TÂM MA - JIM MARYAL

Hahaha...

Tiếng cười lại một lần nữa vang lên, vô cùng sảng khoái.

"Được! Cô bé đã vì bạn bè như thế, ta cũng đáp ứng ý nguyện!"

"Đừng!"

Minh lao tới giữ chặt tay Quyên, một tấc cũng không buông ra. Trong lòng Minh vô cùng sợ hãi, một cái gì đó mơ hồ giống như nếu Quyên có chuyện gì thì Minh sẽ cảm thấy rất mất mát... Quyên là người bạn duy nhất khiến Minh không còn cảm thấy cô đơn và trống trải. Nếu như người bạn này có bị làm sao thì Minh sẽ... không chịu được...

"Đừng lo, mẹ tớ sắp tới rồi! Chẳng phải còn có mấy ông chú áo đen của cậu hay sao!"

Quyên thì thầm vào tai Minh, trấn an cậu rằng quyết định của mình là không hề sai. Thấy Minh vẫn vô cùng lo lắng giữ chặt tay mình, cô bé vỗ nhẹ vào tay Minh, lại dùng ánh mắt kiên định vẻ không có gì phải sợ cả. 

Cuối cùng, Minh lựa chọn tin Quyên, tay từ từ thả lỏng. Quyên thấy cuối cùng cũng không còn ai ngăn cản mình nữa bèn từng bước một tiến tới chỗ con ma. Không gian lặng im đến nỗi một con muỗi vo ve bay tới cũng bị không khí nặng nề của mọi người đuổi quắn mông bay đi.

"Thả Lan ra. Lan rất quý ông. Ông nói thay trời hành đạo, mà một chút tình nghĩa cũng không có. Ông không có tư cách thay trời hành đạo."

"Bớt nói nhảm đi! Tao sẽ cho mày và con bé này cùng đoàn tụ dưới Hoàng Tuyền!"

Lan ngã bịch xuống đất bất tỉnh nhân sự, ngược lại Quyên thì vừa bị bóp cổ vừa bị treo trên không trung, dần dần chạm tới trần nhà. Quyên mím môi lại, dù cảm giác như không khí sắp bị rút sạch khỏi cơ thể cũng không hề kêu lên một tiếng. Minh đứng dưới mà mắt mở trân trân nhìn Quyên, hai bàn tay nắm chặt tới mức đỏ bật lên. Đau nhưng Minh không hề để ý đến. Cậu đã không bảo vệ được Quyên, cậu đã không thể bảo vệ được cô bạn thân nhất của mình!

"Hành động!"

Một tiếng xì xầm nhỏ từ phía sau Minh phát ra. Ông chú đeo kính đen cùng mấy người nữa chạy đến kéo Quyên xuống, lại có người hắt nước tiểu và tỏi lung tung về khoảng không phía trước. Quả nhiên, Quyên được kéo xuống từ không trung, mặt mày tím tái.

Ma sợ tỏi và nước tiểu!

Quyên lơ mơ thấy con ma đang bận tránh những đòn "sát thủ" thừ mấy chú áo đen, bèn bật cười. Từ lúc họ vào căn phòng này, Quyên đã lờ mờ ngửi thấy mùi tỏi trên người họ rồi. Không ngờ phán đoán của cô lại chính xác như thế!

Minh vừa thấy Quyên được kéo xuống bèn ba chân bốn cẳng chạy đến cạnh Quyên, hỏi đủ điều.

"Cậu có đau lắm không? Đừng lo, tớ sẽ gọi bác sĩ tới ngay. Cậu cố gắng chịu đựng nhé!"

Quyên như nhớ ra điều gì.

"Lan, Lan đâu rồi? Cậu ấy đâu?"

"Đừng lo."

Minh cười trấn an, rồi chỉ cho cô thấy bên kia Lan đã được hai người đàn ông bảo vệ.

"Phù, may quá rồi. Cậu đã chuẩn bị những thứ này từ lúc nào vậy Minh?"

"Lúc chúng mình trò chuyện với Lan. Tớ có mang điện thoại giống cậu mà. Tớ đã lén gọi người tới cùng "vũ khí" đấy, thế nào?"

Con ma thì gào thét trong đau đớn, mà chỉ có Quyên mới nghe được.

"Tôi đầu hàng! Tôi đầu hàng! Xin các người tha cho tôi! Những thứ này sẽ khiến linh hồn tôi ô uế không thể siêu sinh được nữa!"

"Giờ mới biết sợ cơ à? Ông nếu như giết một mạng người thì mãi mãi cũng đừng mong siêu sinh!"

Giọng của Quyên non nớt nhưng vô cùng uy nghiêm.

"Tôi biết rồi! Tôi sợ rồi! Làm ơn dừng lại đi!"

Nhân lúc mọi người đang dồn sự chú ý của mình vào Quyên và trận chiến nước tiểu với tỏi, lão Thanh đã tỉnh dậy và len lén chạy trốn ra khỏi cửa. Hên cho lão là không ai chú ý đến. Nhưng xui cho lão, là...

"Đứng yên! Giơ tay lên! Cảnh sát đây!"

Bà Vân dẫn đầu một đoàn cảnh sát hình sự chạy rầm rập vào, vừa đúng lúc lão Thanh có ý định tẩu thoát. Lão đã sợ đến nỗi suýt tè ra quần, gặp phải cảnh sát còn run hơn, hai chân quỳ xuống hai tay giơ lên cao xin hàng.

"Tôi... tôi không dám trốn đâu! Đừng... đừng bắt tôi!"

Cảnh sát nhanh chóng còng tay lão lại, bà Vân chạy ngay đến chỗ Quyên.

"Con có sao không? Là mẹ tới trễ để con phải chịu khổ rồi! Còn các cậu là..."

Bà Vân hỏi ông chú đeo kính đen.

"À, ngại quá, chúng tôi là người của tiểu thiếu gia!"

Bà Vân nhìn thấy Minh, à lên. Lan cũng đã an toàn trong vòng tay cảnh sát. Bất cứ gã đàn em nào của lão Thanh ở quanh đây cũng đều bị bắt hết. Nhưng vẫn còn một người...

"Nếu ông muốn rửa tội oan thì đi theo chúng tôi!"

Quyên hướng về phía con ma cất giọng, lúc này cũng không còn ai công kích ông ta nữa.

Con ma đương nhiên nguyện ý, nếu không thì còn có thể đi đâu được chứ?

Tại phiên tòa xét thẩm.

Bố mẹ của Lan, lão Thanh đang đứng trước vành móng ngựa. Quyên chỉ hơi buồn cho Lan, dù gì đi nữa, họ cũng là người thân của cô ấy, nếu như mất đi những người trụ cột trong gia đình, cuộc sống sau này của Lan sẽ vô cùng khó khăn...

Trong phiên tòa này không chỉ có người, mà còn có một con ma đang ngồi kế bên Quyên. Người đàn ông này, lúc thì vô cùng đáng sợ khi bị lửa hận che mờ con mắt và lí trí, nhưng thực ra cũng vô cùng đáng thương. Cuộc sống mà, luôn phải tìm về lợi ích cho mình nhiều nhất, nhưng có điều hơi quá đà mới dẫn đến án mạng mà thôi. Tham thì thâm mà, dù cho có đáng thương thế nào đi chăng nữa.

Minh không đến phiên tòa, nói có việc, lại đưa Lan đi bệnh viện rồi về trước. Vụ án này nếu không có Minh, cô sợ rằng không dễ dàng đến thế. 

Những lời phán xét của người lớn, của luật sư đại diện hai bên cứ liên tục đấu đầu với nhau. Cô dù sao cũng không phải người lớn, không hiểu được những điều luật và những lời nói khô khan kết tội của họ. Cô chỉ biết, có oán phải trả, giết người chính là một cái tội, phải bị trừng trị thích đáng trước pháp luật.

Quyên quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, lúc này đã mang một màu sắc u ám như lần đầu tiên cô gặp.

Chỉ mong kiếp sau ông ta sẽ có một cuộc sống tốt hơn.

Tiếng ầm ĩ bên trên khiến cô chuyển sự chú ý đến vụ xét xử.

"Không có bằng chứng!"

Luật sư đại diện cho bên bị cáo vẫn vô cùng ngoan cố.

"Chúng tôi đã tìm thấy chiếc USB mà nạn nhân đã lén trình lên. Nó có thể làm bằng chứng."

"Tôi không đồng ý. Thân chủ của tôi là một doanh nhân bất động sản trong sạch. Việc tài xế riêng của ông là Thanh phạm tội không hề liên quan gì đến, mong chủ phiên tòa xem xét!"

Lời qua tiếng lại đã hàng tiếng đồng hồ mà vụ án vẫn chưa được giải quyết xong. Bây giờ tất cả tội lỗi đều bị dồn về một mình lão Thanh, bao gồm tội giết người và bắt cóc trẻ em chưa đủ tuổi vị thành niên. Không có bất cứ một bằng chứng thuyết phục nào cho thấy hai người kia mới là kẻ chủ mưu trong mọi việc. Cho dù lão Thanh có tố cáo họ thì trong mắt người khác cũng chỉ như "con chó phản chủ" không hơn không kém.

Quyên vô thức nhìn sang bên cạnh mình, nhưng chẳng thấy người đàn ông u ám nữa. Không lẽ...

Đối diện với vành móng ngựa, ba người đang bị còng tay nhìn trân trối vào một điểm, ánh mắt khiếp sợ. Những vị bồi thẩm và luật sư nhìn nhau khi thấy biểu hiện lạ của họ.

"Chính các người giết tôi, chính các người giết tôi, chính các người giết tôi..."

Mẹ của Lan, người phụ nữ duy nhất trong ba người sau khi nhìn thấy "người quen" vốn dĩ không nên có mặt trên đời thì hét lên một tiếng rồi ngất đi.

Con ma lặp đi lặp lại những câu nói làm lạnh gáy người, dần tiến về phía hai người đàn ông đang đứng, mà người phụ nữ thì đã ngất. Họ hoảng loạn tột độ, miệng nói ra những lời lẽ chân thật mà trong cơn sợ hãi với tội ác mình làm, họ đã buột miệng ra.

"Đừng đến gần đây! Đừng, đừng giết tôi..."

"Tránh ra, biến đi! Chết rồi còn quay lại làm cái gì!"

"Biến, biến khỏi đây ngay! Có ai cứu chúng tôi với, luật sư hãy cứu chúng tôi với... Hắn... hắn quay lại là để báo thù!"

Thẩm phán trấn tĩnh lại, lạnh lùng hỏi những câu đã hỏi đi hỏi lại hàng ngàn lần trong suốt thời gian phiên tòa thẩm án.

"Bị cáo có thừa nhận đã giết nhân chứng hay không?"

"Nhận, nhận, tôi nhận tội, tôi nhận tội! Chính tôi đã chủ mưu trong mọi việc, xin hãy cứu tôi..."

"Bị cáo Thanh?"

"Chính tôi đã giết người! Chính tôi đã giết người! Chính là tôi! Xin cứu tôi, xin cứu tôi..."

Ba kẻ gây ra tội ác, người thì nhận án tử hình, người thì nhận án tù chung thân. Với những lỗi lầm họ đã gây ra, không chỉ ảnh hưởng đến xã hội, mà quan trọng nhất là ảnh hưởng lớn đến Lan, đến cuộc sống về sau của cô bé. Từ giờ trở đi, Lan sẽ sống với bà ngoại ở nông thôn, chuyển nhà đến đó và có thể sẽ không bao giờ gặp lại Quyên nữa. Hiện tại, bà Vân vẫn tạm thời để Lan ở bệnh viện điều trị những vết thương nhỏ ngoài da và căn bệnh tâm lí.

Kết thúc phiên tòa, người người ra về, Quyên nhìn thấy một người trắng, một người đen, có lẽ là Đầu Trâu Mặt Ngựa trong truyền thuyết. Hai người nhảy tưng tưng đến có lẽ là để dắt linh hồn người đàn ông đi.

Người đàn ông nhìn Quyên một hồi lâu, có lẽ là thay cho lời cảm ơn muốn nói. Trước khi thực sự bị dẫn về âm tào địa phủ, người đàn ông để lại một câu nói gây hoang mang cho Quyên.

"Chiếc vòng cổ đó... đặc biệt lắm!"

Quyên cho rằng đó là lời khen tặng và cũng là lời cảm ơn chân thành của người đàn ông. Còn hai người một trắng một đen kia thì chỉ liếc qua cô một chút, rồi chẳng nói gì nữa mà dẫn người đi.

Bạn thắc mắc tại sao người đàn ông đó không được lên thiên đàng? Khi còn sống, người đó cũng đã làm nhiều việc xấu. Chính sự tham lam ngu xuẩn của ông ta đã không chỉ cướp lấy mạng, mà còn khiến cho con đường siêu sinh làm người của ông ta càng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Có lẽ để đền bù tội lỗi mà kiếp này ông ta đã gây ra, thì chắc phải trải qua hàng chục, thậm chí hàng trăm năm nữa ông ta mới lại được làm người. Cái đó, còn tùy vào duyên phận và sự hối cải...

P/s: Cuối cùng cũng xong hai vụ án! Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện của mình cho đến tận bây giờ. Vụ án tiếp theo đảm bảo sẽ không làm các bạn phí thời gian đâu! Xin lỗi vì đã post trễ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi