TÂM NHÃN

Kiều Uyển Lâm nằm sấp trên lưng Lương Thừa cả một đêm, tuy cứng đờ nhưng ấm áp, dù cho sáng sớm nhiệt độ xuống thấp nhất nhưng vẫn không thấy lạnh.

Cuối cùng mưa cũng tạnh, bầu trời xanh thẳm, những chiếc ô tô nghỉ chân đã lần lượt lên đường, Lương Thừa hé xuống một khe cửa sổ, để gió thổi bay mùi thuốc lá trên người.

Điện thoại của hai người liên tục vang lên, tối qua Vương Nhuế Chi đã gọi mấy chục cuộc, bây giờ nếu không liên hệ được nữa thì sẽ báo cảnh sát mất. Kiều Uyển Lâm nghe máy, nói dối mình sang nhà bạn chơi game, an ủi cho bà yên tâm.

Ứng Tiểu Quỳnh lại gọi tới, hỏi Lương Thừa lái Kim Bôi đi đâu rồi, chiếc mô tô cũ tang thương dầm mưa ở quán cả đêm, hắn định mang đi bảo dưỡng.

“Không cần đâu.” Lương Thừa vẫn qua quýt như ngày thường, nói, “Anh đem nó đi bán phế liệu luôn đi.”

Trong điện thoại dừng lại chốc lát, Ứng Tiểu Quỳnh hỏi anh có ý gì. Lương Thừa dùng một tay lái xe, tay còn lại vuốt mạnh sống mũi, nhưng giọng điệu lại nhẹ bẫng như không: “Sau này không chạy nữa.”

Không đợi Ứng Tiểu Quỳnh truy hỏi thì Lương Thừa đã cúp máy. Không khí trong buồng xe rất nặng nề, anh mở đài lên, toàn là những bài hát cũ rích, tắt đi cho rồi.

Bỗng nhiên Kiều Uyển Lâm nói: “Em muốn nghe.”

Thái dương cậu dán trên cửa sổ xe, những tròng trành nho nhỏ làm cậu va đập, thỉnh thoảng cậu ngâm nga theo, nhịp phách rất tùy hứng. Một câu “Ban đầu là anh vô tình và em bồng bột không hiểu chuyện”, dần dần, lại một câu “Đời dễ chia ly nhưng lại khó tụ hợp”, thật ra cậu cũng không nhớ đây là “Cuồn cuộn hồng trần” hay là “Hồng trần cuồn cuộn”.

Cứ như thế mà về đến phố Trường Lâm, Lương Thừa thả Kiều Uyển Lâm ở đầu ngõ rồi đi tìm Ứng Tiểu Quỳnh trả xe. Hoa cỏ trên ban công đã héo hết một nửa, hoa chó trắng đáng thương đến nỗi chỉ còn lại vài cái lá vụn, Kiều Uyển Lâm tắm rửa, uống thuốc, nằm trên giường nhìn tờ đề Sinh học ngẩn người.

Đường Cát Tường tiêu điều như gặp ma, mưa lớn tối qua khiến mọi hoạt động ở chợ đêm buộc phải dừng lại, những người bán hàng rong mới bày sạp không bao lâu đã luống cuống dọn vào.

Chung cư của Ứng Tiểu Quỳnh cách đó không xa, Lương Thừa lên lầu trả chìa khóa xe, không đi vào, cũng không nói gì khác. xe mô tô đỗ trước cửa chung cư, anh gọi bừa một người thu mua ve chai, ra một cái giá như là cho không.

Thời tiết mãi không chịu trong xanh, mặt trời núp trong góc, tỏ ra cao quý. Lương Thừa phóng tầm mắt không mục tiêu, đi hết ba con phố mua một gói thuốc lá, Trịnh Yến Đông nói rất đúng, nicotine không chỉ có thể hòa tan những mùi hương khác, hóa ra còn có thể đè nén vô vàn cảm xúc.

Bất tri bất giác đi đến viện bảo trợ bà mẹ và trẻ em, Lương Thừa tiến vào tòa nhà, nhìn theo bảng chỉ dẫn lên tầng khoa sản, trên hành lang có rất nhiều bà mẹ đang mang thai, nên một chàng trai hai mươi tuổi xuất hiện ở đây rất gây chú ý.

“Cô Hạ!” Một thực tập sinh chạy vào một phòng khám bệnh.

Lương Thừa đứng ở bên cửa, liếc mắt một cái rồi đi.

Sau khi xảy ra chuyện, Hạ Tiệp tĩnh dưỡng hơn nửa năm, sau đó thuyên chuyển từ bệnh viện cũ sang viện bảo trợ. Vết thương rồi có lành lại không, Lương Thừa không thể nào biết, đi ngang qua hòm thư ý kiến trên tường, anh dừng lại, xé một tờ viết xong nhét vào.

Không đề tên, chỉ viết: Bác sĩ Hạ, bắt đầu một cuộc sống mới đi.

Rời khỏi viện bảo trợ, Lương Thừa lên xe buýt, không để tâm đến đường nào, trạm thứ mấy, lắc lư trên xe đến một con đường quen thuộc rồi xuống. Anh bật cười, thảo nào lại quen, hóa ra là đường Ninh Duyên.

Ba năm trước gặp Kiều Uyển Lâm, cụ thể ở gốc cây nào anh không nhớ rõ, chỉ nhớ cũng là ngày hè, hình như hoa rất thơm.

Thật ra đến trung học số Bảy không cần đi đường này, anh chỉ tình cờ đi đường vòng, vì muốn đi ngang cái bệnh viện ở cuối đường. Bệnh viện tư nhân Nhược Đàm, anh rất thích dòng nguyên tắc khắc bên ngoài bệnh viện —— Lòng nhân ái trong vắt sâu thẳm như hồ nước xanh.

Gần bệnh viện thường có người bán hoa, bán quà tặng, một mặt tủ kính bày đủ các loại đồ chơi, Lương Thừa chợt dừng chân.

Bình sinh đây là lần đầu tiên anh vào một nơi như thế này, đút tay vào túi, dùng vẻ lạnh lùng che giấu sự mù mờ. Nhân viên bán hàng giới thiệu những món bán đắt hàng nhất, anh không vừa lòng, kiểu Disney kinh điển, anh chê trẻ con, đồ chơi từ phim ảnh, anh nói chẳng ra cái gì.

Kén cá chọn canh hồi lâu, anh hỏi: “Có cái loại gì mà… búp bê không.”

Về đến ngõ Vãn Bình, trời cuối cùng cũng trong xanh.

Lương Thừa tắm rửa thay quần áo, bàn học đã đóng ngăn kéo, sau này cũng không cần khóa nữa.

Có người gõ cửa, Kiều Uyển Lâm cầm bài tập đi vào.

Hai người đều sạch sẽ cả rồi, bỏ hết tất cả nhếch nhác chật vật tối qua dưới đáy lòng. Lương Thừa giảng bài cho Kiều Uyển Lâm, chắc đây là lần cuối cùng rồi nên tốc độ nói của anh rất chậm.

Sau khi giảng xong, Lương Thừa cầm một tập hồ sơ, theo thứ tự là thời khóa biểu trực ban, những báo cáo thí nghiệm đã phê chữa xong, đánh giá học sinh… cuối cùng là hai tờ giấy trống trơn, viết đơn từ chức.

Kiều Uyển Lâm nói: “Anh thật sự phải đi rồi sao.”

“Ừm.” Lương Thừa trả lời, “Xử lý xong những cái này, tôi sẽ trả phòng.”

Kiều Uyển Lâm khản tiếng nói: “Không thể ở lại thêm mấy ngày nữa sao?”

Lương Thừa thầm nhủ, có khi chó con còn thông minh hơn Kiều Uyển Lâm. Đã biết anh là loại người gì rồi, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị cậu ghê tởm, thậm chí là khinh bỉ, ai ngờ Kiều Uyển Lâm vẫn khăng khăng muốn giữ anh lại.

“Sớm muộn gì cũng phải đi.” Anh nói.

Sớm biết như thế thì ban đầu ở sân ga đáng lẽ phải đi rồi.

Bốn ngày sau, Lương Thừa xử lý xong mọi chuyện, đi một chuyến đến Đức Tâm rồi về, tiệm sườn xám không mở cửa, anh vòng đến cửa ngách, Kiều Uyển Lâm đang đeo tai nghe ngồi dưới mái hiên.

Vương Nhuế Chi đi thử mẫu cho Lâm Thành Bích, nên chỉ còn lại hai người họ, Kiều Uyển Lâm nói: “Anh ơi, em mời anh ăn một bữa nhé.”

“Bữa cơm chia tay à.” Lương Thừa đứng trên bậc thềm, “Có người khao, cậu đem cái miệng tới là được.”

Tối nay quán nhậu không kinh doanh, chỉ bày một bàn, vừa long trọng vừa bắt mắt, Ứng Tiểu Quỳnh muốn làm tiệc chia tay cho Lương Thừa.

Ứng Tiểu Ngọc cũng có mặt, thướt tha đứng bên đường gọi điện thoại cho lão Tứ, vừa bấm số thì lão Tứ đã chạy xe đạp lúc lắc xuất hiện, thồ theo một thùng hải sản lớn.

“Lề mề quá đi!” Ứng Tiểu Ngọc chống tay lên eo, “Cậu còn không tới chắc là tụi chị xào một mâm CO2 luôn quá!”

Lão Tứ dỡ hàng xuống: “Ây dà chị Ngọc à, tại em phải chọn lựa kỹ lưỡng chứ sao, sao có thể chọn hàng rởm được!”

Ứng Tiểu Quỳnh mặc tạp dề đích thân xuống bếp, mắng: “Tao thấy mày mới giống hàng rởm đấy! Lề mà lề mề, có tiền thì bày đặt mua Luôn Vui Tươi, xài hết tiền thì đạp xe đạp quèn!”

Lão Tứ nói: “Lái xe sao mà uống rượu được!”

Màn cãi vã này vẫn giống như mỗi một tối náo nhiệt bình thường, Kiều Uyển Lâm xuống xe đi sau lưng Lương Thừa, hít sâu một hơi, trước khi xuất hiện trước mặt mọi người thì phải cố gắng ra vẻ thoải mái giống như họ. Đáng tiếc Ứng Tiểu Quỳnh cứ thích trêu cậu, quát gì mà cả con phố đều nghe thấy: “Bạn nhỏ Tiểu Kiều, Lương Thừa sắp đi rồi, nhóc có nỡ không?”

Kiều Uyển Lâm không đáp: “Để em giúp bày bát đũa.”

Ứng Tiểu Quỳnh lắc đầu “chậc chậc”, hất tung chảo, một ngọn lửa bùng lên. Lương Thừa đút tay vào túi đi tới, cầm một củ tỏi lên bắt đầu bóc vỏ, thấp giọng nói: “Anh Ứng, đừng đùa như vậy nữa.”

Ứng Tiểu Quỳnh ra sức gõ xẻng vào chảo hai cái, thừa nhận: “Đúng là vậy đấy, anh đùa năm lần bảy lượt là cố ý đấy, muốn để nhóc con kia giữ mày lại, muốn mày tha thứ cho bản thân mình, hồi ở trong đó ngày nào mày cũng… Nhóc ấy chính là nút thắt trong lòng mày!”

Lương Thừa để tỏi bóc xong lên thớt, nói: “Em đã tha thứ cho bản thân rồi!”

Ứng Tiểu Quỳnh không thèm xào đồ ăn nữa, trừng mắt nhìn anh để phân biệt thật hay giả, lúc này một chiếc Lexus chạy tới, Trịnh Yến Đông xách theo sáu ly Starbucks xuống xe.

Lão Tứ hỏi: “Giao hàng à?”

“Ấy trời.” Trịnh Yến Đông tự giới thiệu về mình, “Em là bạn học cấp ba của Lương Thừa, làm tiệc phải không, em mua chút đồ uống cho mọi người đây.”

Ứng Tiểu Quỳnh lầm bầm: “Ai lại đi uống cà phê chứ.”

Trịnh Yến Đông lại nghe thấy, vừa định xả lại thì bị cái áo sơ mi xanh lục và dây chuyền vàng chóe của Ứng Tiểu Quỳnh làm cho lóa mắt.

Ở đây đều là bạn bè thân quen, Kiều Uyển Lâm biết Lương Thừa thật sự sắp đi rồi, cậu không thể nào cười đùa nổi, chỉ biết ngồi thu lu một góc không làm mọi người mất hứng.

Điện thoại vang lên, Lương Thừa gửi cho cậu một email, là một bộ đề cương Sinh học đã được chọn lọc kỹ lưỡng, bao gồm tất cả các điểm kiến thức và dạng đề. Lương Thừa đi tới, nói: “Tôi đã làm nó mấy ngày nay, suýt nữa là quên gửi cho cậu.”

“Xem như là quà chia tay sao?” Kiều Uyển Lâm hỏi.

Lương Thừa trả lời: “Dùng nó đuổi kịp tiến độ cũng được, thấy chiếm bộ nhớ thì xóa đi cũng được, tùy cậu.”

“Vậy em sẽ in nó ra, đóng khung đặt ở đầu giường.” Kiều Uyển Lâm đùa một câu, mượn câu đùa để nói, “Em… không nỡ.”

Lương Thừa như không nghe thấy, xoay người đi.

Kiều Uyển Lâm đuổi theo sau, hỏi: “Rời khỏi Bình Hải anh định đi đâu?”

Lương Thừa chưa từng có kế hoạch chi tiết, trôi dạt đến đâu thì tính đến đó, khi quyết định đi anh đã đặt bừa một tấm vé tàu, anh trả lời: “Bắc Kinh.”

Một bữa cơm màn trời chiếu đất, sáu người vây quanh bàn, tất cả mọi người đều không bất ngờ, biết được quá khứ của Lương Thừa, biết rằng Lương Thừa sẽ có một ngày rồi cũng phải đi, rời khỏi cái nơi đầy ắp đau khổ này.

Kiều Uyển Lâm ngồi bên cạnh Lương Thừa, không lên tiếng gì, chốc chốc lại liếc nhìn sườn mặt của Lương Thừa. Làm bài tập trước bàn học, chỉ dẫn thí nghiệm, ngồi mô tô nghiêng người trò chuyện, đều là góc độ này.

Cậu hơi ngẩn ngơ, đặt nước của mình xuống cầm ly nhựa trên bàn lên, Lương Thừa rõ ràng đang nói chuyện với lão Tứ, nhưng vẫn tóm được cậu như mọc mắt sau gáy, nói trong ly đó là bia.

Kiều Uyển Lâm nói: “Em muốn nếm thử.”

Lương Thừa không cho phép, giật ly lại uống một hơi hết sạch.

“Nào nào nào, uống với anh một ly.” Ứng Tiểu Quỳnh rót đầy ly cho Lương Thừa, “Chúng ta quen biết nhau mấy năm rồi, chuyện quá khứ không nhắc nữa, mày nhớ lấy, cho dù mày đi đâu, thì những ngày khốn nạn đều đã cút hết rồi!”

Lương Thừa vẫn chưa tiếp lời thì Ứng Tiểu Ngọc đã che mặt bật khóc sướt mướt, vừa khóc vừa dùng đũa cạy mở một chai bia, nói: “Đúng! Chị từng là người không thể nào sống tiếp được nữa, gắng gượng cho qua ngày, bây giờ chị đã là bà chủ quán nhậu đắt khách nhất chợ đêm này rồi! Những điều tồi tệ đều đã cút đi hết rồi!”

Lương Thừa kính rượu với Ứng Tiểu Quỳnh, nốc hết một ly, lại kính với Ứng Tiểu Ngọc. Còn lão Tứ nữa, kích động nói: “Lương Thừa, ban đầu một mình tao đến Bình Hải làm ăn, chợ hải sản bị người ta kết bè ức hiếp, mày gặp được tao, giúp đỡ tao, sau đó giới thiệu tao với anh Ứng, tao mới sống ổn định được! Cả đời này mày sẽ luôn là anh em của tao!

“Cả đời làm anh em!” Ứng Tiểu Quỳnh lớn giọng, “Chúng ta là người đã từng phạm tội, anh vì chị anh, mày vì mẹ mày, không oan uổng cũng không thiệt thòi! Câu nói kia nói thế nào nhỉ, ‘Như người uống nước…’ (*) câu sau anh quên rồi!”

(*) như người uống nước, nóng lạnh tự biết

Lão Tứ nói: “Coi chừng sặc đấy!”

Ứng Tiểu Quỳnh cười ha hả, không chú ý lấy nhầm một ly cà phê, uống xong quay đầu lại phun ra, chùi miệng nói: “Này bạn học của Lương Thừa, để ly Starbucks của cậu xa ra chút đi!”

Trịnh Yến Đông như đang ăn miếng trả miếng, cầm ly bia của Ứng Tiểu Quỳnh lên, nói: “Lương Thừa, tới lượt tao rồi chứ?”

Lương Thừa liên tục rót bia rồi uống bia, hỏi: “Mày muốn nói cái gì?”

“Chúc mày thuận buồm xuôi gió.” Trịnh Yến Đông nho nhã hơn mấy người kia nhiều, “Mày nổi tiếng là kẻ lập dị, học chung ba năm cũng chỉ có mỗi một đứa bạn là tao, nếu có ngày quay về Bình Hải, nhớ phải tìm tao đấy.”

Lương Thừa không đáp lại, nâng ly lên uống cạn. Luân phiên uống hết một vòng, đến lượt Kiều Uyển Lâm, cả bàn rơi vào trạng thái im ắng, cậu không uống được, cũng không kêu gào, trông chẳng hợp với nơi này.

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Uống một ly với bạn nhỏ Tiểu Kiều đi.”

Trịnh Yến Đông phụ họa: “Đúng đấy, cậu chủ nhà chu đáo với mày thế mà.”

Lương Thừa bóp méo ly nhựa rỗng, vứt trên bàn, cầm lên một chai bia cắn rớt nắp chai, nốc thẳng vào miệng, hầu kết lăn trượt để chất lỏng mát lạnh rót đầy bao tử.

Anh uống luôn cả phần của Kiều Uyển Lâm, hăng hơn cả những ly trước, sặc đến nỗi ho khan, ho đến nỗi đỏ au đôi mắt, không thèm để ý đến mọi người đang nhìn sự thất thố của anh.

Hàm răng dưới của Kiều Uyển Lâm ngậm lấy đầu môi, không nói câu nào, chỉ vỏn vẹn mấy tháng mà cậu đã tường tận mỗi một hương vị chua ngọt đắng chát nửa đời người, không biết nên nói từ đâu, tích lũy hết trong cổ họng và đôi mắt.

Những vỏ chai rỗng đổ leng keng trên mặt đất, Lương Thừa lại khui một chai nữa, ngón tay khẳng khiu dính một nhúm bọt bia, mặt mày khẽ nhăn lại, khi uống xong thì lộ ra vẻ cô đơn mà chất cồn không thể nào xoa dịu được.

Bia qua được ba vòng, men say khuấy lên lòng dũng cảm, rượu vào lời ra, lão Tứ nói một hồi thì khóc nức nở, Ứng Tiểu Quỳnh úp mặt vào túi xách Ứng Tiểu Ngọc, vai run run dựa vào người Trịnh Yến Đông.

Trịnh Yến Đông cầm nửa con cua, nhớ đến tiết giải phẫu, đau lòng rúc vào khóc chung với Ứng Tiểu Quỳnh.

Hóa ra ai cũng yếu đuối đến thế, Kiều Uyển Lâm nhận ra cậu mới là người tỉnh táo và kiên cường nhất trong đám, đêm về khuya, cậu giúp mọi người gọi người lái thuê, thanh toán tiền xong giúp ông chủ dọn dẹp hiện trường.

Lương Thừa say rồi, nhưng vẫn không quậy phá lè nhè gì, dựa vào ghế cúi gằm xuống, trầm ổn như một người đang suy tư.

“Anh ơi.” Kiều Uyển Lâm khẽ gọi anh, “Về nhà thôi.”

Lương Thừa mở mắt ra: “Ừm, về nhà thôi.”

Bọn họ ngồi ở hai đầu ghế sau xe taxi, tài xế sợ khách hàng say xỉn quậy phá, lái cực kỳ nhanh, đến đầu ngõ, Lương Thừa hơi chóng mặt, sau khi xuống xe bước chân anh chếnh choáng không vững.

Kiều Uyển Lâm lên trước dìu anh, ôm eo anh, từ sau khi bán xe mô tô đi thì hai người không còn tiếp xúc thân mật như vậy nữa, Lương Thừa cười khẽ lầm bầm một tiếng “Ngứa”.

Sợ làm Vương Nhuế Chi tỉnh giấc, cậu nhẹ tay nhẹ chân dìu Lương Thừa lên lầu, không có tay nào mở đèn nên mò mẫm dìu anh lên giường, làm bản thân mình mệt đến nỗi nằm sấp ở mép giường thở hổn hển.

Thở đều đặn rồi, Kiều Uyển Lâm cởi giày Lương Thừa đặt anh nằm thẳng, tắm rửa thì làm không nổi rồi, cậu vắt khăn ướt lau mặt và cổ cho anh.

Lương Thừa nằm nhắm tịt mắt, bị chạm vào yết hầu thì căng bẹt khóe miệng, hô hấp dần dần kéo dài.

Cảnh tượng thì yên tĩnh, nhưng trong đầu Kiều Uyển Lâm thì rối như tơ vò, qua đêm dài này, men say tan biến, là Lương Thừa phải đi rồi, mang hết hành lý rời đi thật gọn ghẽ.

Phạm tội giết người, hãi hùng đến mức tưởng như một trò lừa bịp, đến tận bây giờ cậu vẫn không có dũng khí để hỏi kỹ ngọn nguồn. Lương Thừa để lại cho cậu như vậy, tất cả cứ như quang cảnh trong giấc mơ.

Mượn ánh trăng sáng vằng vặc, Kiều Uyển Lâm vươn tay ra sờ lên gò má anh, âm ấm khô ráo, đôi mắt hẹp dài khép hờ, giấu đi sự dịu dàng lơ đãng như trêu tức.

Hết lần này đến lần khác cất giày cho em anh không thấy mệt à? Âm thầm vặn chặt cầu thang, tại sao lại không cùng em lên sân thượng ngắm sao? Lần nào cũng gọi tên đầy đủ, chẳng lẽ anh không nhìn thấy em rất căng thẳng ư?

Vẫn chưa cùng nhau ăn đá bào vị nho, anh một muỗng em một muỗng, tiết thí nghiệm vẫn chưa học bù xong, thời khóa biểu cần phải đổi mới, em vẫn chưa khai thật ngày sinh nhật kia là em bịa ra.

Kiều Uyển Lâm sụt sịt mũi, cậu lén lút theo dõi người ta, đuổi người ta đi rồi lại kéo người ta về, vui thì lấy lòng, gặp khó thì oán giận, nghĩ bậy bạ đến nỗi mộng xuân, ghen tị đến mất lý trí, lừa gạt, mất trí, vì một người mà tập hợp bảy tội ác, đến cuối cùng lại chẳng nắm bắt được cái gì.

Lần cuối cùng của cuối cùng, cậu hư hỏng thêm một lần nữa thôi.

“Anh ơi, rốt cuộc bia có vị gì thế?”

Kiều Uyển Lâm hỏi thế, rồi cúi người hôn lên môi anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi