TÂM NHÃN

Lương Thừa đặt đề số học lên xấp đề thi thử, rút đề sinh học từ dưới cùng ra, trên mặt giấy trống trơn, điểm số thì không thể nhìn nổi, anh nói: “Đúng là một trời một vực, hồi tôi mười sáu tuổi cũng chưa từng nhìn thấy thành tích nào tệ như vậy.”

Một chút mong mỏi của Kiều Uyển Lâm lập tức vụn vỡ, không phục nói: “Chỉ là em học lệch thôi.”

Lương Thừa hỏi: “Học lệch vinh quang lắm à?”

Kiều Uyển Lâm nói: “Không phải là em học không hiểu, mà là cố ý không học.”

Lương Thừa lại hỏi: “Không học thì đáng kiêu ngạo lắm sao?”

Giây phút đó, Kiều Uyển Lâm thảng thốt cảm thấy người ngồi trước mặt mình là Đoạn Tư Tồn, không thể không nói, thầy trò trường số Bảy đi ra đều rất biết làm người ta mất hứng. Cậu dời tay, nói: “Nếu không có chuyện gì thì em về phòng đây.”

“Không phải cậu muốn hóng điều hòa sao.” Lương Thừa đứng dậy, ấn Kiều Uyển Lâm xuống ghế, phẩy phẩy đề thi, “Đề thi mà không sửa thì chẳng khác nào giấy rác, tôi vứt cho cậu nhé?”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Anh vứt đi đâu…”

Lương Thừa trả lời: “Thùng rác không thể tái chế, lần này chắc là không sai đâu.”

Kiều Uyển Lâm giật lại đề, đặt phẳng lên bàn, cầm đại một cây bút, bàn tay Lương Thừa vẫn còn ấn trên vai cậu, cậu xoay đầu sang dùng cằm cọ vào tay anh, nói: “Anh hai ơi, em sửa nè được chưa?”

Dưới sự uy quyền của Lương Thừa, Kiều Uyển Lâm ngoan ngoãn ngồi sửa đề hết buổi chiều, trong lòng bực bội, một tay để dưới bàn khều lỗ rách của quần jean, sửa xong lỗ rách to ra gấp đôi.

Cậu sợ Lương Thừa tiếp tục lấy sinh học ra giày vò mình nên cậu quyết định ra ngoài đi tránh nơi đầu sóng ngọn gió này, vì thế cậu hẹn lớp học thêm tăng lên mấy tiết liền.

Sáng thứ hai, Kiều Uyển Lâm xách túi mua sắm bằng gấm in hoa văn tròn màu đỏ tía ra ngoài, Tiểu Nhạc đi học, nhìn thấy cậu tưởng là bây giờ không còn lưu hành cặp xách đeo sau lưng nữa.

Trong tiệm sườn xám, đài radio đã là đồ cổ rồi, ca được một nửa lại biến thành âm thanh lẹt xẹt lẹt xẹt.

Là quà sinh nhật ông ngoại Kiều Uyển Lâm tặng cho Vương Nhuế Chi, bà cứ dùng mãi đến bây giờ, lần trước gặp trục trặc đã mang ra tiệm sửa, chủ tiệm khuyên bà đổi cái mới đi.

Lương Thừa từ trên lầu đi xuống, thấy bà ngồi bên đài radio ấn tới ấn lui, dòng âm điện liên tục ngắt quãng, không lâu sau thì hoàn toàn không phát ra tiếng nữa.

Vương Nhuế Chi từ bỏ, nói: “Tiểu Lương, con giúp bà đóng cửa đi, bà đi ra tiệm sửa một lát.”

Trên phố Trường Lâm có một tiệm, đem đồ tới đó mất nhiều nhất là hai mươi phút, Lương Thừa nói: “Không cần đóng, để con xem giúp bà.”

Vương Nhuế Chi nói: “Ông chủ tiệm lần trước nói khó sửa lắm, bà không tìm ông ấy nữa, chạy ra mấy chỗ khác hỏi thử, sợ là không về nhanh được.”

Lương Thừa xem thử kiểu dáng radio, nói: “Để con coi thử.”

Vương Nhuế Chi hỏi: “Con biết sửa à?”

Lương Thừa trả lời: “Con từng học rồi.”

“Thật sao?” Vương Nhuế Chi kinh ngạc nói, “Người trẻ tuổi rất ít khi học cái này.”

Lương Thừa không tiếp lời, mang đài radio vào phòng, Vương Nhuế Chi vào trong kho ôm một cái thùng nhỏ ra, phía trên là hộp dụng cụ, phía dưới là mấy món đồ đã hỏng.

Lương Thừa đã hơn một năm chưa sửa đồ rồi, không quên cách làm, nhưng hơi lạ tay, mất hơn một tiếng đồng hồ mới mang chiếc đài radio từ cõi chết trở về.

Trong tiệm lại vang lên tiếng hát ngọt ngào của Đặng Lệ Quân, Vương Nhuế Chi rất thích, nằng nặc đòi trả cho anh phí sửa chữa.

Lương Thừa dời chủ đề, hỏi: “Những thứ này đều hỏng cả rồi sao?”

“Phải đó, mấy cái này vẫn còn mới, bà không nỡ vứt đi.” Vương Nhuế Chi nói, “Con thích thì bà cho hết đấy.”

Lương Thừa không thích lãng phí thời gian sửa một đống đồ đồng nát này, nhưng vì để từ chối phí sửa chữa của Vương Nhuế Chi nên anh nhận lấy, nói dối là mình sửa xong thì đem đi bán lại.

Anh khuân thùng lên lầu, đặt ở bên cạnh ghế rồi bắt đầu đọc sách.

Trên laptop của Kiều Uyển Lâm có dán một tờ giấy nhớ, viết mật mã, những phần mềm đã trả phí có thể sử dụng ngay, và những tài liệu không được xem. Lương Thừa tra một ít tư liệu, không cẩn thận tắt mất trang web nên đành phải mở phần lịch sử xem lại. Một cái tên chợt đập vào mắt “Diễn đàn trường trung học số Bảy thành phố Bình Hải —— Topic hỏi đáp…”

Những chữ phía sau anh không nhìn thấy nữa, Lương Thừa mở ra, nhảy đến bài đăng đó, thời gian đăng bài là chập tối hôm qua khi Kiều Uyển Lâm sửa xong đề Sinh.

Tiêu đề rất khoa trương: Cùng đường rồi đành phải hỏi thử các thánh học ở trường số Bảy.

Lương Thừa siết nắm đấm, nhìn xuống phần sau, xuất hiện một tấm ảnh chụp đề Sinh học.

Kiều Uyển Lâm làm mờ thông tin cá nhân, viết: “Các học sinh giỏi lớp thi đua xem giúp mình với, xin hãy dùng lương tâm mà nói, các bạn thật sự chưa bao giờ nhìn thấy điểm số nào nát như vậy sao?

Có người nói “Chưa từng thấy”, Kiều Uyển Lâm trả lời: Đừng chém gió.

Có người nhận ra đây là đề thi tuần của Đức Tâm, Kiều Uyển Lâm trả lời: Tụi mình thi thứ Sáu, thứ Bảy không cần đến trường. (Ếch cũng không hiểu chỗ này ý là sao)

Có người hỏi cậu xếp thứ mấy trong khối, Kiều Uyển Lâm trả lời: Rất ổn định, luôn đứng thứ hai.

Có người cười cậu “Á quân vạn năm”, Kiều Uyển Lâm trả lời: Cậu là Đoạn Tư Tồn à?

Lương Thừa giãn nắm đấm ra, răng cửa cũng hé ra bật lên một tiếng cười, xem xong tắt máy, khoảnh khắc màn hình tối đen mới nhớ ra mình quên tra tài liệu.

Anh dứt khoát đóng sách lại, cúi đầu nhìn cái thùng đồ đồng nát kia.

Có mp4, máy đo đường huyết, Lương Thừa lục một hồi, phát hiện một cây bút ghi âm vẫn còn khá mới, vốn từng là đồ Lâm Thành Bích dùng khi phỏng vấn, một năm trước để quên ở đây, từng bị rơi vào nước trà một lần. Lương Thừa lấy tua vít cỡ nhỏ tháo bung cây bút ra, kiểm tra hết một lượt từ micro đến con chip.

Một chiếc xe chở hàng lái vào trong ngõ, Lương Thừa quá chuyên tâm nên không nghe thấy, anh lắp lại toàn bộ những linh kiện, cố định vỏ ngoài, sau đó kiểm tra thử xem đã sửa được chưa.

Tất cả ghi âm đều không còn, Lương Thừa ấn nút nguồn, sau đó ấn tiếp nút “Ghi âm”. Trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân, gió bật tung cửa, Kiều Uyển Lâm vui vẻ xuất hiện ở cửa, la lớn: “Anh Lương Thừa ơi, em tan học rồi nè!”

Lương Thừa ấn nút “Tạm ngừng”, không quay đầu lại, nói: “Giúp tôi đóng cửa lại.”

“Anh ra đây xem nè!” Kiều Uyển Lâm chưa đạt được mục đích là chưa chịu đi, “Em mua máy nước nóng mới rồi đó!”

Lớp học thêm gần một trung tâm mua sắm đồ điện, Kiều Uyển Lâm nói được làm được, đi mua ngay một cái mới, dùng hết sạch cả tiền học bổng.

Thợ lắp đặt vào phòng tắm làm việc, Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm đứng trên hành lang, màu quýt vàng của ánh nắng mang theo hơi nóng rọi vào. Kiều Uyển Lâm dán lên tường hạ bớt nhiệt độ, nói: “Lát nữa anh tắm trước đi.” Lương Thừa nhìn gương mặt ửng hồng của cậu, bỗng nhiên muốn ăn một thố kem dưa hấu.

Máy nước nóng được lắp xong thì trời cũng đã tối.

Trên kệ phòng tắm có thêm một bộ sữa tắm, mùi hương hoa, là nhờ Kiều Uyển Lâm bốc thăm trúng thưởng được giải ba.

Lương Thừa sảng khoái đi tắm nước nóng, tắm xong để tóc ướt ra ban công hóng gió.

Từ trên sân thượng trôi xuống một tiếng huýt sáo, Lương Thừa quay đầu lại, Kiều Uyển Lâm đang đeo tai nghe đứng ở trên, môi hơi chu lên.

Lương Thừa hỏi: “Lại gọi điện thoại nữa à?”

“Gọi xong rồi.” Kiều Uyển Lâm nói, “Thật ra là thầy Đoạn gọi cho em.”

Dường như Lương Thừa không có hứng muốn biết, anh cầm bình nước lên tưới cây.

Kiều Uyển Lâm nói: “Thầy Đoạn hỏi em về anh, hỏi bây giờ anh đang làm gì, sống thế nào.”

“Cậu nói cho thầy ấy biết rồi ư?” Lương Thừa hỏi.

“Không có.” Kiều Uyển Lâm nói, “Chắc anh cũng không muốn người khác biết anh đi đòi nợ thuê cho người ta, còn về phần anh sống thế nào, em cũng chẳng biết nói gì.”

Lương Thừa “Ừm” một tiếng không rõ ý.

Kiều Uyển Lâm nói: “Thầy Đoạn hỏi cách liên lạc với anh, thầy ấy rất muốn gặp anh.”

Lương Thừa nói: “Mặc kệ đi.”

“Nhưng thầy Đoạn vẫn luôn nhớ đến anh.” Kiều Uyển Lâm nói, “Thầy dạy bao nhiêu học sinh nhưng anh vẫn luôn là người ưu tú nhất của thầy ấy, cũng là người thầy coi trọng nhất.”

Lương Thừa nói: “Được rồi, đừng chém nữa.”

Kiều Uyển Lâm rất thắc mắc, vì sao Lương Thừa lại không tiếp tục đi học, người mẹ làm bác sĩ hiện đang ở đâu, ông chú cảnh sát kia là ai… Cậu không có tư cách hỏi, cũng không có lòng tin có thể hỏi ra được đáp án.

Trăng mờ sao thưa, nhưng có một vì sao lại sáng nổi bật, Kiều Uyển Lâm nói: “Anh ơi, anh lên đây đi.”

Lương Thừa: “Sợ độ cao.”

“Có thật không, vậy em đi xuống.”

Kiều Uyển Lâm vịn cầu thang sát tường leo xuống, thanh sắt lung lay, vừa lắc lư vừa vang lên tiếng cót két, gỉ sét và bụi tường cùng nhau tuôn rơi.

Cậu đi đến bên cạnh Lương Thừa, ngửi thấy mùi xà phòng bạc hà, nói: “Anh không dùng sữa tắm mới hả.”

Lương Thừa dịch ra một bước: “Tôi bị say mùi.”

Kiều Uyển Lâm đã quen với mấy câu lừa bịp này rồi, Lương Thừa không gần người lạ, vậy thì cậu có thể đi đường tắt, cậu nói: “Anh không thích được người ta thấu hiểu, vậy anh có muốn tìm hiểu em không?”

Lương Thừa trả lời: “Không muốn.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Anh không tò mò anh cứu được người như thế nào sao?”

Lương Thừa nói: “Là kẻ lắm chuyện.”

Kiều Uyển Lâm không vui lắm, nhưng vì ân tình nên đành nhịn. Lúc này, điện thoại Lương Thừa đặt trên giá bật sáng màn hình, hiển thị người gọi tới là “Anh Ứng”.

Lương Thừa nghe máy, nói ngắn gọn vài câu, sau khi cúp máy thì đặt bình tưới xuống.

Mái tóc ngắn đã khô sơ sơ, anh vuốt một cái đi vào trong nhà, chưa giẫm chân xuống đất thì Kiều Uyển Lâm đã túm anh lại.

Muốn làm gì cũng không khó đoán, chỉ là Kiều Uyển Lâm không chắc tối nay là theo dõi hay là bắt người. Cậu biết rõ Lương Thừa sẽ bực, nhưng vẫn không kìm lòng được mà nói: “Anh đừng đi có được không?”

Lương Thừa tránh thoát khỏi tay cậu, nói: “Bớt lo chuyện bao đồng đi.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Anh cứ phải đi đòi nợ sao, lần trước bị thương mới được bao lâu đâu, anh đừng làm những chuyện nguy hiểm này nữa.”

Lương Thừa nói: “Cậu quản hơi bị rộng rồi đấy.”

“Em biết, chúng ta không thân đến mức đó.” Kiều Uyển Lâm dừng lại một thoáng, “Vậy em phải làm gì để có thể thân với anh hơn?”

Lương Thừa trả lời: “Không làm gì hết, chênh lệch bốn tuổi đủ cách biệt thế hệ rồi.”

Hành lang không mở đèn, Lương Thừa sải bước qua khoảng bóng tối hẹp dài đó, để Kiều Uyển Lâm ở lại trong ánh sáng. Trên cánh tay vẫn còn dính một chút lốm đốm gỉ sét từ bàn tay Kiều Uyển Lâm.

Các cửa tiệm trên phố Trường Lâm đều lần lượt đóng cửa, nhà nhà trong ngõ Vãn Bình cũng dần dần tối lửa tắt đèn.

Trước khi cửa hàng tiện lợi đóng cửa, Kiều Uyển Lâm đi mua một cái bóng đèn cao áp, về nhà thay cái cũ.

Cậu dùng sữa tắm mới để tắm, mùi thơm thật, sớm biết thế đã tắm trước cho Lương Thừa say chết luôn.

Vừa qua hừng đông là khu nội thành cũ trở nên mất hết sinh khí.

Lương Thừa đi hết nửa cái Bình Hải, tứ chi tê dại, trên đường đi tạm nghỉ chân ở một trạm xăng, anh mở WeChat ra, ngoại trừ tin nhắn chuyển khoản của người ủy thác thì không còn tin nào khác nữa.

Điểm đến là một khu chung cư, tất cả mọi chuyện đều khá thuận lợi, không xảy ra xung đột lời nói hay thể xác nào, tìm được người là xong nhiệm vụ.

Ứng Tiểu Quỳnh gọi anh đến quán nhậu ăn khuya, anh không có hứng ăn, ba giờ sáng bay thẳng về, xăng vừa đổ đầy bình lại hao cạn hết.

Xe mô tô chạy chậm lại, đến đầu ngõ thì tắt máy, Lương Thừa dừng xe bên bờ tường, cầm chìa khóa xe và mũ bảo hiểm đi về.

Đi hết mười mấy mét tối om, đến cửa ngách nhà, Lương Thừa chợt khựng lại, trong khoảnh sân nho nhỏ có một chiếc đèn trắng sáng chói mắt.

Trước cửa dưới ánh đèn, Kiều Uyển Lâm đang ngồi trên ghế đẩu, lật quyển từ vựng tiếng Pháp trên đầu gối, mệt mỏi, nhợt nhạt, cố chấp. Kiều Uyển Lâm đã từng lặng lẽ chờ đợi Kiều Văn Uyên tăng ca ở bệnh viện về nhà, cũng từng đợi Lâm Thành Bích hoàn thành bản thảo ở đài truyền hình về nhà, lòng kiên nhẫn được rèn giũa dài như đêm tối.

Lương Thừa nhìn cậu một hồi rồi đi tới ngồi xổm xuống để tầm mắt cùng độ cao với cậu.

Đến gần mới nhìn rõ, những phần da để trần của Kiều Uyển Lâm có rất nhiều nốt muỗi đốt, đuôi mắt cũng có một nốt, cậu bị ngứa, giơ tay lên gãi rất thô bạo.

Lương Thừa giữ tay cậu lại, không dùng sức mấy, nói: “Cậu bị dở hơi à?”

Kiều Uyển Lâm lật qua một trang sách nữa, mạnh miệng nói: “Không phải em đang đợi anh đâu, em chỉ đang chuẩn bị cho kỳ thi tiếng Pháp thôi.”

Lương Thừa nói: “Ồ.”

Kiều Uyển Lâm nhíu mày, nhưng không mang vẻ oán hận gì, mà toát lên một chút lúng túng do không được để ý tới. Bỗng nhiên, Lương Thừa duỗi tay ra, che hờ khuôn mặt cậu.

Bàn tay kia rất lớn, cũng rất lạnh, Kiều Uyển Lâm không nhìn qua kẽ ngón tay nữa, mí mắt run run khép lại.

Cậu nghẹn giọng nói: “Anh làm gì thế?”

Đây là lần đầu tiên Lương Thừa nhắc chuyện ba năm trước: “Còn nhớ ngày tôi cứu cậu không, tôi cũng đã che mặt cậu như vậy.”

Kiều Uyển Lâm nhớ chứ, lúc đó cậu đau đớn nhíu mắt lại, có một người chạy tới, đầu tiên là dùng lòng bàn tay với thân nhiệt như thế này che lên mặt cậu, sau đó cậu nhắm mắt lại không còn thấy gì nữa.

Lương Thừa che đi đôi mắt kia, nói: “Tôi không muốn để cậu nhìn thấy tôi.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Tại sao vậy?”

Lương Thừa bỏ tay xuống, đầu ngón tay lướt qua nốt muỗi đốt ở khóe mắt cậu, anh đứng dậy, ngáp dài một cái, nói: “Buồn ngủ rồi, lên lầu đi ngủ.”

Khoảnh khắc đó lòng Kiều Uyển Lâm rối như tơ vò, kẹt trong lồng ngực cậu, cậu đuổi theo quát: “Lương Thừa, rốt cuộc anh có bao nhiêu bí mật thế hả?!”

Trời sắp sáng rồi, trong phòng xám như màu mực nước.

Cửa phòng đối diện đóng sập lại, cuốn theo cơn tức tối, Lương Thừa đang cầm cổ áo chợt sững lại, sau khi yên tĩnh mới cởi áo vắt trên lưng ghế.

Trên mặt bàn vẫn duy trì trạng thái như chiều hôm qua, anh cầm cây bút ghi âm lên, mượn ánh sáng nhạt màu ấn nút phát lại, câu ghi âm đầu tiên được lưu giữ sau khi sửa xong lọt vào trong lỗ tai —— “Anh Lương Thừa ơi, em tan học rồi nè!”

Cơ thể mệt nhọc của Lương Thừa được khơi gợi chút tinh thần, anh cầm cây tuốc nơ vít trong hộp dụng cụ ra.

Những rặng mây sáng sớm mịt mờ mông lung, những ngôi sao xa dần dần biến mất, Lương Thừa đi ra ban công, vặn chặt chiếc cầu thang sắt ở sát tường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi