TÂM NHÃN

Mây đen tối qua cũng không ủ được một trận mưa, sáng sớm trời quang nắng ráo. Lương Thừa nực quá nên tỉnh giấc, tắm rửa sạch sẽ xong xuống lầu vào bếp tìm nước lạnh.

Kiều Uyển Lâm đang ăn bữa sáng, bài tập sinh học vứt ở một bên, nhân lúc sáng sớm tỉnh táo làm thêm một chút.

“Tiểu Lương, dậy rồi à?” Vương Nhuế Chi cầm một cái đĩa không, “Bà làm cơm rang chay, ngồi xuống ăn cùng đi.”

Lương Thừa nói “Cảm ơn”, vẫn ngồi ở vị trí cách Kiều Uyển Lâm một góc bàn. Anh liếc tờ bài tập, đáp án của câu hỏi kia lại viết là “C”.

Kiều Uyển Lâm xoay cán bút, dùng ánh mắt để truyền đạt “Tôi chả thèm tin anh đâu”.

Cơ mặt Lương Thừa cũng không nhúc nhích gì, chẳng quan tâm lắm, thu hồi tầm mắt lại. Đĩa cơm rang lớn không bằng bàn tay, anh ăn rất nhanh, rửa chén đĩa xong là ra cửa.

Vương Nhuế Chi lấy bài tập của Kiều Uyển Lâm ra, nói: “Đừng xem nữa, lo ăn đi.”

Kiều Uyển Lâm nhặt cà rốt và cải bắp ra, nói: “Ngon lắm, bỏ thêm ít chà bông nữa là càng ngon hơn.”

Vương Nhuế Chi chê cậu kén ăn: “Có thịt vào con nhai còn chậm hơn, người ta xuống muộn hơn con mà đã ăn xong rồi kìa, con nhanh nhẹn lên chút đi.”

“Không sao, hôm nay con cố ý dậy sớm mà.” Kiều Uyển Lâm nói, “Chủ nhiệm mới của bọn con ấy, ngọn lửa đầu tiên đã đốt cháy đầu con rồi. Sau này con không được tới muộn nữa, ít nhất là hôm nay không được.”

Vương Nhuế Chi nói: “Toàn chém gió.”

“Bà nghĩ sao thế?”

“Vậy con nhìn đồng hồ đi.”

Kiều Uyển Lâm liếc đồng hồ xong liền hoảng hốt, thế mà vẫn cùng thời gian với ngày thường, rõ ràng cậu dậy sớm lắm mà?

Vương Nhuế Chi thầm nhủ, có dậy sớm cũng không chịu được sự lề mề của con, ngoài miệng hỏi: “Còn ăn nữa không?”

Kiều Uyển Lâm lập tức bỏ đũa, lau miệng rồi đứng dậy.

Vương Nhuế Chi hiểu rõ, nói: “Thảo nào mà trên người chẳng có tí thịt, không có bữa nào ăn cho đàng hoàng.”

Kiều Uyển Lâm đeo cặp trên vai mau chóng đi ngay, đứng thay giày ở cửa, lúc cột dây giày cậu còn bỏ ra hai giây để hoài nghi, tối qua mình xếp giày ngay ngắn vậy sao?

Lấy cà vạt xuống lại thấy khó hiểu, nút thắt đẹp đẽ này là mình thắt sao?

Kiều Uyển Lâm không rảnh để tìm hiểu, vừa ra cửa, hóa ra Lương Thừa vẫn chưa đi, đang lau mô tô dưới ánh nắng, cả người và xe đều phát sáng lấp lánh.

Lúc trước ở trong đêm nhìn không rõ, bây giờ Kiều Uyển Lâm mới được ngắm thêm một lúc, thân xe hơi cũ, giống như hàng second-hand vậy, nhưng những vết trầy xước trông rõ là ngầu.

Lương Thừa cầm một cái khăn ướt lau yên xe từ đầu tới chân.

Kiều Uyển Lâm đi ra ngoài, trong lòng thầm tính toán, đi xe buýt phải đợi, đi taxi sẽ tắc đường, dù làm thế nào thì cũng sẽ đến trễ.

Trừ phi, phải có tốc độ nhanh như Siêu Nhân đưa đồ ăn.

Cậu do dự quay đầu lại, hảo hán co được duỗi được, quay về đứng yên bên cạnh chiếc mô tô. Lương Thừa không thèm nhấc mí mắt lên, lười biếng hỏi: “Sao, lạc đường à?”

Kiều Uyển Lâm mặc kệ lời châm chọc của anh, nói: “Tôi muốn đặt đơn gấp, anh chạy một chuyến được không?”

Lương Thừa nói: “Đưa cậu đi à?”

“Ừm.” Kiều Uyển Lâm gật đầu, “Hôm nay tôi không được tới trễ.”

Lương Thừa nói: “Ra đầu ngõ rẽ phải bảy mươi mét có trạm tàu điện ngầm, chạy một hơi qua đó, không cần đổi trạm là tới trường học của cậu.”

“Không được.” Kiều Uyển Lâm lập tức phủ quyết ngay, nửa câu sau nói nhẹ như gió thoảng, “Tôi không chạy bộ được.”

Lương Thừa giương mắt lên, trời nắng gắt, anh híp mắt nhìn tới. Tay Kiều Uyển Lâm đút trong túi, móng tay này lặng lẽ gẩy ngón tay khác.

Có cần giải thích không nhỉ?

Kiều Uyển Lâm mấp máy môi, thôi bỏ đi, đến trễ thì đến trễ vậy.

Nhưng mà Lương Thừa không nói gì đã cầm khăn phủi mạnh lên yên, bụi bay tán loạn, anh nhấc chân vòng qua xe.

“Anh đồng ý rồi hả?” Kiều Uyển Lâm hỏi.

Lương Thừa cột khăn vào tay lái, nói: “Lên đi.”

Kiều Uyển Lâm không thích ngồi nhờ xe, trước tiên bàn bạc giá cả: “Anh tính tiền thế nào?”

Lương Thừa trả lời: “Bấm đồng hồ.”

“Anh đùa tôi đấy à?” Kiều Uyển Lâm nói, “Xe của anh mà cũng bấm đồng hồ được á?”

Lương Thừa móc tai nghe ra đeo lên, nói: “Một bài hát là năm tệ.”

Xe mô tô phóng như bay ra khỏi ngõ Vãn Bình, Kiều Uyển Lâm níu chặt eo Lương Thừa. Cậu không chỉ sợ đến trễ mà còn giấu một chút ngưỡng mộ.

Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ thử những việc kích thích, lái mô tô đối với Lương Thừa mà nói là chuyện rất bình thường, nhưng đối với cậu thì đây là lần đầu tiên.

Lương Thừa biết chặt hẻm, chỉ có một ngã tư gặp đèn đỏ thôi, do phóng hơi gấp nên cả người lẫn cặp của Kiều Uyển Lâm đều dán chặt vào lưng Lương Thừa.

Trời nóng bức, cơ thể tiếp xúc càng nóng hơn, Lương Thừa gỡ bàn tay đang vịn eo anh ra.

Kiều Uyển Lâm tự hóa giải sự lúng túng cho mình: “Xe này của anh… thoải mái ghê.”

Lương Thừa đeo tai nghe nên không nghe thấy.

Cậu cảm thấy xấu hổ hơn, Kiều Uyển Lâm rũ hai tay xuống không biết bám vào đâu, nếu không bám được cái gì thì cậu sợ lắm luôn á… Chuyển sang đèn xanh rồi, cậu lần mò cả buổi trời bám được túi quần đồng phục của mình.

Xe mô tô phóng nhanh như tàu con thoi, Lương Thừa nhìn đăm đăm về phía trước, bên tai ngoại trừ tiếng nhạc và tiếng gió vụt qua thì hình như còn có người đang lải nhải.

Bỗng nhiên, một bên tai nghe bị tháo xuống, hơi thở của Kiều Uyển Lâm phả vào sau tai anh, cậu quát: “Làm phiền anh một chút!”

Lương Thừa quay đầu, thái độ không kiên nhẫn, hỏi: “Lại làm sao nữa?”

“Tôi thật sự không được bám vào anh sao?” Kiều Uyển Lâm rõ là đã cân nhắc rất lâu, “Tôi sắp bay ra ngoài luôn rồi!”

Ý của Lương Thừa là lúc đợi đèn đỏ thì bỏ ra, sau khi lên đường thì đương nhiên phải bám lấy chứ, đáng tiếc là anh quên mất, Kiều Uyển Lâm cũng ngoan hiền không cựa quậy gì.

Anh trở tay ra sau, túm tay Kiều Uyển Lâm đặt bên eo mình, ngay tức thì cậu bám thật chặt.

Nửa quãng đường sau, chiếc tai nghe kia vẫn rủ trước ngực, chiếc áo thun bị gió táp phập phồng bị lồng ngực phía sau đè xuống, Lương Thừa thấy không quen lắm, nhưng không đến nỗi khó chịu.

Xe mô tô đến được cổng lớn trung học Đức Tâm, tiếng động cơ khá lớn, thu hút không ít người ngoái đầu nhìn. Kiều Uyển Lâm xuống xe, lưu luyến vỗ yên xe.

Lương Thừa móc điện thoại ra, bấm nút dừng sau khi phát xong bốn bài hát.

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Tổng cộng là hai mươi đúng không?”

Lương Thừa gỡ tai nghe xuống, quấn từng vòng trên điện thoại, WeChat nhảy ra thông báo tin nhắn tới, anh mở ra, là Kiều Uyển Lâm gửi bao lì xì năm mươi tệ.

Ba mươi tệ tiền thừa, đủ thêm một chuyến nữa.

Quả nhiên, sức sống của nam sinh mười sáu tuổi này vẫn còn, cậu nói: “Tối nay tám giờ tôi tan học, anh đến đón tôi nhé.”

Lương Thừa: “…”

Còn dư mười tệ, Kiều Uyển Lâm nói: “Tiện thể mang cho tôi một phần đậu hũ thối.”

Lương Thừa há miệng muốn nói.

Kiều Uyển Lâm không cho anh cơ hội, nhìn về phía chiếc xe hơi ở đối diện đường, vội vàng nói: “Hình như là chủ nhiệm của bọn tôi, không nói nữa, tôi phải vào đây.”

Lương Thừa chưa kịp nói chữ nào mà Kiều Uyển Lâm đã sắp xếp đâu vào đấy hết rồi. Hắn cất điện thoại vào, khởi động xe phóng đi.

Tiệm sườn xám mở cửa kinh doanh, khách hàng vừa đến là khách quen. Vương Nhuế Chi đo kích cỡ cho người ta, thỉnh thoảng hàn huyên đôi câu, nội dung chẳng có gì ngoài gia đình con cái.

Người khác nói: “Con gái bà lâu rồi chưa tới đây, làm phóng viên lớn, vừa xuất sắc vừa xinh đẹp.”

Vương Nhuế Chi cười nói: “Nó bận quá đấy mà, làm phóng viên thường xuyên phải đi công tác, có lúc đi tới nửa tháng, nhà cửa cũng chẳng thèm quan tâm.”

Người khách nói: “Con rể bà là bác sĩ, chắc cũng rất bận hả?”

“Đứa nào cũng bận.” Vương Nhuế Chi thản nhiên nói, “Dạo trước mới ly hôn, từ đó đứa nào bận việc đứa nấy.”

Bà khách cũng thấy hơi ngại, an ủi: “Còn trẻ mà, sau này lại tìm người khác.”

Vương Nhuế Chi nói: “Tùy chúng nó thôi, chỉ là thương thằng cháu ngoại.”

Bà khách khẽ hỏi: “Tôi nhớ thằng bé đó bẩm sinh sức khỏe đã yếu hả?”

Vương Nhuế Chi nhớ đến Kiều Uyển Lâm, thở dài một tiếng, nhìn qua ô cửa sổ thấy chiếc xe mô tô đã đi rồi lại quay về. Đợi Lương Thừa vào cửa, chủ đề vừa nãy rốt cuộc cũng dừng lại.

Bà khách khen một câu: “Cậu nhóc này đẹp trai thật.”

Lương Thừa sải bước đi ngang qua, giống như câu nói này không liên quan gì đến mình vậy.

Vương Nhuế Chi vòng vo, hỏi: “Tiểu Lương, sao con lại về đây?”

Thời gian Lương Thừa ra ngoài không cố định, nói: “Hôm nay con ở nhà.”

“Ở nhà?” Vương Nhuế Chi kinh ngạc nói, “Vậy con đưa Uyển Lâm đi không phải là tiện đường sao?”

“Không phải.” Lương Thừa vén rèm lên lầu.

Thuận đường cái gì, anh đang nhân lúc thời tiết đẹp ra lau xe, vốn chẳng định ra ngoài. Còn về phần làm chân sai vặt ngoài kế hoạch này, cứ xem như là tiền bữa cơm rang hôm đó.

Lương Thừa về phòng, lấy ra một cái balo từ trong tủ thấp ở góc tường, nặng trình trịch, bên trong đựng sách vở dày cộm và giấy tờ tài liệu.

Anh lấy ra một xấp, ngồi trước bàn mở laptop cũ ra. Máy chủ vận hành rất chậm, miễn cưỡng mới có thể chat QQ hoặc là tra một vài tư liệu bổ sung.

Anh ở trong phòng cả một ngày, mãi đến chập tối mới tháo mắt kính xuống, rời ghế đi mở đèn.

Lương Thừa đi đến bên cửa sổ, ánh ráng chiều rọi lên chậu cây xương rồng thành màu đỏ cam, anh chạm vào gai xương rồng, đắm chìm trong sự đau nhói để tìm kiếm một chút thả lỏng.

Điện thoại vang lên, anh cuộn những ngón tay đỏ bừng lại.

Lương Thừa liếc màn hình rồi nghe máy: “Alo, anh Ứng.”

Người trong điện thoại nói: “Mau qua đây, theo dõi một người.”

Lương Thừa trả lời: “Vâng, bây giờ em qua ngay.”

Lớp quốc tế số Một bắt đầu tiết đầu tự học buổi tối, nội dung rất tự do, có thể chia tổ thảo luận, cũng có thể đến phòng thí nghiệm và thư viện để học, hoặc là chỉ đơn thuần làm bài tập.

Kiều Uyển Lâm mở quyển văn học Trung Quốc ra, mới đọc được nửa bài đầu tiên thì Điền Vũ đã ghé sang hỏi: “Tan học có muốn đến nhà tao không?”

“Đến nhà mày làm gì?”

“Sắp cuối tháng rồi đó.” Điền Vũ nói, “Bàn bạc xem CAS tháng này sẽ đến đâu làm trâu làm ngựa.”

CAS là viết tắt những chữ tiếng Anh của “sáng tạo, hành động, dịch vụ”, trước khi tốt nghiệp, thời gian tham gia hoạt động của lớp quốc tế phải đạt được một trăm năm mươi tiếng giờ đồng hồ. Hoạt động tình nguyện lần trước là đến sở thú dọn dẹp phân voi.

Kiều Uyển Lâm đọc xong bài văn, nói: “Thì tụi mình lên WeChat nói chuyện là được rồi.”

Điền Vũ nói: “Nhắn tin phiền phức lắm.”

“Thì gọi điện thoại, thấy sao?” Kiều Uyển Lâm không có ý định thỏa hiệp, khi khẽ giọng giải thích còn đượm thêm một chút đắc ý nho nhỏ, “Hôm nay thật sự không được đâu, tan học có người đón tao rồi.”

Điền Vũ nhiều chuyện hỏi: “Ai đón mày?”

Kiều Uyển Lâm thả chậm tốc độ viết chữ, đang cân nhắc xem nên định nghĩa thân phận của Lương Thừa làm sao?

Khách thuê phòng, Điền Vũ chắc chắn sẽ hỏi khách thuê phòng tại sao lại đón cậu tan học; siêu nhân sai vặt, nhưng mà sai vặt cũng đâu có nghĩa là tài xế; bạn bè… cũng gượng ép quá.

Kiều Uyển Lâm nghĩ một hồi, nói: “Bổn thiếu gia đây thuê một người lái xe ôm.”

Tám giờ đúng tan học, các học sinh ùa ra như ong vỡ tổ. Kiều Uyển Lâm rất mong chờ được ngồi mô tô nên lần đầu tiên nhanh nhẹn hơn một chút.

Ba mẹ bận công việc, lúc nhỏ toàn là bảo mẫu đón hoặc là ngồi xe của trường, chỉ có sinh nhật hàng năm là được Kiều Văn Uyên và Lâm Thành Bích tới đón, nhưng cũng chỉ kéo dài tới hết tốt nghiệp tiểu học mà thôi.

Mọi người chen chúc nhau, Kiều Uyển Lâm đứng ở trước cửa phòng bảo vệ, ánh mắt di chuyển theo dòng xe. Bốn mươi phút sau, người càng ngày càng ít, trong sân trường cũng dần trống trơn.

Lương Thừa sao vẫn chưa tới nữa, có khái niệm thời gian không thế? Không phải quên rồi chứ?

Kiều Uyển Lâm mò lấy điện thoại ra, mở ảnh đại diện của Siêu Nhân ra liền sửng sốt, năm mươi tệ vẫn nằm ở đó, Lương Thừa không hề nhận bao lì xì của cậu.

Nếu không nhận tiền cũng đồng nghĩa với việc không đồng ý tới đón cậu.

Kiều Uyển Lâm đợi uổng công suốt cả buổi, bèn bắt xe về nhà, trên đường ủ rũ dựa vào cửa xe. Cậu nghịch điện thoại một hồi, lại quay về WeChat mở ảnh đại diện của Lương Thừa ra.

Cậu gửi một tin: Tại sao anh không nhận tiền?

Tin nhắn gửi rồi, Lương Thừa không trả lời.

Kiều Uyển Lâm: Có phải anh chê ít không?

Kiều Uyển Lâm: Giá cả có thể thương lượng mà.

Kiều Uyển Lâm: Tăng thêm phí mở cửa (*) cho anh.

Kiều Uyển Lâm: Không mang đậu hũ thối cũng được.

Kiều Uyển Lâm: Đồng ý không?

(*) Phí mở cửa: là giá cước khi bạn vừa bước lên xe taxi là bạn sẽ phải mất một khoản tiền, cho dù bạn có đi bao nhiêu mét trong km đầu tiên đó thì đều phải trả cùng một giá đó

Sắp đến đầu ngõ rồi mà Lương Thừa vẫn chưa hề có động tĩnh gì.

Kiều Uyển Lâm nhìn chằm chằm sáu hàng chữ mình gửi đi, sao lại hèn mọn như thế chứ, với một chiếc mô tô rách nát có cần đến mức đó không? Nếu như bị từ chối thì mặt mũi cậu để đâu?

Nhưng không xóa được nữa, Kiều Uyển Lâm nhanh chóng đánh câu thứ bảy: Thôi bỏ đi.

Ngay đúng lúc cậu vừa nhấn gửi thì Siêu Nhân trả lời một chữ ——

Được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi