Đêm khuya vẫn oi bức như thế, Kiều Uyển Lâm trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, mấy con muỗi cứ vo ve trong phòng. Chịu không nổi nữa, cậu xỏ dép lê đi tìm nước hoa.
Cửa phòng đối diện hắt ra ánh sáng, Lương Thừa đang chơi điện thoại. Kiều Uyển Lâm tìm được nước hoa ngồi ở cuối giường bôi bôi trét trét, có điều hòa đúng là sướng, cậu dùng dằng xoa nắn cổ chân nửa buổi trời, mãi cho đến khi Lương Thừa buồn ngủ tắt máy.
“Anh sắp ngủ chưa?” Kiều Uyển Lâm hỏi, “Hôm nay em ngủ ở phòng anh được không?”
Lương Thừa nói: “Không được, về phòng cậu đi.”
“Phòng kia nóng quá.” Giọng Kiều Uyển Lâm không lớn, nhưng rất rành mạch, “Điều hòa ở phòng kia là anh gỡ ra đúng không, nếu như em bị cảm thì anh phải chịu trách nhiệm đấy, không thì anh để em ngủ ở đây đi.”
Lương Thừa không có sức so đo với cậu, phiền hà nói: “Không được kéo chăn của tôi.”
Kiều Uyển Lâm lập tức ôm gối và chăn tới, trèo vào bên trong giường, Lương Thừa nằm nghiêng bên ngoài.
Đèn vừa tắt là năm giác quan đều trở nên nhạy cảm, tiếng vận hành của điều hòa và tiếng ve kêu cũng không át được tiếng hô hấp bên cạnh.
Kiều Uyển Lâm nhìn đường nét của Lương Thừa, đáng tiếc không thấy rõ gì cả, hôm nay lúc ngồi trên vai anh ném rổ, cậu nhìn thấy sau tai Lương Thừa có một vết sẹo nho nhỏ.
Sao lại bị thương tới tận đấy nhỉ?
Vì sao cả người lại nhiều sẹo đến thế?
Càng ngủ không được, cậu khẽ hỏi: “Anh ơi, anh ngủ chưa?”
Lương Thừa không thưa thốt gì. Cậu nói tiếp: “Anh ngủ thật rồi hả? Lương Thừa? Tiểu Lương?”
Bỗng nhiên, ván giường kêu cọt kẹt, Lương Thừa nhịn không được quay người lại. Kiều Uyển Lâm đứng hình, bên gối phả tới một cơn gió, là Lương Thừa cất lời: “Sao, muốn tôi kể chuyện trước khi ngủ cho cậu nữa à?”
Kiều Uyển Lâm không có trẻ con như vậy, nhưng mà rất muốn nghe Lương Thừa kể một vài chuyện, ví dụ như ba năm trước đã cứu cậu ra sao.
Lương Thừa đã quen gạt cậu: “Quên rồi.”
Kiều Uyển Lâm nói: “Vậy sao anh cứu em rồi lại chạy mất?”
Lương Thừa trả lời: “Sợ cậu lừa bịp tôi.”
Nhìn tư thế nằm thẳng như xác chết của Kiều Uyển Lâm, anh đoán là để tránh ép tim. Từ trước đến nay anh chưa từng hỏi tới, anh nói: “Bệnh tim của cậu là có vấn đề gì?”
Nhưng Kiều Uyển Lâm cũng không rõ. Lúc nhỏ không hiểu, sau khi hiểu thì ba mẹ đều có ý giấu diếm, sợ nói cho cậu thông tin chính xác thì cậu sẽ lén đi kiểm tra, nội dung kiểm tra lỡ có sai lệch gì thì cậu sẽ nghĩ lung tung.
Ngày qua ngày, Kiều Uyển Lâm cũng không còn tò mò nữa, về chuyện này hoàn toàn nghe theo số trời.
Bây giờ Lương Thừa hỏi cậu thì cậu không trả lời được, nghĩ một hồi rồi nói: “Hay là anh nghe thử xem?”
Lương Thừa bật cười, tưởng anh là thần tiên hay gì.
Nhưng Kiều Uyển Lâm đã sột soạt chui ra khỏi chăn, mò mẫm ngồi dậy, quỳ lên tới gần.
Vành tai chạm đến da thịt láng bóng, Lương Thừa giật mình: “Ai bảo cậu cởi đồ hả?”
Kiều Uyển Lâm vén áo ba lỗ lên tì cằm xuống, ngây thơ ưỡn ưỡn ra, nói: “Em sợ anh nghe không thấy, em mắc bệnh mà nên âm thanh chắc sẽ khá yếu đó.”
Lương Thừa nghiêng đầu, Kiều Uyển Lâm ghé sát tới, cậu sốt ruột giữ vai anh. Anh trốn không được, lồng ngực cậu nhóc gầy gò nóng ấm, nhẹ nhàng phập phồng, mùi nước hoa tản ra xung quanh.
Kiều Uyển Lâm nói như đang bán dưa hấu: “Nghe cũng được chứ hả?”
Lương Thừa đã khó tập trung tinh thần để bắt giữ nhịp tim rồi, bèn nói: “Ừm, đủ rồi.”
“Có phải tiếng đục hơn người bình thường không anh, có tính là hoàn thiện chưa anh?”
Lương Thừa nói: “Ruột xốp rồi.” (*)
(*) ruột xốp ở đây là chỉ dưa hấu ruột xốp, do ở trên Kiều Uyển Lâm hỏi như đang bán dưa hấu nên Lương Thừa trả lời như vậy, dưa hấu ruột xốp là dưa hấu không ngon.
Kiều Uyển Lâm bật cười, lúc nhỏ Diêu Phất nghe xong thì nói là tiếng đục, khó nghe, ông ngoại trừng mắt dỗ dành, bảo là tiếng vang hơn cả pháo nổ. Lần đầu tiên có người hình dung vừa chuẩn xác vừa an ủi như vậy.
Kiều Uyển Lâm trượt xuống: “Để em nghe thử của anh.” Lương Thừa chưa kịp tránh ra thì mái tóc bù xù đã vùi vào ngực anh, cách một lớp áo cọ tới cọ lui, “Anh ơi, em tìm không thấy.”
Lương Thừa giữ đầu Kiều Uyển Lâm, đặt ở đầu trái tim, khi bỏ ra thấy bàn tay ướt đẫm mồ hôi, bỏ xuống chạm tới xương bả vai hơi lồi lên của Kiều Uyển Lâm. Mấy vết chai thô ráp trong lòng bàn tay khiến Kiều Uyển Lâm rùng mình, nhẹ nhàng dán vào cơ thể anh.
Kiều Uyển Lâm dường như là nằm rúc trong lồng ngực hơi khom của Lương Thừa, nói: “Hình như nó đập nhanh hơn rồi.”
Lương Thừa chỉ thấy hoang đường: “Nghe đủ chưa?”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Tại sao nó lại đập nhanh hơn?”
Lương Thừa gỡ Kiều Uyển Lâm đẩy sang một bên, bốn phía tối thui, nhưng dường như anh có thể nhìn rõ được biểu cảm ngây thơ của Kiều Uyển Lâm, làm thinh hồi lâu, anh chỉ biết hù dọa: “Không ngủ thì ra ngoài đi.”
Mấy ngày liền trời đều nóng nực, Kiều Uyển Lâm cứ ở mãi trong phòng anh không chịu đi, sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, mỗi ngày ôn tập đến khuya lơ khuya lắc không có sức đâu mà chọc ghẹo Lương Thừa nữa.
Thi xong là được nghỉ hè, Đức Tâm sẽ sắp xếp một vài tiết ngoại khóa cho học sinh, lần trước Kiều Uyển Lâm không tham gia hoạt động ở nhà trẻ, nên muốn bổ sung mục hoạt động công ích.
Thời tiết ẩm ướt không đội được mũ bảo hiểm, Lương Thừa ở trường trực ban xong thì bắt xe buýt về nhà, nhìn thấy Trình Lập Nghiệp và một anh cảnh sát nữa đứng ở bên đường.
“Con lên xe trước đi.” Trình Lập Nghiệp đi cùng nói, sau đi tới phía trước Lương Thừa, “Chú bề bộn công vụ, không phải tới quấy rầy con đâu.”
Lương Thừa hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trình Lập Nghiệp nói: “Khu chung cư gần đây vừa xảy ra vụ trộm đột nhập vào nhà trộm của, nhưng mà không có ai bị thương, chú qua đây tìm hiểu tình hình một chút.”
“Hình như ông đâu có chịu trách nhiệm khu này.” Lương Thừa nói.
“Nhân lực không đủ, tạm thời thôi.” Trình Lập Nghiệp thở dài, “Sắp nghỉ hưu rồi, lãnh đạo bắt đi đâu thì đi đó, không trả lương cũng phải đi.”
Lương Thừa không có gì để nói, đang định đi thì bỗng nhiên Trình Lập Nghiệp nói: “Tuần trước có một vụ án phải đi điều tra ở khu bảo trợ bà mẹ và trẻ em, chú tình cờ gặp được Hạ Tiệp, bà ấy vẫn sống tốt.”
Lương Thừa “Ừm” một tiếng rồi băng qua đường cái.
Tiệm sườn xám không mở Đặng Lệ Quân, bà chủ tới nhà đo kích cỡ cho khách hàng rồi. Kiều Uyển Lâm ôm Tiểu Nhạc ngồi phía sau bàn may, vừa trông tiệm vừa hướng dẫn bài tập, làm sai một câu là bị búng trán một cái.
Trán Tiểu Nhạc đỏ bừng: “Anh Tiểu Kiều, đồ ăn ngoài lúc trước anh cho em ăn là của tiệm nào thế.”
“Cơm rang tôm nõn ấy hả?” Kiều Uyển Lâm nói, “Xa lắm, bình thường không gọi được đâu, em làm đúng năm câu thì anh sẽ gọi cho em.”
Tiểu Nhạc hỏi: “Thế sao anh gọi được?”
“Thấy anh lợi hại không.” Hôm sinh nhật Ứng Tiểu Quỳnh tặng cho Kiều Uyển Lâm một tấm thẻ ship hàng, cậu còn nói, “Nếu anh ghi chú là anh em của Lương Thừa thì còn được giảm hai mươi phần trăm nữa đó.”
Tiểu Nhạc hỏi: “Vậy thì anh Lương Thừa lợi hại hơn.”
Kiều Uyển Lâm lại búng trán nhóc, cảm thấy trẻ con chắc chắn không hiểu, nói: “Nếu như anh ghi chú là người yêu của Lương Thừa là được giảm nửa giá luôn.”
Tiểu Nhạc mừng rỡ: “Thật hả anh?”
“Ừ.” Kiều Uyển Lâm lợi dụng học sinh tiểu học, “Anh gọi cho em, em nói xem anh phải ghi chú là gì đây?”
Tiểu Nhạc nói: “Vậy anh ghi là con trai của anh Lương Thừa có khi nào miễn phí luôn không?”
Lương Thừa nhịn không cười bật cười, nghe đủ rồi thì tiến vào cửa, khi đi ngang qua bàn may thì vứt lại một câu: “Có thể thử đấy.”
Kiều Uyển Lâm lúng túng giấu tấm thẻ ship hàng kia đi, lên mạng tìm video dạy thủ ngữ nhập môn, xem trong yên lặng.
Hoạt động công ích lần này rất đặc biệt, cậu xin đến làm tình nguyện viên cho tổ chức người tàn tật, giúp đỡ mười cặp đôi người câm điếc cử hành hôn lễ tập thể.
Học được một vài thủ ngữ cơ bản, ngày nào ở nhà cũng khua tay múa chân, mấy ngày sau đúng lúc Lương Thừa không cần trực ban, cậu năn nỉ anh cùng đi chung.
Nơi cử hành hôn lễ là ở giáo đường Lan Minh, tọa lạc ở phía nam thành phố, một nơi yên tĩnh trong vườn hoa thành phố nhộn nhịp.
Bởi vì chi phí có hạn nên không thuê thợ chụp ảnh chuyên nghiệp, Kiều Uyển Lâm mang theo máy ảnh của mình xung phong nhận việc chụp ảnh.
Cậu làm thủ ngữ để chỉ cho cô dâu chú rể, đồng thời chỉ huy Lương Thừa phụ trách ánh sáng: “Cao chút nữa, cao thêm chút nữa.”
Cũng ra dáng phết nhỉ, Lương Thừa nghĩ thầm.
Kiều Uyển Lâm lại cất lời: “Lương Thừa, anh cười cái gì, thu chân vào, lọt vào ống kính rồi này.”
Thật ra giáo đường Lan Minh không lớn lắm, nhưng mang nét đẹp cổ kính, mỗi một ô cửa màu đều vẽ đầy hoa lan. Đến giờ cử hành nghi thức, tình nguyện viên hướng dẫn các cô dâu chú rể tiến vào giáo đường.
Cha xứ là người chứng hôn, đứng ở trước mặt. Mười cặp cô dâu chú rể đứng dưới bục, bọn họ nghe không hiểu, nói không được, chỉ dùng bàn tay đan chặt để giao lưu.
Kiều Uyển Lâm ngước lên nhìn mái vòm trên cao, lúc nhỏ khi đọc được từ “giáo đường” ở trong truyện cổ tích, cậu không hiểu đó là gì, lần đầu tiên tới tham quan đã ghi nhớ mái vòm đặc thù này.
Nghi thức sắp bắt đầu rồi, Kiều Uyển Lâm chụp được mấy tấm ảnh, sau đó theo nhóm tình nguyện viên ra ngoài.
Mọi người tản ra trong hoa viên nghỉ ngơi, không còn ghế trống nữa, Kiều Uyển Lâm và Lương Thừa men theo lối mòn đi xa hơn một chút, mãi đến khi ra tới sau lưng giáo đường.
Xung quanh trồng um tùm cây ngô đồng, trên bệ cửa sổ phủ đầy lá rụng, Kiều Uyển Lâm tới gần quan sát cảnh tượng bên trong giáo đường —— Cô dâu chú rể đan xen mười ngón tay, nhắm mắt cầu nguyện, khoảnh khắc này không liên quan gì đến tôn giáo và tín ngưỡng, chỉ hứa sẽ trân trọng người bạn đời của mình.
Hóa ra hôn lễ là như thế này, Kiều Uyển Lâm rất tò mò, ban đầu ba mẹ kết hôn cũng như vậy sao?
Rồi ngày qua ngày họ làm sao để mài mòn tình yêu ấy, làm sao để mỗi người một ngả?
Có lẽ ngày kết hôn là thời khắc rất nhiều người ôm ấp nhiều tình yêu nhất, may mắn thì có thể sở hữu cả đời, còn không may thì sẽ từ từ tan biến.
Cô dâu chú rể cầu nguyện xong thì thả tay ra.
Kiều Uyển Lâm nhỏ giọng gọi: “Anh ơi, qua đây xem nè.”
Lương Thừa đang phỏng đoán năm tuổi của một cây ngô đồng, nghe tiếng đi đến bên cạnh, nói: “Xem cái gì.”
“Bên trong.” Kiều Uyển Lâm nói, “Có phải họ sắp trao nhẫn không?”
Lương Thừa móc ra tờ lịch trình từ trong túi, nói: “Sắp tới là đọc lời thề.”
Vừa dứt lời, chuông trong giáo đường vang lên, cha đặt tay phải lên tim, đọc cho từng cặp đôi một ——
Yêu thương, chung thủy, vĩnh hằng.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, những tán lá trên đỉnh đầu đong đưa xào xạc, tôn lên cái bóng sóng vai của hai người trên cửa sổ. Kiều Uyển Lâm giữ yên hơi thở, không cẩn thận chạm đến tay Lương Thừa, cậu rụt lại, sau đó lại đưa ra nắm lấy.
Lương Thừa thấp giọng hỏi: “Làm gì đấy?”
Kiều Uyển Lâm ngập ngừng đáp: “Tay… em lạnh.”
Lương Thừa nắm lại tay cậu, trái tim bé bỏng trong lồng ngực như cũng được nắm lấy theo. Chỉ một lát thôi, Lương Thừa thử thân nhiệt của cậu xong thì buông ra, nhưng không hề vạch trần lời nói dối của cậu.
Đọc xong lời thề, tất cả cô dâu chú rể đối mặt nhìn nhau, dùng thủ ngữ nói “Anh (Em) yêu em (anh)”.
Kiều Uyển Lâm cầm máy ảnh lên chụp lại cảnh này.
Bôn ba hết một ngày, buổi tối về nhà Kiều Uyển Lâm hơi héo rũ rồi, tắm rửa xong là lên giường ngủ. Lương Thừa tưởng là cậu ngủ rồi nên tắt đèn rồi nằm nghiêng bên ngoài.
Tiếng hô hấp sau lưng bắt đầu đều đều, Kiều Uyển Lâm rúc trong chăn vẫn chưa vào giấc được, cậu lướt xem từng tấm hình, chọn ra mấy tấm đẹp bỏ vào nhật ký hoạt động.
Hôm nay chứng kiến được rất trọn vẹn, ghi chép được rất hoàn chỉnh, chụp được cảnh khóc, cảnh cười, từ một tổ hợp bình thường trở thành một khung cảnh thần thánh.
Lướt đến tấm cuối cùng, đập vào mắt là ô cửa màu hình hoa lan, nhìn kĩ thì là mười đôi cô dâu chú rễ trong giáo đường, bóng hình cậu và Lương Thừa thì mờ ảo bí ẩn.
Nhưng Kiều Uyển Lâm bỗng nhiên ý thức được một chuyện.
Dưới cây ngô đồng, qua những ô cửa sổ đầy màu sắc, cùng tiếng chuông nghiêm trang dài đằng đẵng, trong buổi hôn lễ ấy, chỉ có hai người họ là nghe thấy lời thề nguyện cả đời thủy chung.
Lương Thừa ngủ say trở mình, kề sát lưng Kiều Uyển Lâm, hiếm khi lại nói mơ: “… Anh cũng rất tốt.”
Kiều Uyển Lâm nằm im thin thít: “Anh nói gì cơ?”
Lương Thừa nhấc tay choàng qua người cậu, ôm chặt lấy cậu, lí nhí nói: “Ăn trộm vào nhà… xin đừng bắt mất em.”
Sáng sớm hôm sau, Lương Thừa mơ màng thêm một lúc, cảm giác được Kiều Uyển Lâm rời đi từ cuối giường, khi tỉnh lại thì quả nhiên bên cạnh không có ai.
Vào phòng tắm rửa ráy, Kiều Uyển Lâm vừa tắm xong đang sấy khô tóc, từ trong gương nhìn ra, nói: “Tối qua anh ngủ ngon không?”
“Cũng tạm được.” Lương Thừa ngủ rất say, không có ấn tượng gì cả.
Trong chậu giặt ngâm quần ngắn Kiều Uyển Lâm mặc đi ngủ tối qua, đổ nước giặt nhiều quá, bọt xà phòng tràn ra ngoài, Lương Thừa đi ngang liếc mắt một cái.
Kiều Uyển Lâm nói: “Buổi sáng uống sữa chua không cẩn thận làm ướt quần.”
Lương Thừa không hỏi, cũng không tiếp lời, đánh răng rửa mặt xong thì ra ngoài.
Kiều Uyển Lâm thở phào một hơi, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm chậu giặt, sau khi ngâm nước thì không còn nhìn rõ vết bẩn nữa, nhưng cậu vẫn còn nhớ rất rõ sự trống rỗng không thể nói thành lời khi tỉnh mộng.
Cũng may Lương Thừa không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng lúc nãy của cậu.
Đó là chột dạ, thẹn thùng, và rung động.