy, vội choàng tạm cái áo rồi chạy ra.

Cầm áo khoác của anh trên tay, đến khi bước khỏi cửa mới phát hiện nó đã bị thấm ướt. Nếu trả Lâm Sân luôn thì có vẻ không lịch sự cho lắm.

“Chú Lâm, đồ của chú bị ướt rồi. Đợi cháu giặt xong sẽ đem qua cho chú…” Cô mới nói được nửa câu đã vội vàng che mắt xoay người sang chỗ khác. Hơi nóng cứ dần dần lan từ cổ lên mặt, nóng đến nỗi khiến tay cô phát run.

Lâm Sân mới từ phòng vệ sinh ra, giọt nước từ mái tóc đen nhánh trượt xuống. Anh một tay đóng cửa, tay khác nhấc chiếc áo thun đang ướt sũng lên, bắp thịt rắn chắc đột ngột đập vào mắt cô. Làn da màu lúa mạch, đường cong, cơ bụng hiện lên một cách rõ ràng vì động tác kia.

Tuy ánh đèn có hơi tối nhưng Lâm Sân vẫn thấy được tai cô đã đỏ lên. Anh suy nghĩ một chút, quyết định dừng hành động của mình lại, bỏ áo xuống.

“Tôi đã khóa chốt tổng rồi, ngày mai sẽ tìm người đến sửa giúp cháu.” Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp, “Cháu cứ sang dùng tạm phòng tắm nhà tôi đi. Mau tắm nước nóng để tránh sinh bệnh.”

Câu nói này không mang bất cứ ý tứ nào khác. Bây giờ là mùa đông, tắm nước lạnh sẽ dễ bị cảm.

Mặc dù cô bị ốm là cơ hội giúp hai người gần gũi, nhưng đây không phải kế hay, anh sẽ đau lòng.

“Không cần đâu ạ. Mai cháu … tắm sau cũng được.” Ánh đèn cứ nhập nhằng mờ ảo, cô dùng tay mình che mắt lại, mái tóc còn vương những giọt nước ban nãy, cái cổ vốn trắng nõn giờ hiện lên màu hồng nhạt.

Anh khẽ động tâm, đôi mắt càng thêm thâm thúy, yết hầu bất giác lên xuống.

Đến cùng ai mê hoặc ai?

Than nhẹ trong lòng một tiếng, bước đến kéo Đầu Gỗ Nhỏ đang bất động lại. Đôi bàn tay lớn nắm lấy cái tay mềm mại của cô khiến cô giật nảy một cái, tim anh cũng run rẩy theo.

Đẩy được người vào trong phòng tắm, anh đóng cửa lại rồi đứng ngoài dặn dò: “Trong cái tủ dưới bồn rửa tay có khăn mới, cửa có thể khóa trái bên trong. Bây giờ tôi sẽ lên tìm Nghiêm Tư, cháu cần gì thì cứ dùng.”

Bên trong không có tiếng trả lời nên anh cũng không nói thêm gì nữa. Sau đó quay về phòng thay quần áo, đóng cửa lại rời đi.

Nghe được tiếng động, Tống Tịnh Vãn mới bỏ cái tay đang che mắt xuống. Cô đứng trước gương ngẩng đầu nhìn một cái, lại nhớ tới cảnh tượng ban nãy liền vội vàng xoay lưng về phía mặt gương.

Bên tai cứ văng vẳng câu nói của Tôn Uẩn.

“Nhịp tim cậu đập nhanh không? Có thấy mình như bị điện giật không? Lần trước tớ gặp qua, chắc hẳn dáng người anh ta rất tốt. Cậu có cảm nhận được cơ bụng của người ta không?”

Cô không cảm nhận được nhưng cô đã nhìn thấy mất rồi.

Lâm Sân từ nhà Nghiêm Tư về thì Tống Tịnh Vãn đã đi.

Anh lo Đầu Gỗ Nhỏ sẽ ngại ngùng mà không chịu tắm. Việc đầu tiên về đến nhà là chạy vào phòng tắm kiểm tra, thấy bên trong có dấu hiệu đã sử dụng anh mới yên tâm.

Trong phòng tắm tràn ngập mùi hương mát nhẹ dìu dịu, còn con người có mùi hương thơm mát ấy đang xấu hổ vùi mình trong chăn.
Hôm sau, ánh nắng chói chang rực rỡ.

Vừa hay là cuối tuần, sáng sớm Lâm Sân đã tìm được người tới sửa vòi nước bị hỏng, bảo Tống Tịnh Vãn cứ ở trong phòng không cần ra.

Hình như Tống Tịnh Vãn vẫn không dám nhìn thẳng anh, cô sợ người khác nhận ra mình đang trốn tránh.

Người thợ sửa xong vòi nước liền rời đi, Lâm Sân cũng không ở lại lâu. Liên tiếp mấy ngày về sau 2 người đều không gặp mặt, nếu có cũng chỉ chào hỏi khách sáo. Cô sang trả áo khoác đã giặt sạch, anh bình tĩnh nhận lấy.

Cô cảm thấy hình như mình lại nghĩ sâu xa quá rồi.

Tống Tịnh Vãn thích cuộc sống yên tĩnh nhưng không ít người muốn tới làm phiền cô. Sau khi Chu Vị Lam chuẩn bị hôn lễ, bà muốn bồi dưỡng tình cảm với con gái nên thường xuyên kiếm cớ đến tìm. Thỉnh thoảng cô cảm thấy mệt mỏi khi phải ứng phó chuyện này.

Hôm nay vừa hết giờ làm đã có lái xe chờ cô sẵn ở cửa.

Vốn lúc đầu cô thấy hơi mệt nên muốn về nghỉ ngơi sớm nhưng Chu Vị Lam gọi điện thoại tới, bảo rằng bà đang ở nhà nấu nướng, muốn gọi cô tới để người một nhà cùng ăn tối với nhau.

Người một nhà mà Chu Vị Lam nói là Phí Luật Minh, Phí Nhất Triều, bà ấy và cả cô.

Tài xế đưa cô đến một căn biệt thự yên tĩnh. Chu Vị Lam nghe thấy tiếng liền vui vẻ ra đón, trên người còn đang mặc tạp dề. Bà để tóc dài, dáng vẻ rất đoan trang nhã nhặn, một chút cũng không giống người phụ nữ đã có con gái lớn thế này.

Tống Hoài Quân luôn nói Tống Tịnh Vãn đẹp giống ông, nhưng nói thật thì đường nét của cô giống Chu Vị Lam hơn.

“Tiểu Vãn tới rồi hả, cậu đói bụng chưa? Cơm sắp làm xong rồi, chuẩn bị dọn ra ngay đây.” Bà vừa dẫn Tống Tịnh Vãn vào cửa, Phí Nhất Triều đã ở phòng khách tươi cười chào hỏi.

Phí Luật Minh cũng mặc tạp dề, xem ra đang cùng Chu Vị Lam nấu cơm. Có vẻ khí chất của ông chỉ hợp ngồi trên tòa nhà cao tầng xử lý chuyện lớn, chứ không phải đứng đây mặc tạp dề thế này. Ông niềm nở chào Tống Tịnh Vãn, cảm nhận được thiện ý với sự thân thiết ấy cô liền lễ phép đáp lại.

“Bố, dì Chu, trời đã tối rồi mà sao chưa được ăn cơm hai người nấu thế ạ?”

“Xong ngay đây. Nhất Triều, con cứ trò chuyện cùng Tiểu Vãn đi.” Chu Vị Lam dẫn cô đến phòng khách ngồi, rồi lại bận rộn với Phí Luật Minh trong bếp.

Phí Nhất Triều thấy Tống Tịnh Vãn ngồi xuống mới lên tiếng: “Ôi ôi, cậu xem bọn họ còn sến súa, lãng mạn hơn mấy đôi trẻ bây giờ kìa.”

Tống Tịnh Vãn cảm thấy hình như mọi người đã thích ứng với vị trí của mình rất nhanh, còn cô không biết trả lời Phí Nhất Triều thế nào nên lựa chọn im lặng.

Phí Nhất Triều thấy cô vẫn không nói gì liền không giấu nổi tò mò: “Tống Tịnh Vãn, cậu thật sự là cháu gái dì Chu sao? Tính cách cậu chẳng giống mẹ gì cả.”

Anh ta rất thích Chu Vị Lam, cảm thấy bà vừa dịu dàng lại lãng mạn. Vì thế nên không hề có cảm giác ghét bỏ bà trở thành mẹ kế mình mà dần dần coi như người một nhà. Anh ta cũng rất vui vẻ chào đón Tống Tịnh Vãn bước chân vào gia đình này nhưng Tống Tịnh Vãn vẫn thờ ơ, im lặng.

“Chắc do tính tôi có chút kỳ lạ.” Thực tế cô không biết giải thích lí do người ta không thích tính cách mình ra sao nên đành lựa chọn không nói.

Dù sao đã từng theo đuổi cô, Phí Nhất Triều thấy dáng vẻ không muốn nói kia, tự biết mình không cần nói thêm nữa. Anh ta lờ mờ cảm giác được, có lẽ Tống Tịnh Vãn vẫn đang ghi hận mình cho nên mới không muốn thân thiết với nhà bọn họ.

Nếu quả thật là nguyên nhân này, anh ta cho rằng mình đã phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng.

Lúc ăn cơm hầu hết đều là Phí Nhất Triều trò chuyện cùng Chu Vị Lam, dường như bọn họ có rất nhiều đề tài để nói. Tống Tịnh Vãn phần lớn chỉ ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, nếu có hỏi đến cô thì mới lên tiếng trả lời. Bỏ qua sự im lìm của cô thì có lẽ đây sẽ bữa tối hoàn hảo.

Cơm nước xong xuôi thì cô chuẩn bị về nhà, thấy vậy Chu Vị Lam ngại ngùng bảo: “Tiểu Vãn, mẹ có chuẩn bị một phòng trên tầng cho con. Bây giờ cũng không còn sớm, cứ ở lại đây rồi mai hẵng đi.”

“Ngày mai con vẫn phải đi làm, ở nhà cũng còn có việc.” Cô rút bàn tay đang được Chu Vị Lam nắm lấy lại, nhẹ giọng đáp.

Nghe ra ý từ chối trong lời cô, Chu Vị Lam bị tổn thương. Phí Luật Minh kịp thời ra giảng hòa: “Bây giờ về cũng không muộn, Nhất Triều mau đưa Tiểu Vãn về đi. Hôm nào rảnh rỗi lại sang chơi nhé!”

Chu Vị Lam biết mình không nên miễn cưỡng, đưa mắt nhìn cô rời đi. Phí Luật Minh ôm lấy vai bà, kiên nhẫn an ủi: “Đừng gấp, dù sao hai người đã không ở cùng nhau nhiều năm như vậy, tình cảm phải từ từ bồi dưỡng.”

Đạo lý bà đều hiểu nhưng trong lòng vẫn không giấu được sự tủi thân.
Lâm Sân sợ mình hù dọa đến Đầu Gỗ Nhỏ của anh, nên đã cho cô thời gian để bình ổn tâm trạng. Không ngờ chỉ mới mấy ngày, cô lại được tên đàn ông kia đưa về.

Anh dắt Đại Bảo, chờ anh ta đi khuất mới theo sau gọi cô: “Tiểu Vãn.”

Tống Tịnh Vãn gặp lại anh cũng không né tránh giống mấy ngày trước, nhỏ nhẹ chào hỏi: ” Đã muộn thế này rồi, chú Lâm vẫn dắt Đại Bảo đi dạo sao?”

Cảm xúc của Đầu Gỗ Nhỏ có vẻ không đúng lắm, trông rất mệt mỏi.

Vốn còn định thăm dò nhưng thấy cô mệt mỏi như vậy anh không đành lòng, chỉ nhẹ nhàng an ủi: “Hôm nay làm việc mệt rồi thì mau về nghỉ ngơi đi.”

Tống Tịnh Vãn biết hẳn là anh đã nhìn thấy Phí Nhất Triều đưa cô về, cho rằng anh sẽ hỏi. Cô đợi một hồi lâu chỉ để chờ sự quan tâm của anh.

Trong ánh mắt anh không hề che dấu sự nuông chiều.

Cô vất vả lắm mới chủ động mở lời: “Vừa nãy là bạn cũ học cùng cấp 3 đưa cháu về. Cậu ấy còn là con trai của chú Phí mà mẹ cháu sắp kết hôn.” Chu Vị Lam thường bảo cô gọi anh ta là anh trai, về sau bọn họ sẽ trở thành người một nhà.

Cô khẽ dừng lại rồi mới tiếp tục: “Trước kia cậu ấy còn theo đuổi cháu một khoảng thời gian rất dài.”

Mặc dù tính cách cô không hoạt bát nhưng vì vẻ ngoài nên cũng không thiếu người theo đuổi. Nếu bàn xem ai là người thật tâm nhất, có lẽ Phí Nhất Triều năm đó được coi là ứng cử viên sáng giá.

Lâm Sân vừa nhíu mày thì nghe thấy cô nói tiếp,: “Cậu ấy tỏ tình rất nhiều lần, lại còn nghĩ ra đủ cách tiếp cận cháu. Bạn bè đều nói cậu ấy thật lòng thích cháu, bọn họ chưa từng thấy ai cố chấp như vậy cả, dù cháu có từ chối bao nhiêu lần cũng không chịu từ bỏ. Mỗi ngày nghe bọn họ thuyết phục, dần dần cháu cũng cảm động bởi mấy hành động của cậu ấy.”

“Về sau cậu ấy hẹn nhau cùng đi xem phim, ăn cơm, được bạn “giật dây” nên cháu cũng đồng ý. Qua một lần xem phim, hai lần đi ăn xong thì cậu ấy không thích cháu nữa. Bạn cháu hỏi sao cậu ấy không đến tìm đến cháu, mà tự mình cũng không biết nguyên nhân để trả lời. Cho tới một lần cháu đang quét dọn vệ sinh ở một góc thì nghe được cậu ấy nói chuyện với bạn.”

Tống Tịnh Vãn không nhớ rõ lắm câu chuyện ngày ấy, cô cũng quên mất tại sao bọn họ không nhìn thấy cô. Vốn lúc đầu cô không định nghe lén người khác nói chuyện nhưng trong lúc vô tình lại nghe thấy tên của bản thân.

Bạn Phí Nhất Triều hỏi anh ta: “Sao dạo này không đi tìm Tống Tịnh Vãn thế? Trước kia cậu thích cậu ta lắm còn gì.”

Phí Nhất Triều nói: “Thôi đừng nhắc đến nữa, tôi hối hận rồi đây. Bình thường ở trường cũng không có cơ hội nói chuyện nên nhìn cô ấy tiếp xúc với bạn bè tưởng là kiểu người lạnh lùng, thanh cao. Ai ngờ tính cách lại buồn chán như thế. Giao tiếp riêng mới thấy, 2 người bọn tôi chẳng có chút thích hợp nào. Nói thế nào nhỉ, ở cùng 1 chỗ với cô ấy vừa mệt mỏi vừa nhàm chán, nếu tiếp xúc lâu chắc tôi bị lãnh cảm đến chết mất.”

Bạn bè của anh ta cười ha hả, mãi đến khi có người gọi tên cô thì phía bên kia mới yên tĩnh lại.

Phí Nhất Triều thấy cô liền hoảng sợ, sau đó anh ta xin lỗi cô rất nhiều lần. Hôm nay đưa cô về lại nói lời xin lỗi tiếp.

“Thật ra cháu không hề giận cậu ấy. Bởi cậu ấy nói rất đúng, tính cách của cháu vô cùng nhàm chán, tiếp xúc thời gian lâu sẽ chẳng ai chịu được.”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, bình tĩnh kể lại câu chuyện cũ này.

Anh thông minh như vậy, chắc sẽ hiểu ý cô muốn nói là gì nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi