TAM LIỆT CHI ĐẾ TÔN HUYỄN THIÊN

Không khí xung quanh phút chốc ngưng động, cánh rừng bị phá huỷ gần như một nửa, thực vật xung quanh sớm đã mất đi sinh khí. Đột nhiên, dưới đất hiện lên vô số khe nứt.

Dạ Nguyệt nhãn thần ám trầm, nháy mắt một nguồn lực lượng đánh úp xuống chỗ các nàng, cơ thể nàng tựa như bị ngàn vạn tảng đá đè ép. Lực lượng này chẳng những tổn thương da thịt bên ngoài, mà linh lực bên trong cơ thể cũng bị cưỡng chế hút ra.

Độc Cô Thiên vốn đang hôn mê, hiện tại lại bị ảnh hưởng bởi ma pháp của nữ nhân kia, tổn thương càng thêm nghiêm trọng. Tinh huyết chảy từ khéo miệng nàng càng lúc càng nhiều, dưới đất cơ hồ một mảnh đỏ thẫm.

"Hoả Linh! Bảo vệ nàng cùng Diễm!" Hoả Linh vốn đang kiệt lực đem áp lực giảm xuống, nghe được tiếng quát của chủ nhân, nó không chút do dự đem toàn lực bảo hộ lấy Độc Cô Thiên đang nằm dưới đất cùng Tử Diễm.


Dạ Nguyệt biết rõ Hoả Linh không thể cùng một lúc bảo vệ nhìu người như vậy, cho nên nàng nhanh chóng làm ra lựa chọn, rời khỏi bảo hộ. Chính mình đối mặt với lực lượng kia.

Già La trên tay ánh lên ánh sáng xanh nhạt che chở Dạ Nguyệt, một ít linh lực còn xót lại của nàng bởi vì chóng đỡ lực lượng đè ép mà tiêu hao hầu như không còn. Dạ Nguyệt hiện tại, không khác nào nỏ mạnh hết đà, có thể chóng đỡ đến hiện tại hầu như là nhờ ý chí của nàng gắng gượng.

Hồng y nữ nhân nhẹ nhàng cong đôi môi đỏ tươi quyến rũ. Bọn người Dạ Nguyệt có thể khiến nàng phải dùng đến loại này ma pháp coi như cũng đã lợi hại rồi. Dù sao chênh lệch quá nhiều, kết cục của bọn họ sớm đã định trước nhất định ngã xuống tại nơi này.

Thế nhưng có đôi khi người tính không bằng trời tính, có những biến cố bất ngờ mà không ai có thể ngờ đến.


Tử Diễm nằm trên mặt đất lặng lẽ ngóc đầu dậy, linh lực từ kế ước dao động càng lúc càng mạnh chứng minh chủ nhân của nó có tính mệnh chi ưu.

Tử Diễm từ trên mặt đất đứng dậy, thân rồng tràn đầy vết thương lớn nhỏ, thậm chí có chỗ mất đi cả một tầng long giáp. Nó giương đôi huyết đồng nhìn Dạ Nguyệt, ánh mắt mang theo tia lưu luyến không muốn rời xa. Thế nhưng rất nhanh nó liền quay đầu nhìn hồng y nữ nhân ở cách đó không xa, nhãn thần tràn đầy hận ý cùng lửa giận.

"Không hổ là sủng vật ta nhìn trúng, bị thương nặng như vậy vẫn còn có thể đứng lên. Ân, rất không tệ" Hồng y nữ nhân cười khẽ, đối với biểu hiện của Tử Diễm nàng rất hài lòng, con hắc long này nhất định phải là của nàng.

"Grào!!!!" Tử Diễm không có tiến lên chỗ nữ nhân kia mà lại bay thẳng lên không trung. Dạ Nguyệt cảm nhận được sự dao động dồn dập từ khế ước, trong lòng lập tức trầm xuống. Nàng khó nhọc chống đỡ lực lượng đang từng chút ăn mòn chính mình, cố gắng nâng đầu nhìn hắc long với vết thương chằng chịt ở trên trong, một cổ dự cảm bất hảo ập đến trong lòng.


Dạ Nguyệt muốn dùng linh lực truyền âm cho Tử Diễm nhưng không thể, của nàng linh lực đã tiêu hao hầu hết không còn, gương mặt của nàng lạnh như băng nhưng đôi mày nhíu chặt chứng minh tâm tình lúc này của nàng.

"Chủ nhân, Tử Diễm rất muốn ở bên cạnh người. Nhưng mà ta càng muốn bảo hộ người." Tử Diễm lặng lẽ truyền âm cho Dạ Nguyệt, đôi huyết đồng hiện lên tia không muốn xa rời nhưng nhanh chóng biến thành kiên định.

"Không!" Quân Dạ Nguyệt thất thố la lên, nàng đột nhiên phát hiện khế ước của nàng cùng Tử Diễm đã bị giải trừ. Trong chốc lát bầu trời bị bao phủ một màu tối đen, ám hệ ma pháp được phóng xuất ra trong tình trạng cao nhất.

Biến cố khiến hồng y nữ nhân trở tay không kịp, ở bên trong bóng tối nàng cảm nhận một nguồn năng lượng khổng lồ đang cắn nuốt lấy nàng, từng chút từng chút ăn mòn mọi thứ của nàng.
Lần đầu tiên trong mắt hồng y nữ nhân hiện lên tia hoảng loạn, nàng liên tục phóng xuất ma pháp thế nhưng tất cả đều là công cốc, ma pháp của nàng hầu như bị mất tác dụng.

"Khiêu chiến tôn nghiêm của Tà Diễm Hạo Long, đây là cái giá" một âm thanh trầm lắng truyền vào tai hồng y nữ nhân. Không đầy một khắc sau đó, linh hồn nàng ta hoàn toàn bị cắn nuốt.

Trên bầu trời bóng đêm chậm rãi tan biến, hắc long cũng theo đó mà biến mất, hồng y nữ nhân lúc này nằm trên mặt đất không chút sinh cơ, trên thi thể hoàn toàn không có một vết thương nào, nhưng tròng mắt trợn trắng vô thần chứng minh nàng đã chết.

Lực lượng đè ép cũng theo đó mà biến mất, Dạ Nguyệt thân thể lung lay sắp đổ, nhưng nàng gắng gượng dùng Già La chống xuống đất bảo trì tư thế đứng vững vàng. Nàng loạng choạng từng bước đi khắp xung quanh, ánh mắt lạnh như băng thường ngày đảo quanh như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Dạ Nguyệt một bước cũng không ngừng, từng bước từng bước tiến lên đi tìm, bước chân của nàng cũng từ hư nhược, loạng choạng biến thành vững vàng kiên định.

Dạ Nguyệt không ngừng không nghỉ tìm kiếm suốt hai giờ nhưng một dấu vết của Tử Diễm đều không có. Dạ Nguyệt lẳng lặng ngừng bước, bộ dạng vẫn như cũ lạnh lùng, nhưng nhãn thần lạnh lùng lại hiện lên tia bi thương.

Bàn tay vô thức nắm chặt ngọc bội trước ngực, nàng quay đầu nhìu Độc Cô Thiên hôn mê nằm trên mặt đất cách đó không xa. Một người rồi lại một người vì nàng ngã xuống.

Kiếp trước nàng là cô độc, mặc kệ đi đâu làm gì nàng đều vẫn chỉ một mình. Nàng luôn cho rằng tình cảm là một loại vướng bận, cho nên nàng lựa chọn cô đơn. Kiếp này thói quen cô đơn lại chậm rãi bị cải biến. Mẫu thân, Hiên Viên Thần Nhi, Độc Cô Thiên, Tử Diễm, bọn họ cho nàng cảm giác ấm áp, nhưng cũng vì nàng mà từng người một phải gánh chịu tổn thương.
Quân Dạ Nguyệt cúi đầu, nhắm hai mắt. Nàng đột nhiên nhận ra, dường như từ lúc đến nơi này, người luôn được che chở là nàng "thì ra ta là như vậy nhỏ yếu. Các ngươi vì ta hi sinh nhiều như vậy, liệu có đáng không?"

Dạ Nguyệt đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận, thống hận chính mình. Trước nay luôn luôn lý trí nàng, hôm nay trong mắt lại chứa đựng một tia điên cuồng. Không biết vì nguyên nhân gì, trên cánh tay Dạ Nguyệt lần nữa lại hiện lên những văn tự cổ.

Thiên địa biến sắc, sấm chớp rền vang, tử quang chợt loé vụt ngang bầu trời. Vô số tử quang tập trung xung quanh cơ thể Dạ Nguyệt, văn tự cổ trên cánh tay nàng sáng ngời rực rỡ dễ dàng đem tử quang xung quanh hút vào.

Nếu lúc này Hiên Viên Thần Nhi có mặt ở đây, nàng nhất định sẽ cảm nhận được tia quen thuộc từ tử quang. Bởi vì nó đối với nàng không hề xa lạ, đó là Hồng Hoang chi lực, đây là lực lượng thần bí nhất của Thần giới, trăm vạn năm chưa từng có người dùng được Hồng Hoang chi lực, bởi vì lực lượng này thuộc về Sáng Thế thần.
Dạ Nguyệt hiện tại đã mất đi ý thức, Hoả Linh cũng vì Hồng Hoang chi lực mà biến trở về linh thức của Dạ Nguyệt. Vết thương trên cơ thể Dạ Nguyệt khép lại nhanh chóng, linh lực theo đó mà tăng trưởng.

Lúc này không ai để ý đến ở cách đó không xa chỗ Dạ Nguyệt hôn mê, một lượng nhỏ Hồng Hoang chi lực bị hút vào, chậm rãi từng chút biến thành hình quả trứng ngũ sắc, rớt xuống bên cạnh Dạ Nguyệt.

Sau khi Hồng Hoang chi lực biến mất, ước chừng vài giây sau Dạ Nguyệt thì tỉnh lại. Nàng nhanh chóng ngồi dậy, lạnh lùng xem xét xung quanh, tầm mắt đảo quanh rồi dừng lại chỗ quả trứng ngũ sắc.

Lạnh lùng con ngươi đột nhiên ánh lên tia vui mừng, tuy rằng không thể dò xét bên trong là thứ gì nhưng Dạ Nguyệt dám khẳng định trứng này nhất định là Tử Diễm. Tuy rằng kế ước bị giải trừ, nhưng khí tức của Tử Diễm vẫn còn, cho nên Dạ Nguyệt không chút đắn đo liền đem ngũ sắc quả trứng thu vào trong Giới Ngọc.
Tìm được trứng ngũ sắc rồi, Dạ Nguyệt tâm tình tốt hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn là bộ dạng lạnh lùng của thường ngày, nhưng trong mắt lại hiện lên tia nhu hoà.

Nàng nhanh cước bộ đến bên cạnh Độc Cô Thiên, nhìn thấy kẻ hay lãi nhãi thường ngày hiện tại nằm bất tỉnh trong lòng không khỏi có chút khó chịu.

Nàng đem Độc Cô Thiên bế lên, sau đó gấp rút đi thẳng về phía trước, phía trước là Dược thành, đến nơi đó nhất định sẽ có người cứu trị Độc Cô Thiên.

Dạ Nguyệt lên đường liên tục, có lẽ là nhờ Hồng Hoang chi lực khôi phục linh lực, một giờ sau Dạ Nguyệt đã đến Dược thành.

Dược thành náo nhiệt không thua Thiên Vũ thành. Nhưng điều đặc biệt nhất chính là vừa bước vào thành liền ngửi được mùi của dược phẩm. Dược Y Sư luyện chế đan dược vốn rất hiếm, có thể khiến cho cả thành đều bao trùm mùi hương của đan dược thật sự không dễ dàng gì. Thành chủ của Dược thành tuyệt đối là một nhân vật đáng gờm.
Thời điểm Dạ Nguyệt bế theo Độc Cô Thiên đi vào thành liền rước lấy ánh mắt của rất nhiều người. Dạ Nguyệt dáng vẻ hiện tại vô cùng chật vật, quần áo nhàu nhĩ rách nát, trên y phục dính rất nhiều máu, mà trên tay nàng Độc Cô Thiên dáng vẻ cũng không khá hơn là bao.

Dạ Nguyệt như cũ lạnh lùng không quan tâm tầm mắt của những người xung quanh đưa tới, nàng đi xung quanh tìm kiếm Dược Y quán mong muốn bọn họ trị liệu cho Độc Cô Thiên.

Tìm mãi vẫn không thấy Dược Y quán, Dạ Nguyệt đành tìm đại một người đến hỏi, không nghĩ tới hỏi ra thì biết hôm nay Dược Y quán mọi người bởi vì phải tham gia Dược Y hội mà Thánh Y đoàn tổ chức cho nên tạm thời đóng cửa Dược Y quán.

Dạ Nguyệt ánh mắt trầm xuống, tình huống của Độc Cô Thiên khá nguy hiểm, nếu như không trực tiếp trị liệu, sợ rằng sẽ xảy ra di chứng hoặc mất mạng.
Trong lòng lặng lẽ đánh ra một cái chủ ý, nàng nghĩ chính mình hiện tại nên đem theo Độc Cô Thiên đến nơi Dược Y hội đang tổ chức. Nơi đó nhiều Dược Y Sư như vậy, Độc Cô Thiên nhất định được cứu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi