TÂM NHÃN

Xe taxi dừng trước cửa tiểu khu, đồng hồ vẫn tính, Kiều Uyển Lâm ngồi thêm mười lăm phút nữa mới xuống.

Đi tới trước cửa nhà, xung quanh không có xe Lương Thừa, cậu mở cửa đi vào, trên kệ giày không có thêm một đôi nữa.

Cậu hy vọng đừng chạm mặt, như ý muốn rồi, nhưng lại không thấy nhẹ nhõm chút nào.

Không hiểu sao cậu lại thấy hơi chột dạ.

Ở trong phòng khách, Kiều Văn Uyên đang nói chuyện điện thoại bàn công việc, ngữ điệu còn nghiêm túc hơn cả MC chương trình thời sự. Hạ Tiệp thì đang ở trong phòng ăn gọt cam, nói: “Uyển Lâm về rồi à.”

“Vâng.” Kiều Uyển Lâm đi tới bỏ cặp xuống, tỏ vẻ vô tư không có buồn phiền gì, “Thùng to thế cơ ạ.”

Hạ Tiệp nói: “Có một bệnh nhân của Lương Thừa sở hữu vườn hoa quả, vì lũ lụt nên tổn thất nghiêm trọng, nên nó mua mấy thùng chia cho các đồng nghiệp trong khoa, còn thùng này đem tới đây cho nhà mình ăn.”

Kiều Uyển Lâm ăn một miếng, nước cam ngọt thanh, hỏi: “Anh ấy ăn cơm chưa ạ?”

“Đừng nhắc nữa, ăn được ba cái sủi cảo đã nói no rồi, xong chạy về bệnh viện trực ban luôn.” Hạ Tiệp lau tay đứng dậy, “Sớm biết thế đã không gói nhiều như vậy, đi thôi, dì nấu cho con.”

Kiều Uyển Lâm ngại làm phiền Hạ Tiệp, nhưng trước giờ cậu không biết nấu nướng, nên vào bếp học tập. Đợi đến khi nước sôi, cậu nói: “Tối mai con không ăn cơm ở nhà đâu ạ.”

Hạ Tiệp nói: “Lại tăng ca à?”

“Có hẹn với đồng nghiệp ạ.” Kiều Uyển Lâm nghĩ một hồi, “Chắc sẽ không về muộn lắm đâu, khoảng chừng trước mười một giờ.”

Hạ Tiệp không ngờ cậu sẽ báo trước, hơn nữa còn là báo cho mình, lòng bà nhẹ nhõm. Lúc này Kiều Văn Uyên gọi điện thoại xong đi tới, nói: “Còn dám uống rượu thì đừng có về nữa, ra đường mà ngủ.”

Ăn sủi cảo xong, Kiều Uyển Lâm tắm rửa lên giường, ôm iPad xem bình luận liên quan đến chương trình kỳ này, chắt lọc ý kiến đúng trọng tâm lưu vào trong note.

WeChat nhảy ra thông báo tin nhắn, cậu mở ra xem, Lôi Quân Minh gửi liên kết review một nhà hàng.

Khi nãy sau khi đồng ý tối mai ăn cơm, thì Kiều Uyển Lâm cúp máy luôn, còn chuyện ăn cái gì, ăn ở đâu, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng, giao cho Lôi Quân Minh quyết định.

Mở liên kết ra, là một nhà hàng Bắc Kinh, Lôi Quân Minh nhắn: Em mời anh ăn, vậy ăn xong anh sẽ mời em uống.

Kiều Uyển Lâm trả lời: Vâng.

Lôi Quân Minh: Đánh giá về nhà hàng này rất tốt đấy, đặc biệt là món vịt quay, em thấy sao?

Kiều Uyển Lâm: Cũng được đó.

Lôi Quân Minh: Sau khi tốt nghiệp, anh rất nhớ những ngày mình còn học ở Bắc Kinh, lần đầu tiên em nói chuyện với anh là ở căn tin số hai, có nhớ không?

Kiều Uyển Lâm không có ấn tượng gì: Không phải là lúc phỏng vấn ở câu lạc bộ báo chí sao?

Lôi Quân Minh: Em quên thật rồi, lúc xếp hàng trước ô lấy cơm, em ngu ngơ hỏi anh, đàn anh ơi, cơm đùi vịt có phải người ta xé đùi từ vịt quay Bắc Kinh ra không anh.

Kiều Uyển Lâm dường như đã nhớ ra, đó là ngày đầu tiên nhập học. Cậu cho rằng bữa cơm đầu tiên ở trường đại học có ý nghĩa rất lớn lao, thấy ô lấy cơm nào có đông người xếp hàng thì lại hỏi, cho nên không nhớ đã hỏi những ai.

Nhưng đến cuối cùng, cậu lại mua món bánh nướng thịt bò ở ô cuối cùng.

Đêm về khuya, trong khu nội trú bệnh viện Nhược Đàm, Lương Thừa từ trong phòng bệnh đi ra. Đứa bé bị tứ chứng Fallot đã nhập viện rồi, cung động mạch phổi lõm nghiêm trọng, một tiếng trước vừa phát tác suy hô hấp cấp tính, bây giờ mới vừa ổn định lại.

Ở quầy y tá, y tá Lưu nói: “Bác sĩ Lương vất vả rồi.”

“Không có gì.” Lương Thừa dặn dò đôi câu.

Trên bàn có một gói ô mai, anh tiện tay cầm lên một viên, chua quá, cắn chặt răng cửa mới nhịn được cơn nôn khan, sau một phen tự hành hạ, thì tinh thần được kích thích lên nhiều.

Y tá Vương lật bảng ca trực, nói: “Bác sĩ Lương, hôm nay là ca của bác sĩ Phùng mà.”

“Tôi đổi ca với cô ấy.” Lương Thừa nói.

“Vậy ngày mai anh được nghỉ rồi.” Y tá Vương nói, “Tan tầm xong muốn đi đâu là đi, anh có hẹn à?”

Lương Thừa chuyển viên ô mai từ má trái sang má phải, dành trước thời gian cũng chẳng có ý nghĩa gì, đáng đời anh lắm, nên anh thản nhiên cười nhạo mình: “Nhân phẩm không tốt, không hẹn được.”

Một đêm dài qua đi, sáng sớm khu khám bệnh chật ních người.

Lương Thừa đang nghỉ ngơi trong phòng thay thuốc thì bị đánh thức, ra ngoài thì chạm mặt Tôn Trác. Chương trình kia không gặp trở ngại gì, dù sao đài truyền hình và bệnh viện cũng đã thỏa thuận xong, hôm nay chính thức quay hình.

Tôn Trác chủ động chào: “Bác sĩ Lương.”

Lương Thừa gật đầu một cái, chuyện anh rút khỏi chương trình không liên can gì đến anh, nhưng mà tốt xấu gì cũng từng đồng ý, hơn nữa Tôn Trác dù sao cũng là cấp trên của Kiều Uyển Lâm, nên anh đã tiến cử một vị bác sĩ khác.

Chào hỏi xong thì Lương Thừa liền đi vào trung tâm phẫu thuật. Bận rộn tới chiều, khi gần đến giờ tan làm, anh tắm rửa rồi mặc quần áo của mình lên, định đến thăm phòng bệnh một lần nữa.

Trong thang máy đông người nên Lương Thừa phải chạm vào tay vịn một lúc, đến khu nội trú thì anh rẽ sang phòng vệ sinh trước, một người từ phòng bên cạnh đi ra, là Lôi Quân Minh.

“Bác sĩ Lương.” Lôi Quân Minh vẫn là nụ cười nho nhã như trước.

Lương Thừa hờ hững “Ừm” một tiếng, khom người rửa tay, hai người đứng sóng vai trước bồn rửa, anh ngẩng đầu lên quan sát đối phương từ trong gương, sơ mi được ủi phẳng phiu, còn xịt cả nước hoa.

Lôi Quân Minh nhìn lại anh, tìm chủ đề nói chuyện: “Bác sĩ Lương, anh và Uyển Lâm là anh em họ sao?”

“Không phải.” Lương Thừa không biết Kiều Uyển Lâm có muốn để lộ chuyện nhà hay không nên anh nói, “Lúc trước là hàng xóm.”

Lôi Quân Minh tươi cười nói: “Bà con xa không bằng láng giềng gần, có khi còn thân hơn anh trai ruột ấy nhỉ.”

Lương Thừa rửa sạch xà phòng, hỏi: “Hồi đại học hai người thân nhau lắm à?”

“Chúng tôi có duyên với nhau lắm đấy.” Lôi Quân Minh trả lời, “Lần đầu Kiều Uyển Lâm bắt chuyện với tôi ở căn tin là tôi đã nhớ kĩ em ấy rồi, sau đó lại còn vào câu lạc bộ báo chí, tiếp xúc nhiều mới thấy em ấy là một đứa trẻ cực kỳ được lòng người khác.”

Lương Thừa sấy khô tay, liếc đồng hồ, đang là giờ cao điểm, anh nói: “Cậu vẫn chưa tan làm sao?”

Lôi Quân Minh nói: “Tôi đến để giúp đỡ thôi, tới nói với chủ nhiệm Tôn một tiếng là đi được rồi.”

Ekip chương trình quay xung quanh phòng bệnh, sợ làm ồn nên có chuyện gì đều tụm lại ở lối thoát hiểm thảo luận, Lương Thừa đi ngang qua, dường như nghe thấy tên của Kiều Uyển Lâm.

Tổ trưởng tổ Hai nói không đủ nhân lực, nửa tháng rồi, chắc Tôn Trác cũng bớt giận, nhân cơ hội này khuyên giải xin cho Kiều Uyển Lâm được điều về bộ phận phỏng vấn.

Tôn Trác không đồng ý, tình cảnh hết sức giằng co.

Lương Thừa đi về phía phòng bệnh, đi được một nửa lại nghe thấy gì đó nên quay đầu lại.

Phố thương mại phía tây vừa lên đèn, Kiều Uyển Lâm mặc áo thun màu kem sữa, quần bò màu trắng, ngồi trên cái bàn kiểu Trung bằng gỗ anh đào trông ngoan hiền hơn nhiều.

Lôi Quân Minh gọi điện thoại tới nói bị sếp Tôn giữ lại nên tới muộn, bảo cậu ăn trước.

Kiều Uyển Lâm lật thực đơn mấy lượt, vịt quay đúng thật hấp dẫn nhưng cậu lại nghĩ tới hải sản ở quán nhậu Tiểu Ngọc, cùng với những cây nến sinh nhật cháy nở thành hoa và chiếc bánh kem bị chia không còn một mảnh.

Đợi gần một tiếng đồng hồ, cậu thấy cũng lâu lắm rồi, nhưng mà cậu ăn hết bữa cơm mà Lôi Quân Minh vẫn chưa tới. Cậu gói mang về nửa con vịt còn lại, gửi tin nhắn: Đàn anh, hay là mình hẹn hôm khác đi.

Lôi Quân Minh trả lời: Bên đây xong việc rồi, giờ anh tới tìm em.

Kiều Uyển Lâm: Em ăn xong rồi, cứ ngồi mãi ở nhà hàng thì không hay lắm.

Lôi Quân Minh: Bên cạnh là phố quán bar, em tìm một quán vào ngồi đi, anh mời em uống gì đó.

Kiều Uyển Lâm định nhắc hắn là cậu không uống được rượu, nhưng hôm nay đã đủ mất hứng rồi nên cậu trả lời “OK”. Rời khỏi nhà hàng, cậu chán nản đi bộ sang phố bên cạnh.

Trên biển tên đường ghi: Phố tây Phạn Đế.

Đây không phải con đường mà Ứng Tiểu Quỳnh muốn đầu tư quán bar sao? Kiều Uyển Lâm đi dạo ngắm xung quanh, trời vừa tối thì nơi đây là nơi có đông người thành phố tụ tập nhất, nam nam nữ nữ, đèn đóm rực rỡ.

Các biển hiệu sáng chói cả mắt, tiếng nhạc chảy dọc theo con đường, Kiều Uyển Lâm không biết Ứng Tiểu Quỳnh muốn đầu tư vào quán nào nên cậu chọn một quán không ồn lắm.

Những lô ghế riêng thì phải đặt chỗ trước, cậu đành phải ngồi ở ghế chân cao bên quầy bar, lần đầu tiên tới, vì để trông trưởng thành nên ra vẻ chán đời như lúc bị Bào Xuân Sơn mắng.

Nhân viên pha chế hỏi: “Honey, là hội viên hả?”

Kiều Uyển Lâm giật mình, hóa ra trong quán bar gọi nhau thân mật như vậy, cậu giả vờ điềm tĩnh: “Trước mắt không phải, nhưng có thể cân nhắc.”

Nhân viên pha chế không chào hàng mà nói: “Uống gì không?”

Tiếng nhạc jazz du dương thư giãn, trong không gian lập lờ, các chàng trai và cô gái trò chuyện tán tỉnh nhau, mỗi người đều cầm một ly rượu tây, chỉ có một mình Kiều Uyển Lâm là uống Coca Cola.

Chán quá, cậu lấy điện thoại ra nghe Diêu Phất mắng chửi một người khách hàng khó hầu hạ nào đó, làm mới vòng bạn bè, Điền Vũ đang mở party ở Canada, cậu nhấn một cái like.

Trên phố có tiếng động cơ gầm rú, chiếc việt dã rít gió phóng đi.

Kiều Uyển Lâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài, bỗng nhiên có một người đàn ông chắn ngang tầm mắt.

Cậu quan sát kẻ kia, khoảng chừng bốn mươi tuổi, mái tóc vuốt keo bóng loáng, mặc bộ đồ tây được cắt may sẵn, dưới cằm để râu kiểu yuppies (*), trông giống như một tinh anh hàng đầu trong phim truyền hình.

Người đàn ông kia mở lời với cậu: “Bạn nhỏ, đi một mình à?”

Bình sinh Kiều Uyển Lâm ghét nhất là những từ như “bạn nhỏ”, “nhóc con”, cậu nói: “Chú có chuyện gì không?”

Gã nói cậu bướng bỉnh, xong hỏi: “Đủ tuổi chưa, chú mời uống rượu.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Chú là gay phải không?”

“Em rất thẳng thắn đó.” Gã nhấc tay đặt sau ghế cậu, “Trẻ trung xinh đẹp, em là loại hình chú thích đấy.”

Kiều Uyển Lâm né ra: “Nhưng tôi đang bận, tôi là phóng viên, đang âm thầm điều tra.” Cậu vỗ cặp, “Quay phim ngầm, hiểu không, đừng làm phiền tôi, nếu không tôi cho chú lên tin tức bây giờ.”

Gã vừa cười vừa nói cậu đáng yêu, khi rời khỏi còn nói với bartender: “Cho bạn nhỏ này một ly rượu, tôi khao.”

Kiều Uyển Lâm chưa kịp cự tuyệt thì gã đã đi rồi. Tự dưng cậu được hưởng một ly cocktail màu đỏ thơm mùi dâu, chắc là dễ uống hơn bia nhỉ.

Nếm một miếng chắc cũng không say đâu ha, cậu tự tìm lý do cho mình rồi nhẹ nhàng nhấp môi.

Chiếc việt dã kia dừng ở quán bar bên cạnh, Lương Thừa xuống xe liếc biển hiệu rồi đẩy cửa đi vào. Ứng Tiểu Quỳnh hỏi anh nghĩ chuyện đầu tư đến đâu rồi, anh không có hứng thú lắm, hắn nằng nặc đòi anh tới cảm nhận thực tế, nói anh chắc chắn sẽ động lòng ngay.

Bây giờ tới nơi rồi, động lòng chưa thấy đâu đã bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc làm cho đau hết cả đầu. Một mình anh chiếm một lô ghế rộng rãi, chỉ gọi một ly nước lạnh, không uống rượu không nhảy nhót, lạnh nhạt quét mắt nhìn oanh oanh yến yến dưới ánh đèn.

Thật chẳng có gì hay ho, Lương Thừa móc chuông cầu phúc ra, lặng lẽ thắt nốt đoạn cuối cùng.

Những bài nhạc sàn những điệu nhảy nóng bỏng cất lên liên tục hết bài này đến bài khác, Lương Thừa cảm thấy còn thua xa tiếng tụng kinh trong chùa Lạc An, cuối cùng cũng thắt xong, ngày hôm nay chỉ còn lại ba tiếng nữa là kết thúc rồi.

Kiều Uyển Lâm đang làm gì, Lôi Quân Minh đã đến chưa?

Hai người ở cạnh nhau, cùng ôn lại khoảng thời gian học đại học, trò chuyện về ước mơ phóng viên, chắc hẳn vừa ăn ý vừa thoải mái.

Lương Thừa uống cạn đá vụn dưới đáy ly, nhai rồm rộp lạnh băng cả khoang miệng, ra khỏi quán bar nhìn dòng người qua lại, từ năm nay trở đi, anh không cần phải nhớ đến cái ngày này nữa.

Còn chiếc chuông kia thì sao, nên làm thế nào đây?

Lương Thừa lấy điện thoại ra, giống như một tên đê tiện, cả một buổi tối anh rất muốn gọi một cuộc điện thoại phá đám, bấm số, anh đoán thử Kiều Uyển Lâm sẽ bình tĩnh hay là chê phiền đây.

Không ai nghe máy, nhưng mà một lát sau thì tiếng chuông báo từ một nơi quanh đây truyền tới.

Lương Thừa theo tiếng chuông quay người lại, ở cửa quán bar bên cạnh, Kiều Uyển Lâm đang nép hờ vào lòng một người đàn ông xa lạ, lôi lôi kéo kéo, bị giằng lấy điện thoại cúp máy.

“Chú bị điên à…” Kiều Uyển Lâm đẩy người kia ra.

Uống mấy ngụm cocktail thôi mà đầu cậu đã choáng váng. Không giống như lần trước uống say, tay chân mềm nhũn, lồng ngực bức bối. Cậu nằm gục trên quầy bar, gã đàn ông kia lại xuất hiện, ỉ ôi đòi đưa cậu về nhà.

Kiều Uyển Lâm không có sức giãy ra, bị người kia nửa ôm nửa lôi đi ra ngoài, gió thổi vào người thì tỉnh táo hơn chút ít, nói: “Chú buông ra, tránh xa tôi ra…”

Gã kia dỗ ngọt cậu: “Ngoan nào, chú dẫn em đi chơi được không?”

Lương Thừa sải bước dài đi tới, từ phía sau nắm lấy cổ áo gã lôi ra ngoài, Kiều Uyển Lâm lảo đảo, anh vươn tay ra túm lấy cậu, cánh tay nổi lên từng đường gân xanh.

Kiều Uyển Lâm chóng mặt đến nỗi không nhìn rõ là ai, chỉ ngửi được mùi nước sát trùng quen thuộc, ngay lập tức liền dịu ngoan trở lại.

Gã đàn ông kia đứng vững rồi mắng chửi: “Mẹ kiếp mày là thằng nào?!”

“Là anh trai em ấy.” Lương Thừa nói, “Còn mày là ai, có muốn đến đồn cảnh sát làm quen không?”

Gã kia nửa tin nửa ngờ, lấp liếm nói: “Cậu ta nói đêm nay muốn cùng nhau vui vẻ, tao không hề ép buộc cậu ta.”

Kiều Uyển Lâm mơ mơ màng màng nghe được nửa câu, quát lên: “Hôm nay không vui chút nào hết!”

Lương Thừa ôm cậu vào lòng, đỡ lưng cậu, nói với gã: “Nhìn chưa đủ phải không? Một là tao đánh mày liệt luôn rồi chữa cho mày, hai là mày cút.”

Gã chửi rủa lùi ra bên đường vẫy tay, một chiếc taxi dừng bên cạnh, cửa ghế phụ lái mở ra, Lôi Quân Minh bây giờ mới tới.

Lương Thừa tức muốn bật cười, tay mất kiểm soát, làm Kiều Uyển Lâm bị đau mà giãy dụa.

Lôi Quân Minh chạy tới, ngạc nhiên nói: “Bác sĩ Lương, sao anh lại ở đây?”

Lương Thừa lạnh lùng nói: “Tôi mới là người muốn hỏi tại sao cậu lại không ở đây.”

“Tôi ở lại giúp đỡ…” Lôi Quân Minh nhìn rõ trạng thái của Kiều Uyển Lâm, “Uyển Lâm, em uống say hả?”

Không đợi Kiều Uyển Lâm mở miệng gọi “đàn anh” thì Lương Thừa đã nói trước: “Cậu chủ động hẹn em ấy, tại sao lại cho em ấy leo cây? Em ấy không uống được rượu, tại sao lại hẹn em ấy ở quán bar?”

Lôi Quân Minh nao núng, Lương Thừa bây giờ cực kỳ hung dữ, cơn phẫn nộ chợt lóe qua thậm chí cũng thấy đáng sợ, hắn giải thích: “Tôi…”

Lương Thừa nói: “Cậu có thể đi được rồi, buổi hẹn hôm nay đã kết thúc.”

Lôi Quân Minh nói: “Để tôi đưa em ấy về.”

Lương Thừa lấy hộp đồ ăn gói mang về trên tay Kiều Uyển Lâm xuống, vứt cho Lôi Quân Minh như vứt rác, khí thế ác liệt không thể nào phản kháng được: “Cầm lấy bữa tối của cậu đi, còn em ấy tôi sẽ đưa về.”

Nói xong, Lương Thừa dìu Kiều Uyển Lâm đi, đi được vài bước, Kiều Uyển Lâm chóng mặt cứ liên tục trượt xuống, sau khi đứng vững thì không biết lấy sức ở đâu ra mà khăng khăng đòi tự đi một mình.

Lương Thừa đành phải buông lỏng cậu ra, đứng trông chừng bên cạnh, nổi đóa: “Tám năm rồi, còn không có đầu óc bằng năm mười sáu tuổi, một mình chạy đến quán bar uống rượu, uống thành ra thế này, bị một gã ba lăng nhăng nhặt về như nhặt tôm ướp rượu!”

Kiều Uyển Lâm ngước mặt lên, còn đáp trả nữa chứ: “Nhặt tôm ướp rượu là sao?”

Lương Thừa nghĩ đến gã đàn ông hồi nãy là thấy ghê tởm, nghiến răng nói: “Em là con tôm ướp rượu đây này, bị người ta nhặt về, lột sạch vỏ, để lộ thịt, rồi bị người ta ăn sạch từ đầu đến đuôi.”

Kiều Uyển Lâm nấc lên một tiếng, thế mà lại cười: “Anh ngốc quá à, đầu tôm không ăn được!”

Lương Thừa rốt cuộc không nhịn cậu được nữa, úp bàn tay vào mặt cậu, xoa xoa vuốt vuốt, nhưng lại tự làm cho tay mình nóng rẫy.

Chiếc việt dã đậu ở bên đường, Lương Thừa để Kiều Uyển Lâm đứng yên một chỗ, móc chìa khóa xe ra đi tới, mở cửa xe ra lấy một chai nước khoáng.

Vừa quay đầu lại, anh liền sững sờ.

Có lẽ là vuốt mặt cậu đau quá, hoặc là cậu say bí tỉ rồi, ánh mắt Kiều Uyển Lâm trông rất đáng thương, cậu kéo kéo cổ áo, từ gò má đến xương quai xanh đều đỏ ửng lên một cách bất bình thường.

Anh dời tầm mắt, đừng nghịch nữa.

Lương Thừa gọi cậu: “Kiều Uyển Lâm?”

Cậu vừa mơ màng vừa hồ đồ, lẩm bẩm: “Anh ơi, em nóng quá.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi