TAM HỎA

Phí Nhất Triều không thể phủ nhận rằng mình đã từng rất thích Tống Tịnh Vãn. Thích đến nỗi một người kiêu ngạo như anh ta cũng chấp nhận bỏ đi cái tính cách ấy mà chạy theo cô.

Nhưng cũng vì kiêu ngạo, khiến anh từ bỏ đoạn tình cảm này.

Lúc 17-18 tuổi, suy nghĩ còn non nớt, ngây thơ, nếu cô phải ở bên anh ta trong lúc đơn độc lại chịu khổ sở như vậy, lý do gì anh ta có quyền tiếp tục theo đuổi. Anh ta mệt mỏi, phát hiện mình hình như không có thích Tống Tịnh Vãn đến như vậy, ít nhất anh ta không si mê cô đến mức không quan tâm đến cảm xúc của mình, nhiều cô gái thích anh ta đến vậy, việc gì phải thích một người sẽ không đáp lại mình.

Cố gắng nói những lời đó trước mặt đám bạn, ra vẻ mình giống như chưa hề thất bại, kỳ thật so với bất kể ai, anh ta biết bản thân thua thảm hại.

Nhiều năm sau, anh ta cũng không nhớ đến Tống Tịnh Vãn nữa. Anh ta yêu đương với mấy cô gái, vô cùng ngọt ngào thân mật, nhưng đều nhanh tàn nhanh phai. Nhiều người cũng giống anh ta, tình yêu mà, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, khi còn trẻ ai cũng tin tưởng sẽ lâu dài, khả năng cả đời chỉ thích một người thôi.

Khi gặp lại Tống Tịnh Vãn, anh ta ngỡ mình đã sớm quẳng đoạn tình cảm thơ ngây đó đi lâu rồi. Giống như lại thấy quá khứ đó, năm ấy anh ta nghĩ thật ra mình cũng không gây ra lỗi lầm gì lớn, cô chính là người như vậy, ai cũng không cảm hóa nổi trái tim lạnh lẽo kia, đối với mẹ mình còn lạnh nhạt, thờ ơ, Chu Vị Lam không phàn nàn chỉ một hai lần, chỉ là anh ta không nên nói những điều như vậy.

Anh ta hoàn toàn không nghĩ rằng, cô sẽ có một mặt khác hoàn toàn.

Sẽ cười đến vui vẻ, đơn thuần với một người. Sẽ ỷ lại với một người nào đó mà không hề bài xích. Sẽ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nắm chặt góc áo người đó lúc được hôn. Cô giấu hết những điều tốt đẹp, dành riêng cho một người.

Anh ta đã trưởng thành, việc nam nữ thân mật trở nên bình thường hơn bao giờ hết.

Tống Tịnh Vãn là cô gái mà mình thích thời niên thiếu, nhiều năm sau anh ta lại phát hiện mình vẫn chưa quên cô.

Tống Tịnh Vãn hơi kinh ngạc khi Phí Nhất Triều nói ra lời như vậy, cô cho rằng anh ta đã sớm buông bỏ.

Đối với anh ta, cô chưa từng ghi thù. Trái ngược với lời nói của anh ta, hiện tại khiến cô không hề bối rối. Anh ta đã từng đối xử với cô rất tốt, có thể thời điểm đó suy nghĩ không thành thục như bây giờ, không động tâm như cũng không đành lòng, mới có thể đồng ý với bạn tốt tạo cơ hội đi xem phim, ăn cơm với anh ta. Về sau, cô nghiền ngẫm, chỉnh lại hành vi của mình, không nên bởi vì chút mềm lòng mà gieo hi vọng cho người khác. Thật may, anh ta đã kịp thời nhận ra, cô cũng chẳng cần chủ động đi nói lời tổn thương đến tình cảm đó.

Cô nói: “Làm sao mà cậu lại nghĩ vậy?” Có phải bởi vì thấy áy náy nên anh ta mới nói ra mấy lời này? Cô còn nói, “Tôi thật sự không buồn vì cậu đâu, đừng tự trách bản thân.”

Lời anh ta nói lúc ấy đều là sự thật, cô sao có thể trách cứ.

Anh ta muốn hỏi, năm đó cô có từng thích mình dù chỉ một chút hay không, nhưng Tống Tịnh Vãn không hiểu ý tứ trong lời nói. Lúc này Tống Hoài Quân gọi điện thoại tới hỏi cô khi nào về nhà, cô nói đang trên đường về. Cô nói vài câu nhận lỗi, nghe Tống Hoài Quân lảm nhảm đôi lời xong cũng đã về đến nơi.

Sau khi xuống xe, Tống Tịnh Vãn chào tạm biệt. Nhớ tới lời anh ta vừa nói, tìm từ ngữ tinh tế nói: “Phí Nhất Triều, con người của tôi có lẽ sẽ mãi như vậy, không phải là bởi vì cậu nên tôi lạnh nhạt. Người nhà cậu đều rất tốt, mẹ tôi với chú Phí có thể ở bên nhau, tôi rất vui vẻ. Tôi cũng không bài xích ý tốt của mọi người, hi vọng cậu có thể rõ ràng. Không nên tự nhận lỗi sai về mình, cậu là người rất tốt.”

Bởi vì quan hệ của Chu Vị Lam, người nhà họ Phí đều đối đãi với cô không tồi, muốn cùng giữ một mối quan hệ tốt với cô. Tống Tịnh Vãn nghĩ, không thể bởi vì mình mà khiến họ sinh ra hiềm khích, Phí Nhất Triều có thể đã hiểu lầm gì đó, cô vẫn nên nói rõ một chút.

“Lạnh nhạt? Cậu đối xử với anh ta cũng lạnh nhạt thế sao?” Phí Nhất Triều châm chọc cười một tiếng. Nói xong, lập tức lái xe rời đi, để lại Tống Tịnh Vãn nhìn từng hàng xe đi qua ngẩn người.

Cô không rõ, lời Phí Nhất Triều nói mang ý gì. Anh ta là ai? Ý bảo cô vừa nói chuyện với chú nhỏ hay sao? Chú nhỏ là người thân nhất của cô, nếu như với chú nhỏ mà cũng lạnh nhạt, thờ ơ giống với người khác, cô không phải sẽ biến thành người máy còn đỡ hơn à?
Lâm Sân là người thành phố An, bình thường sẽ không về nhà, chỉ có thời gian Tết đến mới ở lại vài ngày.

Công việc của bố mẹ bình thường cũng bận rộn, chỉ có mấy ngày Tết mới được đoàn tụ một chút, bởi vậy khi nghe được Lâm Sân muốn đi hôm nay, mẹ Lâm hờn dỗi: “Công ty con không phải mấy bữa nữa mới bắt đầu làm sao, bây giờ đã muốn đi rồi, hay là chê mẹ giục con nhiều quá, phiền phức rồi? Mẹ lại chẳng thúc giục con kết hôn, chỉ bảo con nên yêu đương thôi, chưa thấy ai giống con, già đầu rồi vẫn không thấy yêu đương gì cả. Trước kia quá thả rông con, con muốn làm gì thì làm cái đó, mẹ và bố con xưa nay chưa từng can thiệp vào. Nhưng con cũng không nghĩ xem giờ bao nhiêu tuổi rồi, lúc mẹ bằng tuổi con bây giờ, con đã sắp lên tiểu học, mẹ không nói muốn ôm cháu, chỉ cần có con dâu thôi đã, con thử suy nghĩ chút xem nào?”

“Có thể đấy, giờ con đi tìm con dâu cho mẹ. Mẹ đừng gấp, qua một thời gian nữa đưa nàng dâu về gửi mẹ được không?”

“Con đừng lừa trẻ lên ba, nghĩ mẹ dễ bị lừa thế à. Hiện giờ mẹ không rảnh, chờ hai năm nữa mẹ nghỉ hưu rồi xem con có thể sống thảnh thơi bao lâu.” Mẹ Lâm không tin, chỉ muốn thả tự do cho anh khoảng hai năm, đến lúc đó vẫn chưa ổn định thì đi xem mắt, hằng ngày tìm con dâu.

Lâm Sân không giải thích, biết là mẹ Lâm nếu không thấy tận mắt thấy người sẽ không tin, đến lúc đó đưa người về, bà chắc sẽ nghĩ rằng anh tìm người đến ứng phó.

Mùng sáu, Tống Hoài Quân quằn quại trên giường, hai chú cháu về đến thành phố An đã sang buổi chiều. Vô tư duỗi trái đưa ngang, nói: “Không biết Lâm Sân đã về chưa, lên tìm cậu ấy nói chuyện.”

Theo cháu gái lên lầu, sau đó dán cả ngón tay ở cái chuông cửa nhấn liên tục.

Lâm Sân mở cửa thì thấy Tống Hoài Quân, biểu cảm nhàn nhạt, hững hờ nói: “Về rồi à.” Ánh mắt nhìn chằm chặp vào người phía sau, không hơn không kém đã một tuần rồi chưa gặp, vậy mà cảm thấy hình như cô gầy một chút. Năm mới tết đến, trên mặt cũng chẳng nhiều thêm tí thịt nào.

Tống Hoài Quân không cảm thấy gì cả, dửng dưng đi vào nhà ngồi xuống ghế sô pha, trả lời: “Hôm nay người về thành phố đông thật đấy, đường tắc nghẹt luôn.”

Tống Tịnh Vãn thấy chú nhỏ ở đây, không có cơ hội nói chuyện với anh, chỉ liếc nhìn anh nhiều hơn vài lần, về nhà trước. Mấy ngày không ở, cần dọn dẹp qua một chút, chờ chú nhỏ đi rồi chạy qua cũng không muộn. Cô nghĩ như vậy, nên không đóng cửa lại, cách một hành lang, có thể nhìn thấy hai người bọn họ đang nói chuyện, cô ở bên nhà đi tới đi lui quét dọn, lúc đi qua cửa sẽ nhìn sang đó một lát.

Lâm Sân tận lúc không thể để lộ sự chán ghét anh bạn thân, nhưng ngữ khí mười phần không nhiệt tình.

Tống Hoài Quân lải nhải vài câu, thấy bạn không trả lời mình luôn, tò mò hỏi hỏi: “Tâm tình không tốt à?”

Anh miễn cưỡng nói: “Tạm được.” Cậu chính là con kì đà đấy biết không.

Tống Hoài Quân cảm thấy đồng cảm: “Hôm về nhà ăn Tết bị giục cưới vợ, tôi cũng bị, không sao. Mấy cô dì thân thiết đến chơi, ai cũng thích chĩa mũi vào chuyện nhà người khác. Bây giờ còn trẻ vậy, ngày ngày trôi qua chẳng có gì hay ho, còn không bằng tự do tự tại đi làm.”

Nói xong, anh hướng về phía cửa nhìn thoáng qua, không thấy Tống Tịnh Vãn ở đấy, hạ giọng nói với Lâm Sân: “Tôi nói cho cậu một việc, cậu phải nhớ kĩ đấy. Đặc biệt là hai ngày này, bọn họ khẳng định sẽ hẹn hò với nhau. Hôm nay tôi đoán tên kia không tới nhưng ngày mai cậu không bận rộn thì trông chừng cái củ cải trắng kia giúp tôi.”

Lâm Sân thâm sâu nhìn bạn, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Tống Hoài Quân chỉ là muốn gặp người kia một lần, bằng kinh nghiệm sống lâu năm của anh có thể xem bạn trẻ đó tốt xấu thế nào. Mặt khác, anh cũng rất tò mò, Tống Tịnh Vãn có thể thích người ta, mà lợn hồng đó lại có thể thích Tống Tịnh Vãn, đến cùng là người thế nào đây?

Anh không chỉ không tưởng tượng nổi, còn cảm khái: “Cậu nói, người Tống Tiểu Oản thích phải là thần thánh đến từ phương nào nhỉ, nói thật, đến giờ tôi còn khó tiếp nhận.”

Cải trắng nhà anh chăm xinh đẹp như thế lại để cho con heo ăn mất, đã vậy còn chẳng biết tên đầu heo đó là ai, bực cả mình.

Lâm Sân vẫn như cũ giữ im lặng, Tống Hoài Quân ngược lại không nghĩ anh sẽ nói cái gì, cũng không kỳ vọng anh có thể hiểu tâm tình của mình, anh không có em gái, cũng chẳng có cháu gái lớn thế kia,chắc sau này chỉ có thể đợi con gái lớn thế mới hiểu rõ.

Buổi tối, Tống Hoài Quân ăn cơm ở nhà Lâm Sân. Sau bữa ăn nhàm chán, Lâm Sân nói muốn đánh cờ, Tống Hoài Quân không từ chối, đầu tiên là thắng Lâm Sân một ván, lại thua Tống Tịnh Vãn một ván, sau đó Lâm Sân muốn chơi cùng Tống Tịnh Vãn, anh ngồi ở bên cạnh quan sát.

Đều nói xem cờ không nói chuyện mới là quân tử, Tống Hoài Quân dù không phải quân tử gì, nhưng xuyên suốt một ván cũng không nói gì. Lâm Sân mới học đánh cờ không lâu, mặc dù kĩ năng dần lên mà muốn thằng Tống Tịnh Vãn không dễ dàng như vậy, nhưng người này sẽ chơi trò tâm lý, bắt đầu vài đường thoải mái, rộng lượng, khiến Tống Tịnh Vãn không nghĩ ra, cô là người theo lý lẽ cứng nhắc, nhất định phải biết anh đang có ý gì đã, không tự giác tiến vào bẫy của đối phương, chờ lúc phản ứng lại thì thua mất rồi.

Ván cờ này nếu là Tống Hoài Quân chơi, anh nhất định sẽ không sập bẫy, nhưng đối phương là Tống Tịnh Vãn. Tống Hoài Quân khen: “Ha ha, cậu đúng là trò giỏi ha, lần trước tôi chỉ vẫn còn nhớ kĩ thế.”

Lâm Sân nhàn nhạt cười, nhìn người đối diện cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Hình như ăn cơm tối hơi nhiều, Tống Hoài Quân đứng dậy đi vệ sinh. Không quên dặn dò: “Ván tiếp theo là tới tôi đấy, các cậu không được nhúc nhích.”

Ai sẽ nghe theo anh, anh chỉ cần thắng một bàn mà thôi.

Tống Hoài Quân vừa đi, Tống Tịnh Vãn vội vàng đứng lên, Lâm Sân lôi kéo tay cô, dễ dàng ôm người trong lòng.

Cô gấp đến mức mặt đỏ rần, giãy dụa: “Chú nhỏ còn ở đây”

Anh giữ chắc eo cô, đem người ôm chặt trong lòng, không cho cô đứng dậy. Ánh mắt thâm thúy ngày càng mờ, xích lại gần mặt cô nhẹ giọng nói nhỏ: “Cậu ấy lúc nữa cũng chưa ra được, em đừng có nghĩ quỵt nợ anh.”

Mấy ngày không gặp, anh hận không thể thời thời khắc khắc đem người khảm làm một, nhẹ nhàng hôn trán cô một chút rồi đến chóp mũi, ôn nhu cẩn thận.

Nhịp tim cô đập rất nhanh, lo lắng Tống Hoài Quân đi ra sẽ nhìn thấy bọn họ ôm hôn nhau, lại bị sự ôn nhu mê hoặc quên đi cách phản kháng. Cô học anh nói nhỏ, sợ bị chú nhỏ nghe thấy, đã xấu hổ lại e sợ: “Em không chơi đểu, là anh thì có.”

Ai đánh cờ giống vậy đâu, không có tài lắm, chỉ biết làm loạn kĩ năng của cô.

Anh cười khẽ: “Đến cuối anh vẫn thắng mà, em không thể không giữ chữ tín thế được.”

Nói xong, cúi người hôn lên môi cô, nghiêm túc đòi hỏi phần thưởng của mình. Lần này quang minh chính đại anh không cần kìm nén, nụ hôn dịu dàng phớt qua ban nãy giờ trở nên nóng bỏng mãnh liệt, chỉ hé miệng ra có chút, anh liền nắm bắt cơ hội, đầu lưỡi mềm mại hồng hồng bị cuốn lấy, một lời khó nói hết.

Tống Hoài Quân từ phòng vệ sinh ra, gian phòng bên trong chỉ còn Lâm Sân, anh nhẹ bước qua, bốn phía không thấy Tống Tịnh Vãn đâu, “Người đâu? Lại đi gọi điện thoại à?”

Lâm Sân đáp: “Không biết, hình như về nhà rồi.”

Không thấy người đâu, chắc cô đi gọi điện thoại nên anh cũng không xen vào nữa, lại nghĩ cháu gái không được gặp mặt cái tên kia, tâm lý tốt hơn nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi