TÂM NHÃN

Lương Thừa tìm đồng nghiệp nghe ngóng, tài xế Audi kia sau khi được cứu ở khoa cấp cứu, tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng hai hôm trước não bộ từng chịu va chạm mạnh, trên trán có vết thương, nên lại được chuyển tới khoa Ngoại và khoa Thần kinh.

Kiểm tra chi tiết cho biết, do não bộ chấn thương dẫn tới hư tổn thần kinh thị giác, ở một mức độ nhất định đã ảnh hưởng với phạm vi tầm nhìn.

Nói theo cách dễ hiểu là người đó có thể nhìn thấy nhưng không nhìn thấy toàn bộ. nhưng người đó lại không phát hiện ra, sáng nay lái xe trên đường, gây ra một vụ tai nạn nghiêm trọng với cách thức khó mà tưởng tượng nổi.

Khi cấp cứu còn lại chút ý thức, người kia còn rên rỉ nói: “Rõ ràng không có xe lái tới mà.”

Lương Thừa điềm nhiên kể xong, hỏi: “Nghe có hiểu không?”

Kiều Uyển Lâm mất một lúc mới sắp xếp lại thông tin được, cậu liếc đồng hồ, không còn nhiều thời gian nữa, phải mau chóng viết tin nộp cho tổ.

Bệnh viện Nhược Đàm trải qua một ngày hỗn độn, chỉ có vườn hoa phía nam là vẫn giữ được sự yên tĩnh. Bên hồ nước có ghế dài, Kiều Uyển Lâm ngồi xuống, đặt laptop lên chân gõ chữ, Lương Thừa ngồi bên cạnh làm cố vấn kĩ thuật.

“Võng mạc của người tài xế không sao chứ? Có bị mù luôn không?”

Lương Thừa nói: “Có phải nãy giờ em nghe chẳng hiểu cái gì đúng không?”

Kiều Uyển Lâm lúng túng cười gượng, không hiểu sao nhớ tới hồi cấp ba học môn Sinh, cậu tỏ vẻ rất đắm chìm trong bài giảng, hết mỉm cười rồi gật gù, khi kết thúc Đoạn Tư Tồn bất thình lình nói: “Lớp trưởng, có phải nãy giờ em nghe chẳng hiểu thầy nói gì đúng không?”

Cả lớp nhìn cậu, cậu ngơ ra luôn.

Đoạn Tư Tồn nói tiếp: “Đây là bài khó, chỉ có em là trông tươi rói hớn hở thôi, đừng giả vờ giả vịt nữa.”

Kiều Uyển Lâm rùng mình hoàn hồn, trong chục năm đi học, chỉ có thầy trò trường số Bảy là khiến cậu áp lực nhất. Cậu vừa viết vừa để Lương Thừa uốn nắn, giống như ngày xưa bị chữa bài tập vậy.

Hoàn thành xong nội dung, cậu nhấn nút gửi đi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tối nay sẽ được phát sóng trên Muôn Nẻo Đường, hơn nữa còn là bản tin toàn diện nhất.

Nhớ lại hôm nay quả là một ngày đỉnh cao của mình, thật là kích thích, Kiều Uyển Lâm khép laptop lại, duỗi eo thả lỏng tay chân.

Lương Thừa vuốt ve sau ót cậu, nói: “Đừng để mệt quá.”

“Dạ.” Kiều Uyển Lâm hiểu, điều Lương Thừa lo lắng không chỉ là mệt, “Yên tâm đi, sức khỏe của em tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Lúc trước ở phòng bệnh nhìn thấy những đứa trẻ kia trông yếu ớt làm sao, thật sự là em đã may mắn lắm rồi.”

Lương Thừa cũng đồng cảm, đối mặt với những sinh mạng nhỏ bé đầy nguy cơ kia ai cũng thấy thương xót, cũng thấy trân trọng cuộc sống của mình thôi, anh nói: “Hôm nay làm phẫu thuật cho một bệnh nhi, còn đang quan sát trong phòng chăm sóc tích cực.”

Kiều Uyển Lâm từng đưa những dạng tin như vậy rồi, những chuyện khác cậu không giúp được, bèn hỏi: “Cha mẹ đi làm công chắc vất vả lắm, tiền viện phí có gặp khó khăn gì không?”

“Mọi người tổ chức quyên tiền rồi.” Lương Thừa thở dài một hơi, “Tiền lương tháng này của anh chỉ còn lại hai trăm.”

Kiều Uyển Lâm “Hả” một tiếng, lập tức móc điện thoại ra: “Anh trai hết tiền rồi, để em chuyển khoản cho anh nha.”

Lương Thừa nghe ra được ý thương hoa tiếc ngọc, liền đè tay cậu lại, nói: “Chọc em thôi, bộ phận công ích đã phụ trách, sẽ có mạnh thường quân giúp đỡ.”

Đã tới hoàng hôn, một đôi thiên nga đen khoác theo ánh chiều tà bơi tới, trên bờ đặt một rổ rau tươi, Kiều Uyển Lâm nhiệt tình đút cho chúng mấy lá. Mười phút sau tổ tiết mục trả lời lại, nói không có vấn đề gì nữa, cậu có thể tan làm rồi.

Lương Thừa tiễn cậu ra cổng bệnh viện, vệt máu trên áo khô lại thành màu đen, đến cả bản thân cậu còn chê bẩn, ngại vòi ôm trước khi đi.

“Tối nay anh có trực không?” Cậu hỏi.

“Không trực.” Lương Thừa nói, “Nhưng mà phải ở lại bệnh viện.”

Kiều Uyển Lâm hiểu ra: “Phải chăm sóc cho bé con mới làm phẫu thuật xong phải không?”

Lương Thừa hơi sửng sốt trước cách dùng từ của Kiều Uyển Lâm, các bệnh nhi hầu hết đều ốm yếu đáng thương, thậm chí chỉ nhỏ bằng bàn tay, anh thật sự không gọi được xưng hô sến sẩm đó.

Vẫy gọi một chiếc taxi, anh kéo cửa ra, nói: “Về đến nhà phải tắm rửa cho thật kĩ.”

Kiều Uyển Lâm đứng bên cạnh cửa xe, bình thường Lương Thừa làm ca đêm thì sẽ không về hoa viên Minh Hồ, cho dù có về cũng chỉ có thể… Cậu bèn đổi chủ ý: “Em đến chung cư của anh nhé?”

Lương Thừa nói: “Em hơi bị dính anh rồi đấy.”

Kiều Uyển Lâm gãi đầu: “Anh không thích thế à?”

Ở trên phố lớn Lương Thừa không nói được những lời mật ngọt, anh cũng không giỏi việc này, chỉ lấy chìa khóa chung cư ra, cầm đầu chìa khóa quẹt nhẹ lên sống mũi Kiều Uyển Lâm, trả lời: “Sau này nó thuộc về em.”

Kiều Uyển Lâm lên xe rời đi, còn hào hứng ngâm nga bài hát, tài xế lặng lẽ liếc cậu, chắc là chưa từng nhìn thấy ai dính máu trên người từ bệnh viện đi ra mà vẫn còn vui vẻ như vậy.

Đi được nửa đường, điện thoại vang lên, Điền Vũ gọi tới.

Kiều Uyển Lâm nghe máy: “Alo, Điền Tiểu Vũ?”

“Uyển thần!” Trong điện thoại khá ồn ào, Điền Vũ phải lớn giọng mới nói được, “Lâu rồi không gặp, mày có nhớ tao không?”

Kiều Uyển Lâm lười tính chênh lệch múi giờ, hỏi: “Bên mày mấy giờ rồi, có bao giờ mày liên lạc với tao vào lúc này đâu.”

Điền Vũ nồng nhiệt nói: “Tao nhớ mày chứ chi.”

“Vậy mày về nước đi.” Kiều Uyển Lâm cũng nhớ Điền Vũ lắm, bạn bè cấp ba rải rác toàn cầu, muốn họp lớp cũng khó, “Hay là đợi tao đến Canada tìm mày trượt tuyết.”

Điền Vũ kinh ngạc: “Vừa leo núi vừa trượt tuyết, mày dữ quá ta! Sau khi tốt nghiệp mày có cao lên không đấy? Tao mang cho mày hai cái áo lông, mong là đừng to quá.”

Kiều Uyển Lâm nghe mà bồn chồn, bên trong điện thoại truyền tới tiếng thông báo sân bay, vấn đề là người ta nói bằng tiếng Trung, cậu mừng rỡ nói: “Mày về nước thật hả?!”

Điền Vũ mới vừa xuống máy bay, nói: “Xem như là đi công tác đi, tiện thể thăm người thân bạn bè luôn.”

Hai người hẹn nhau hôm nào gặp mặt, Kiều Uyển Lâm vui quá chừng, thời tới đỡ không kịp luôn, trong một buổi chiều mà cả tình yêu, tình bạn, sự nghiệp đều phát triển, mặt tươi như hoa.

Cậu đến chung cư tắm rửa, đồ ăn ngoài được đưa tới đúng lúc Muôn Nẻo Đường đang phát sóng.

Trong phòng bệnh thì vẫn loạn cào cào, mẹ của đứa trẻ kia mệt mỏi quá độ nên ngất xỉu, nằm trên ghế dài ngoài hành lang truyền dịch, y tá khuyên nhủ gãy lưỡi bảo bọn họ về nghỉ ngơi.

Cả hai đều không chịu đi, nhìn Lương Thừa bước vào phòng chăm sóc tích cực.

Đứa trẻ nằm trên giường bệnh hẵng còn đang ngủ, Lương Thừa kiểm tra lượng nước tiểu và dung tích hồng cầu, tính nhớt của máu và áp lực động mạch phổi vẫn ổn, tạm thời không có tình trạng xuất hiện triệu chứng cung lượng tim thấp.

Anh vừa ra ngoài đã bị ba của đứa trẻ chặn lại, bây giờ lời của bác sĩ chính là thánh chỉ, nhưng mà nói từ chuyên ngành thì người nhà không hiểu, càng không thể đảm bảo bằng miệng được.

“Bác sĩ và y tá sẽ chăm sóc cho cháu, người nhà không được vào.” Lương Thừa vẫn giữ phong cách quen thuộc, “Cho nên hai người ở đây cũng không giúp được gì, thà về nhà ngủ một giấc lấy lại tinh thần còn hơn.”

Mẹ đứa trẻ suy sụp nói: “Tôi không đi đâu…”

Lương Thừa nói: “Chỉ là kiến nghị của tôi thôi, hai người có thể không nhận. Nhưng mà tôi muốn nhắc nhở anh chị, tiền viện phí đã có bộ phận công ích giải quyết, không bao gồm phí của hai túi nước biển này.”

Tiền là chỗ đau của người nghèo, ba đứa trẻ khó xử nhưng cũng đành bất lực.

Y tá khẽ nói: “Bác sĩ Lương…”

Lương Thừa ấn vai người đàn ông kia, nói: “Phấn chấn lên đi, tiết kiệm tiền mua sữa bột cho cháu.”

Nửa đêm trời đổ mưa, từ trong ra ngoài Nhược Đàm đều bắt đầu trở nên lạnh lẽo, Lương Thừa lấy một gói mận mơ từ quầy y tá, chua hơn cả ô mai, giúp anh tỉnh táo viết báo cáo ca bệnh.

Sau nửa đêm anh tới phòng bệnh lần nữa, tình trạng bệnh nhi đã ổn định, giao vài việc rồi về văn phòng lấy chìa khóa dự trữ chuẩn bị về nhà.

Mặt đường nhựa ướt sũng, mở máy sưởi thì hơi sớm, trong khoang xe thấm hơi lạnh sau mưa.

Cả tòa chung cư hầu như đều tối đèn, chú bảo vệ ở đại sảnh căng mí mắt xem camera, hỏi han rất có trách nhiệm: “Cậu Lương mới tan làm à, ủa? Khi tôi giao ca hình như thấy nhà cậu sáng đèn.”

Lương Thừa nói: “Là người nhà tôi.”

Thang máy đi lên, sợ làm ồn đánh thức mộng đẹp của “người nhà”, Lương Thừa khẽ khàng mở cửa ra, thay giày rồi tiến vào phòng ngủ, trên giường phẳng phiu như không có người nằm.

Anh đứng bên giường, định lấy gối ra sô pha ngủ.

Kiều Uyển Lâm cảm nhận được hơi lạnh nên tỉnh dậy, lim dim nói: “Anh mới về hả?”

“Ừm, bên ngoài trời đang mưa.”

Kiều Uyển Lâm vươn tay ra chạm vào quần áo ẩm của Lương Thừa, vén góc chăn lên: “Có lạnh không, anh mau lên giường đi.”

Lương Thừa nói: “Anh vẫn chưa tắm.”

Kiều Uyển Lâm nhích vào trong một chút: “Em có chê anh bẩn đâu.”

Lương Thừa không cách nào kháng cự được tình cảnh này đành chui vào ổ chăn, Kiều Uyển Lâm ghé sang cơ thể ấm áp của anh, mái tóc lòa xòa lên mặt anh. Tay anh lạnh lắm, nên chỉ siết lại đặt bên chân.

“Anh ơi, anh ôm em đi.” Kiều Uyển Lâm nhỏ giọng yêu cầu.

Lương Thừa mím môi “Ừm” một tiếng, cách bộ đồ ngủ đặt tay sau eo Kiều Uyển Lâm, bàn tay di chuyển xuống dưới hai phân nhéo nhéo mấy cái như bị ma xui quỷ khiến.

Kiều Uyển Lâm thấy hơi ngưa ngứa, cũng hơi tê tê, tóm lại là cảm giác mà cậu chưa từng trải qua bao giờ, cậu không biết mình nên e dè giữ im lặng hay là nhân cơ hội này làm nũng.

Không đợi cậu quyết định thì Lương Thừa đã dời tay đi rồi, cậu chưa kịp ngờ tới, liền hỏi: “Sao thế?”

Lương Thừa hỏi ngược lại: “Sao chuyện gì?”

Kiều Uyển Lâm nhịn một hồi: “Không có gì.”

Bàn tay sau eo không di chuyển chỗ nào khác nữa, cậu xoay lưng lại với anh, lặng lẽ tiêu hóa cảm giác thất bại đột nhiên kéo tới kia, nhịn không được dụi dụi mấy cái về phía sau.

Hơi lạnh đột nhiên lọt vào, Lương Thừa vén chăn lên xuống giường.

Kiều Uyển Lâm xoay người: “Anh đi đâu thế?”

Lương Thừa không hề quay đầu lại: “Đi tắm.”

Trời vẫn còn tối, cách giờ báo thức còn một tiếng rưỡi nữa, nhưng Kiều Uyển Lâm lại không ngủ được. Cậu nằm thẳng lại nhìn chằm chằm trần nhà, tiếng mưa gõ vào cửa kính, mấy phút sau phát hiện trong phòng tắm không còn tiếng nước.

Cậu xuống giường đi tới trước cửa phòng tắm, bên trong rất yên tĩnh, cậu tự vặn mở cửa ra.

Quần áo của Lương Thừa vứt trong sọt đồ bẩn, hình như cởi rất vội vã, một ống quần dài còn rũ xuống sàn.

Bên trong buồng tắm đứng, mặt kính mông lung hiện lên đường nét cơ thể, chỉ có thể nhìn rõ đường viền xung quanh, Lương Thừa đứng nghiêng người, hơi khom lưng xuống, ngay khoảnh khắc Kiều Uyển Lâm tiến vào liền bỏ tay ra.

Anh mở vòi sen, dòng nước phun tung tóe, mặt kính càng trở nên mơ hồ.

Kiều Uyển Lâm không nói tiếng nào, hối hận vì đã xông vào đột ngột như thế, cậu cúi xuống nhặt quần bỏ vào trong sọt rồi xoay người về phòng ngủ.

Ở sau lưng, Lương Thừa cất tiếng gọi cậu: “Kiều Uyển Lâm, lại đây.”

Như một câu mệnh lệnh vậy, vừa khô khan vừa cứng nhắc.

Tim Kiều Uyển Lâm đập bình bịch, lấy khăn lông từ trên kệ xuống, dây buộc áo ngủ cởi được một nửa, Lương Thừa kéo cửa túm cậu vào trong dòng nước xối xả.

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Lương Thừa khỏa/thân, hai con ngươi xoay đi xoay lại, cuối cùng dừng lại ở vết sẹo dưới xương sườn, khăn lông đã ướt rồi, cậu giơ tay lên lau.

Lương Thừa thuận tư thế này ấn cậu lên tường, sức lực hơi mất khống chế, chậm mất nửa nhịp mới giơ tay lên đỡ sau đầu cậu, nói: “Đừng có dụi lung tung trên giường nữa.”

Kiều Uyển Lâm đỏ ửng cả mặt dưới làn nước: “Dạ… em biết rồi.”

Lương Thừa nói tiếp: “Lần sau nhớ phải gõ cửa.”

Kiều Uyển Lâm gật đầu, không thể nào làm lơ phản ứng cơ thể của Lương Thừa, nhưng cậu không dám ngẩng đầu lên, lấy khăn lông tự lau mặt cho mình, cụp mắt xuống hỏi: “Vậy lần này thì sao.”

Lương Thừa lột bỏ bộ đồ ngủ ướt đẫm, trả lời: “Hôm nay thì khả năng cao là em phải đi làm muộn rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi