TÂM NHÃN

Tắt máy, Kiều Uyển Lâm ngẩn ngơ nhìn màn hình tối đen.

Thành phố Bình Hải chủ yếu là đất liền, phía nam thành phố nối liền với một đảo nhỏ có núi, tên là đảo Lĩnh Hải. Từ nội thành đến hải đảo chừng ba giờ lái xe, đi phà sẽ nhanh hơn một chút.

Bến tàu trên đảo vốn là điểm tập kết tàu chở hàng, hai năm nay muốn khai phá du lịch nên bến tàu đã vắng vẻ đi nhiều, hơn nửa đảo đều biến thành công trình kiến trúc.

Những kho hàng ở đó phần lớn đã bị tháo dỡ, phần còn lại cũng bị bỏ hoang. Tóm lại là bình thường không ai hẹn gặp mặt ở một nơi như vậy, lại còn đem theo đồ nghề.

Kiều Uyển Lâm suy nghĩ một hồi, nghiêng người dựa vào mặt bàn, hai tay ôm sau đầu túm ra một nhúm tóc. Đồ nghề, là thứ mà cậu đang nghĩ sao?

Cậu thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Lương Thừa đem theo đồ nghề, cũng… hài hòa đấy nhỉ.

Thời gian dùng bàn có hạn, Kiều Uyển Lâm kìm nén những thắc mắc kia, vùi đầu chuyên tâm học tập. Trong thời gian đó Lương Thừa không quay trở lại, cũng không biết là đi đâu.

Trước khi trời tối cậu làm xong bài tập, Kiều Uyển Lâm cầm sách tiếng Pháp xuống dưới lầu.

Mỗi cuối tuần Vương Nhuế Chi đều tham gia hội người mẫu lớn tuổi, nên bà đóng cửa tiệm sớm, bưng mì nước và thịt xào su hào lên bàn, nói: “Lúc ăn cơm thì đừng đọc sách, không tốt cho não đâu.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Không phải là không tốt cho bao tử sao?”

“Con biết thế mà vẫn còn làm à?”

Vương Nhuế Chi lấy thêm một cái bát đặt ở bên cạnh. Kiều Uyển Lâm nhặt ra một sợi rong biển đáng ghét, quăng phịch vào trong bát.

Vương Nhuế Chi nói: “Đây không phải bát để con bỏ rác.”

“Chứ để làm gì ——” Kiều Uyển Lâm chưa nói xong thì tiếng chốt cửa vang lên.

Lương Thừa đã về, anh xoay lưng với phòng ăn thay giày, cất mũ. Kiều Uyển Lâm không nhìn thấy biểu cảm của Lương Thừa, chỉ nhìn thấy anh cất đôi giày canvas của mình vào tủ.

Vương Nhuế Chi gọi: “Tiểu Lương, chưa ăn cơm phải không, qua đây cùng ăn bát mì đi.”

Lương Thừa nói: “Không cần đâu.”

Kiều Uyển Lâm vùi đầu vào trong bát tự động tàng hình, đợi Lương Thừa đi thẳng lên lầu, cậu ngẩng đầu lên, gắp một sợi mì bỏ vào miệng. (*)

(*) là một sợi thiệt nha, không phải dịch sai đâu:)))) đó là lý do vì sao ẻm ăn rất chậm á

Vương Nhuế Chi cảm thấy có gì không ổn, hỏi: “Sao lại thế này nhỉ?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Chắc là không đói.”

Vương Nhuế Chi nói: “Hai đứa lại có mâu thuẫn gì à?”

“Ai mâu thuẫn với anh ta?” Kiều Uyển Lâm chột dạ kêu hừ hừ, “Vậy cái bát đó con để bỏ rác nha.”

Vương Nhuế Chi hết nói nổi, Kiều Uyển Lâm tuân thủ nguyên tắc tôn kính người già, đổi chủ đề mới: “Bà ngoại, ngày mai con về nhà một chuyến.”

Vương Nhuế Chi hỏi: “Ba con gọi con về à?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Gì chứ, ổng quên con từ lâu rồi.”

“Vậy con có quay về đây nữa không?”

“Có ạ, con về nhà tập đàn. Hoạt động tình nguyện cuối tháng con phải đến nhà trẻ, lâu lắm rồi con chưa đánh nên phải tập lại một chút.”

Vương Nhuế Chi nói: “Cuối tháng là ngày mấy?”

“Hai mươi tám.”

Kiều Uyển Lâm nói xong lập tức nhớ lại hai tin nhắn QQ kia, khi đó cậu chỉ lo suy đoán lung tung, không phát hiện ra là cùng một ngày làm hoạt động CAS.

Lầu trên yên tĩnh lạ thường, Lương Thừa dựa trên giường đọc sách, cửa mở toang.

Không lâu sau, Kiều Uyển Lâm lê dép từ xa đi tới, cuối cùng dừng trước cửa. Cậu gõ vào khung cửa, vào phòng thu dọn cặp sách và bài tập của mình.

Ánh mắt Lương Thừa không hề rời khỏi quyển sách, giống như thứ đi vào phòng chỉ là một khối không khí hư vô.

Kiều Uyển Lâm hiểu, những câu hỏi thăm dò buổi sáng của cậu đã vượt quá giới hạn, vị khách thuê phòng này thấy khó chịu nên ra ngoài xăm hình, xăm lên trán bốn chữ: Chúng ta không thân.

Tuy rằng cậu không quan tâm nhưng những nghi ngờ của cậu vẫn chưa được làm rõ.

Kiều Uyển Lâm thử hòa giải quan hệ, dựa theo tình hình thực tế đặt một câu mở đầu rất tự nhiên, nói: “Đồ ăn vặt của tôi chỉ còn một gói, tôi đặt đơn được không?”

Lương Thừa trả lời: “Không rảnh.”

Kiều Uyển Lâm hỏi tiếp: “Sáng mai tôi phải ra ngoài, anh chở tôi đi được không?”

Đáp án của Lương Thừa vẫn như cũ: “Không rảnh.”

Kiều Uyển Lâm hết lời để nói rồi, da mặt cậu cũng không dày tới mức cậu đâm vào tường hai lần mà vẫn tiếp tục hỏi.

Trong khoảng lặng ấy, bụng Lương Thừa đột nhiên réo lên.

Kiều Uyển Lâm thầm nhủ, hóa ra là chưa ăn cơm, nấu mì cho anh anh không ăn, có bản lĩnh thế thì đừng có đói chứ.

Cậu ôm cặp rời khỏi phòng, đi đến cuối giường, bỗng nhiên nhớ lại cái đêm ăn mì ở cửa hàng tiện lợi.

Lương Thừa cuối cùng cũng dời tầm mắt, nhìn Kiều Uyển Lâm gập khuỷu tay đỏ au móc ra gói đồ ăn vặt cuối cùng, vứt lên giường như vứt vỏ trái cây.

Là một gói bánh xốp socola, Kiều Uyển Lâm nói: “Xem như là phí sử dụng bàn học.”

Đầu không quay lại, đi thẳng ra khỏi phòng, ung dung đóng cửa lại, ngay sau đó biểu cảm ngay tức thì suy sụp hối hận. Đó là món cậu thích nhất nên cậu để dành tới cuối cùng, hời cho tên họ Lương quá.

Chủ nhật nhiệt độ ấm lên, trên đường hầu như ai cũng mặc đồ mùa hè mỏng tang.

Kiều Uyển Lâm cuối cùng cũng chịu đổi thành áo thun quần ngắn, màu trắng sạch sẽ, xương bả vai sau lưng hơi lồi lên, gió vừa thổi, trông cậu như một con diều bướm rẽ gió bay đi.

Nhưng đương nhiên là cậu không biết rẽ gió, đi đến đầu ngõ đã thấm mệt rồi, vẫy tay gọi một chiếc taxi.

Khu biệt thự cách trung tâm thành phố không xa, được gọi là tiểu khu cao cấp mà tám mươi phần trăm dân cư ở đó đều là phần tử trí thức cao. Hai mươi phần trăm còn lại là con cái của phần tử trí thức, ngoại trừ có những cơ sở vật chất trọng điểm của thành phố thì nơi đây còn có những cá nhân vô cùng danh giá, đi đổ rác thôi cũng có thể chứng kiến một màn PK bằng cấp.

Trong ấn tượng của Kiều Uyển Lâm, chưa bao giờ Kiều Văn Uyên có được hai ngày nghỉ cuối tuần trọn vẹn, nếu chủ nhật nghỉ thì buổi sáng ông đi tập thể hình ở phòng tập trong tiểu khu.

Thang máy dừng ở tầng mười hai, cậu cầu cho không có ai ở nhà, đứng ngoài cửa nhập mật mã.

Đáng tiếc đời không như ý nguyện, tivi phòng khách đang bật, Kiều Văn Uyên vừa chạy bộ trên máy vừa xem tin tức, nghe thấy cửa mở thì ấn nút dừng lại.

Kiều Uyển Lâm đứng ngây ra ở huyền quan, nói: “Là con.”

Kiều Văn Uyên lau mồ hôi, hai ngày nay phòng tập thể hình bảo trì máy, nên ông ở nhà chạy bộ, nhờ kiên trì luyện tập nên vóc dáng vẫn cường tráng không hề biến dạng.

Xuống khỏi máy chạy bộ, Kiều Văn Uyên ngồi xuống sô pha. Kiều Uyển Lâm đi dọc đường cũng khát rồi nên tới rót một ly nước uống.

Hai cha con bảy tám ngày không gặp nhau, Kiều Văn Uyên đợi hít thở đều đặn rồi hỏi: “Có thành tích thi SAT chưa?”

Răng cửa của Kiều Uyển Lâm không cẩn thận cắn vào thành ly, đau nhói, cậu bỏ ly xuống mím môi, trả lời: “1555.”

Điểm tối đa là 1600, Kiều Văn Uyên nói: “Phát huy cũng ổn đấy.”

Kiều Uyển Lâm tỏ vẻ lạnh lùng: “Không phải đó là ngày ba mẹ ly hôn sao, bữa đó con rất phấn chấn.”

Kiều Văn Uyên nói: “Không cần biết con có vui hay không, ba và mẹ con đã chia tay rồi, đây là sự thật con buộc phải chấp nhận.”

Kiều Uyển Lâm căng cứng da mặt, cậu chưa hề phát biểu một câu ý kiến nào, cũng chưa từng lên tiếng phản đối, còn muốn cậu phải chấp nhận thế nào nữa?

Kiều Văn Uyên nói: “Ba biết trong lòng con không vui, cho nên con trốn ở chỗ bà ngoại ba cũng không giục con về. Chỉ cần ——“

“Chỉ cần đừng ảnh hưởng việc học.”

“Con hiểu là được rồi.”

Kiều Uyển Lâm quả thật không muốn nghe dạy dỗ nữa, đứng dậy về phòng.

Kiều Văn Uyên hỏi: “Không đem bài thi tuần về sao?”

“Không đem.” Kiều Uyển Lâm trả lời, “Con đến tập đàn, tập xong đi ngay.”

Kiều Văn Uyên nhớ ra điều gì đó, nói: “Giáo viên chủ nhiệm mới của bọn con rất có tiếng đấy.”

Kiều Uyển Lâm đã quên mất chuyện này, bây giờ Kiều Văn Uyên là người giám hộ duy nhất của cậu, thay Lâm Thành Bích gia nhập hội phụ huynh, đương nhiên là nắm rõ mọi động thái trong lòng bàn tay.

Về đến nhà chưa được mười phút mà tâm trạng của cậu đã rơi xuống rãnh đại dương Mariana rồi. (*)

(*) rãnh Mariana: rãnh đại dương sâu nhất thế giới

Trong phòng đã được dọn dẹp, Kiều Uyển Lâm rửa tay tập đàn. Nói đến cũng lạ, khi cậu bắt đầu học đàn cậu vẫn còn chưa học được cách dùng đũa, đi học cùng với Diêu Phất, từ đó về sau cứ đến buổi họp mặt gia đình hằng năm là cậu và Diêu Phất lại bị bắt lên biểu diễn đánh đàn đôi. (*)

(*) đánh đàn đôi: tức là hai người cùng đánh một chiếc đàn

Không lâu sau, Kiều Văn Uyên vào bỏ một tấm thẻ và một gói thuốc, nói: “Trong thẻ có một vạn, đưa cho bà ngoại con. Ba với mẹ con ly hôn rồi, tiền bạc phải phân chia rạch ròi. Thuốc đủ dùng cho nửa tháng, khỏi mất công uống hết lại bị dừng giữa chừng.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Con biết rồi.”

Người giúp việc trong nhà đã cắt giảm, bảo mẫu đổi thành làm theo giờ, Kiều Văn Uyên nói: “Tủ lạnh có cơm sẵn rồi, buổi trưa con đói thì hâm lại mà ăn.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Ba không ăn à?”

“Buổi chiều có một bệnh nhân, ba phải về bệnh viện.”

Cổ tay Kiều Uyển Lâm sụp xuống, mười ngón tay đặt trên phím đàn gõ ra âm thanh nặng nề.

Kiều Văn Uyên nhíu mày, dặn dò: “Ở bên ngoài đừng nhiễu sự, tan học xong thì về nhà sớm, khu đó ở phố Trường Lâm nhiều người thuê phòng từ nơi khác tới, loại người gì cũng có.”

Kiều Uyển Lâm nhúc nhích ấn đường: “Có thể có loại người gì chứ?”

“Mấy đứa ba lăng nhăng.” Kiều Văn Uyên nói, “Hai hôm trước trong bệnh viện có mấy tên côn đồ, tuổi còn trẻ mà không đi học, tối ra đường lăn lộn, hút thuốc say xỉn gây chuyện, đánh nhau đầu rơi máu chảy.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Lấy gì đánh nhau thế?”

Kiều Văn Uyên đáp: “Gậy gộc, dao găm, cảnh sát áp giải tới, ở trên hành lang bệnh viện tịch thu được một đống đồ nghề mà người ta gọi là công cụ gây án.”

“Vậy…” Kiều Uyển Lâm nói, “Những người đó trông như thế nào?”

“Thì thế nào được nữa? Bộ dạng hung hăng bất cần chứ gì.”

Sau buổi trưa, mặt trời chói như ngọn lửa, phòng hướng nắng nóng hầm hập, Lương Thừa ngồi trước bàn xem tài liệu, mồ hôi trên thái dương nhỏ lách tách trên mặt bàn.

Dù có nóng nực cỡ nào đi nữa thì trước giờ anh đều không kéo rèm cửa che bớt ánh nắng.

Đọc xong trang cuối cùng, quần áo của Lương Thừa ướt đẫm mồ hôi, anh muốn đi tắm nên ra ban công thu quần áo sạch vào để thay.

Vừa cúi đầu, tầm mắt nhìn xuống con ngõ, Lương Thừa vô ý liếc một cái, thấy một vệt màu trắng dùng tốc độ rùa bò đi xuyên qua bóng cây xanh um.

Kiều Uyển Lâm tập đàn xong quay về, tiện thể đến siêu thị mua đồ dự trữ, bây giờ tay trái xách một túi đồ ăn vặt lớn, tay phải cầm cây kem ốc quế, cứ núp núp dưới tán cây.

Đi đến trước cửa tiệm sườn xám, trên đỉnh đầu không đội cái gì, cây kem cũng ăn xong hết rồi. Kiều Uyển Lâm u oán ngẩng đầu nhìn trời, trợn tròn con mắt.

Lương Thừa đứng trên ban công, không biết có phải ảo giác không mà anh thấy ánh mắt Kiều Uyển Lâm nhìn anh có vẻ hơi phức tạp, thậm chí có một chút… hoảng sợ?

Nhìn chăm chú một lúc, vành mắt Kiều Uyển Lâm ngưa ngứa, chớp liên tục mấy cái.

Lương Thừa nhìn quét qua một loạt chậu hoa trên giá, ngắt chọn một bông rồi ném xuống dưới. Bông hoa chao liệng trong không trung, Kiều Uyển Lâm vươn tay ra bắt lấy.

Một bông hoa nhỏ màu trắng tinh, mùi thơm thơm, cậu ngẩng đầu lên: “Ý gì đây?”

Lương Thừa ở trên lầu nói: “Tặng cậu.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Đây là hoa gì?”

Lương Thừa đáp: “Hoa chó trắng.” (*)

(*) Hoa chó trắng: ở Việt Nam gọi là hoa lài trâu cánh kép, nhưng mình muốn giữ nguyên là hoa chó trắng vì nó liên tưởng tới cái con chó Maltese lần trước mà Lương Thừa miêu tả Kiều Uyển Lâm

Kiều Uyển Lâm tức giận nói: “Có gan thì anh nhảy xuống đây tôi coi!”

Lương Thừa giả vờ không nghe thấy, thu hai bộ quần áo quay về phòng tắm.

Bên tai Kiều Uyển Lâm vang lên lời nói của Kiều Văn Uyên, hình tượng “mấy thằng ba lăng nhăng” lập tức có khuôn mặt rồi. Cậu đẩy mạnh cửa tiệm, làm Vương Nhuế Chi giật cả mình.

Kiều Uyển Lâm tố cáo: “Bà ngoại, bà cho hạng người gì thuê phòng thế hả?”

Vương Nhuế Chi nhìn thấy một túi đồ lớn, nói: “Con bớt ăn vặt lại đi.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Anh ta làm nghề gì, bà đã hỏi rõ ràng chưa?”

“Bà không rõ.” Vương Nhuế Chi nói, “Bà chỉ biết Tiểu Lương thích sạch sẽ, không đột nhiên xông vào phòng bà, còn giúp bà mở cửa đóng cửa, quét dọn vệ sinh, hơn nữa cũng rất đẹp trai.”

Kiều Uyển Lâm vội vàng nói: “Nhưng anh ta——“

Vương Nhuế Chi ngắt lời: “Ây cha, bà quên nói với con. Máy nước nóng trên lầu bị hỏng rồi, tắm ba mươi phút là nước không còn nóng nữa, hai đứa chia nhau ra mà tắm nhé.”

Kiều Uyển Lâm trước giờ đều sợ lạnh, nghe thế lập tức lên lầu.

Đi đi một hồi chợt thấy hoài nghi, cả tuần nay đều là cậu tắm trước, mỗi lần tắm đều khoảng ba mươi phút, chẳng lẽ Lương Thừa toàn tắm nước lạnh không sao?

Không phải chứ.

Phòng tắm đóng cửa, Kiều Uyển Lâm gõ cửa: “Anh định đi tắm hả?”

“Vào đi.”

Kiều Uyển Lâm vặn mở cửa, Lương Thừa xoay lưng với cậu đứng bên ngoài buồng tắm, hai tay giao nhau cởi áo ra, sau lưng để lộ những vết sẹo chằng chịt.

Cởi đồ xong, anh xoay người lại: “Có chuyện gì?”

Kiều Uyển Lâm quên mất mình định nói gì, tay siết chặt nắm cửa, hỏi: “Vết sẹo trên lưng anh sao mà ra thế?”

Lương Thừa nói một cách hờ hững, giống như là chưa từng chịu đau vậy: “Chắc chắn không phải là do cún con cào.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi