TÂM NHÃN

Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm đều mệt phờ, ngày đầu tiên của năm mới ôm nhau ngủ thẳng đến khi mặt trời lên ba sào, nếu không nhờ điện thoại ở giữa khe gối đụng vào đầu thì chắc đã dành hết tết tây trên giường rồi.

Lương Thừa không thèm mở mắt, mò mẫm trượt mở ra: “Alo?”

Bên trong làm thinh vài giây rồi giọng nói của Vương Nhuế Chi truyền tới: “Là Uyển lâm phải không?”

Lương Thừa lập tức tỉnh giấc, ngồi dậy nhìn màn hình. Cánh tay mà Kiều Uyển Lâm đang gối lên bỗng rút ra, cậu lăn nửa vòng rồi cũng tỉnh: “Anh làm gì thế…”

Lương Thừa bịt điện thoại, nói: “Bà ngoại em.”

Im lìm tròn ba phút, Vương Nhuế Chi cuối cùng cũng được nghe giọng khàn đặc của cháu ngoại mình, vì khô họng nên câu chữ cứ quánh lại với nhau, Kiều Uyển Lâm nói: “Bà ngoại, mới nãy con còn ngủ.”

Vương Nhuế Chi quen nuông chiều cậu, nói: “Bà gọi không đúng lúc rồi, con cứ ngủ thêm đi nhé.”

Kiều Uyển Lâm đâu dám: “Không ngủ nữa ạ, ngoại ơi, chúc ngoại năm mới vui vẻ.”

Vương Nhuế Chi đã đoán được người lúc nãy nghe điện thoại là ai: “Con với Tiểu Lương cũng vui vẻ nhé. Cục cưng của bà, bà nhớ con quá đi.”

“Con cũng nhớ bà.” Kiều Uyển Lâm xuống giường lật sổ lịch trình, “Con đi công tác ở Bắc Kinh, làm xong hết việc rồi, hay ngày này con mua vé về thăm bà.”

“Thật hả?” Vương Nhuế Chi mừng rỡ nói, “Vậy con dẫn cả Tiểu Lương theo nữa nhé.”

Trò chuyện thêm một lúc nữa, sau khi cúp máy Kiều Uyển Lâm không còn buồn ngủ chút nào nữa, vào phòng tắm rửa mặt với Lương Thừa: “Đúng lúc được nghỉ, chúng ta về nhà thăm bà ngoại em nhé.”

“OK.” Lương Thừa gần như không hề do dự, đáp xong mới nhớ ra một chuyện, “Bà ngoại và mẹ em ở chung à?”

Vốn dĩ là như thế, nhưng tuổi tác Vương Nhuế Chi đã cao, đứa con kia của Lâm Thành Bích vẫn còn nhỏ, nghịch ngợm quá, sợ ảnh hưởng đến bà nên thuê một chỗ khác.

Kiều Uyển Lâm hiểu lầm, tưởng Lương Thừa muốn đi thăm mẹ cậu luôn, nên nói: “Tạm thời không đi thăm mẹ em, lỡ mà gặp đứa nhỏ kia với ba nó thì lúng túng lắm.”

Lương Thừa thấy cậu hiểu lầm nên cũng gật đầu cho qua.

Buổi chiều ra ngoài đi dạo, Bắc Kinh quá là mênh mông, ở trạm tàu điện ngầm mà muốn đổi chuyến không chừng phải đi hết hai nghìn bước, nhiều danh lam thắng cảnh đến nỗi không thể nào đi hết được, nên hai người quyết định đi tới trường cũ của Kiều Uyển Lâm.

Tính ra Kiều Uyển Lâm tốt nghiệp chưa tới một năm, trường vẫn như ngày nào. Cậu được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh của trường, dành sáu bảy năm ở ngôi trường top đầu trong nước.

Thư viện, vườn hoa, hồ nước, mấy con mèo con chó lang thang mập mạp, thưởng lãm hết toàn bộ cảnh đẹp độc nhất của trường, cuộc sống đại học đối với Kiều Uyển Lâm mà nói là một niềm hạnh phúc trong đau khổ.

Bên đường có mấy câu lạc bộ đang tổ chức hoạt động, Lương Thừa hỏi: “Câu lạc bộ báo chí của bọn em có khó vào không?”

Kiều Uyển Lâm trả lời: “Đương nhiên là khó rồi, câu lạc bộ của tụi em giỏi nhất trường á.”

“Đến Lôi Quân Minh cũng được làm phó ban thì giỏi được tới đâu?” Lương Thừa độc mồm độc miệng xong thì sướng lắm, lại nói thêm mấy lời hay ý đẹp, “Vậy sinh viên giỏi như em thì gánh chức vụ gì trong đó?”

Kiều Uyển Lâm từng làm phóng viên, biên tập, thỉnh thoảng cũng phụ trách quay phim. Bởi vì thành viên câu lạc bộ chú trọng về chất hơn lượng nên thường xuyên không đủ người.

Câu lạc bộ báo chí phụ trách việc đưa tin và tuyên truyền cho tất cả các hoạt động ở trường, khiến bộ phận tuyên truyền của hội học sinh vô cùng bị động nhưng lại chẳng làm gì được. Bọn họ không rảnh để tâm tới, những chuyện cần làm hàng tuần đã đủ bận rồi.

Ngoại trừ lên lớp học tập thì vào thời gian rảnh Kiều Uyển Lâm đều chạy đi săn tin, bây giờ nhìn lại mới thấy hình như tin nào cũng có hương vị của Muôn Nẻo Đường.

Có lần trước một trung tâm thương mại nào đó ở Ngũ Đạo Khẩu tổ chức cuộc thi hôn môi, một đứa nhát cáy đến cả nụ hôn đầu cũng là hôn lén như cậu, phải đứng xem hết cuộc thi, chỉ vì để phỏng vấn người đoạt giải nhất.

Đàn anh khoa Toán và em gái đại học địa chất yêu qua mạng, tán tỉnh hết một học kỳ khi gặp mặt mới biết hóa ra là em trai; hội hùng biện khiêu chiến với sinh viên trường sư phạm Bắc Kinh, bên thua phải mời bên thắng ăn một bữa thịnh soạn ở căn tin trường bên đó; hẹn du học sinh Argentina của trường ngoại ngữ Bắc Kinh ra đá bóng, bị ăn hành tơi tả đến nỗi muốn nhảy lầu tập thể.

Kiều Uyển Lâm từng phỏng vấn rất nhiều người, nói một hồi lại vòng về bản thân.

Phòng ngủ là phòng bốn người, cậu là em út, chỉ có khăn lông của cậu là xếp thành miếng đậu hũ. Từng làm mất dù che mưa, USB, mũ lưỡi trai, năm cuối tốt nghiệp bày sạp bán đồ cũ, mua được một chậu cây xương rồng.

Cậu không học tiết thể dục mà đến khu thí nghiệm xem sinh viên khoa Sinh. Trên đường nghe thấy có người gọi tên ai họ Lương cậu đều sẽ dừng chân lại. Thật ra bánh nướng thịt bò không ngon, nhưng cậu cũng không còn được nếm lại hương vị năm xưa vào buổi tối tự học đem đến trước mặt cậu nữa.

Cậu đi Cố Cung, Thiên Đàn, Vương Phủ Tỉnh, đi tất cả những nơi đông người, đến tất cả những bệnh viện lớn, đến những con hẻm nhỏ xem trên cột điện có dán mã QR không.

Kiều Uyển Lâm đứng dưới một gốc cây hòe tiêu điều, nói với Lương Thừa: “Hôm lễ cưới, ba em nói con trai dì Hạ từng du học ở Anh, sau đó em nhìn thấy là anh.”

Từ khoảnh khắc đó cậu đã dao động rồi.

Bó hoa lưu ly “Đừng quên tôi” đặt giữa cậu và Lương Thừa, bình sinh đó là lần duy nhất cậu ăn với tốc độ nhanh chóng, không dám lề mề một phút nào, bằng không lỡ có một giây nào sơ hở cậu sẽ hỏi anh ngay ——

Anh cũng từng đi tìm em phải không?

Bây giờ Lương Thừa trả lời cậu: “Phải, giống như em đi tìm anh vậy.”

Rời khỏi trường học, bọn họ đi tới siêu thị mua ít đặc sản về, lúc trước Kiều Uyển Lâm thường mua mấy món bánh truyền thống cho Vương Nhuế Chi, bà rất thích.

Buổi tối đặt vé máy bay, sáng sớm ngày Hai trả phòng xong bọn họ bay thẳng đến thành phố Vương Nhuế Chi đang ở.

Số lần Kiều Uyển Lâm tới đây không nhiều, dù có tới cũng ít khi vào nhà, thường hẹn Vương Nhuế Chi và Lâm Thành Bích ra ngoài gặp mặt thôi. Lần này bà đã chuyển ra chỗ khác nên lại càng tiện hơn.

Tiểu khu này khá tốt, trên đường đầy ắp các cửa hàng bán quần áo, đồ ăn, giải trí, mỗi hôm đẹp trời thì phòng trà lộ thiên đều có rất nhiều người lớn tuổi đến hàn huyên chuyện nhà.

Vương Nhuế Chi đứng bên đường đợi nom rất chờ mong, thị lực của bà suy giảm đi nhiều, cặp kính lão càng dày thêm, nhưng đôi khuyên tai vẫn sáng lấp lánh.

Mười mấy chiếc taxi phóng ngang qua, cuối cùng chiếc của hai người họ cũng giảm tốc dừng lại, bà quan sát hành khách trong khoang xe rồi nở nụ cười.

Kiều Uyển Lâm đẩy cửa xe: “Bà ngoại!”

Vương Nhuế Chi chạy bước nhỏ tới ôm cậu, giống như cháu ngoại vẫn còn bé nhỏ lắm, nói: “Cục cưng của bà, để bà ôm cái nào.”

Lương Thừa xuống xe từ cửa xe bên kia, chợt có cảm giác như quay về ngõ Vãn Bình. Bà cụ năm xưa đã già đi nhiều, nhưng vẫn còn điệu đà lắm, trong lớp áo khoác dài là một bộ sườn xám tơ tằm, đôi giày da cao nửa tấc, vẫn còn phong thái của nhóm trưởng nhóm người mẫu.

Vương Nhuế Chi dời tầm mắt, gọi: “Tiểu Lương?

Lúc trước Lương Thừa thuê phòng ở tiệm sườn xám toàn trưng bộ mặt lạnh lùng khó gần, gặp mặt mỗi ngày nhưng chẳng bao giờ chào hỏi bà, bây giờ không giống khi xưa nữa nhưng vẫn không biết làm sao.

Vương Nhuế Chi cười nói: “Không chào bà là bà không cho lên lầu đâu.”

Lương Thừa mím môi, nói: “Con chào bà.”

Vương Nhuế Chi mỗi tay dắt một người, ở một mình không tránh khỏi sự hiu quạnh, bà toàn ngưỡng mộ hàng xóm đông con đông cháu, hôm nay bà có tận hai đứa rồi.

Lên lầu vào nhà, một phòng ngủ một phòng khách, phòng ngủ được trang trí rất có tâm, Vương Nhuế Chi còn bày thêm mấy món đồ trông lại càng ấm áp hơn. Máy may của tiệm sườn xám vẫn còn đây, đặt ở ngòai ban công ngập tràn ánh nắng.

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Bà ơi, bây giờ bà vẫn còn may sườn xám sao?”

“Còn chứ, nhưng mà chậm lắm, mắt kém rồi.” Vương Nhuế Chi trả lời, “Hơn nữa máy may cũng cao tuổi rồi, cứ hay trục trặc, tiệm sửa chữa cũng chẳng muốn sửa nữa.”

Lương Thừa từng làm công việc này, bèn nói: “Lát nữa con xem giúp bà.”

Trong bếp đang hầm canh, Vương Nhuế Chi cũng bồn chồn theo, thân là một người lớn thấu tình đạt lý, bà hỏi: “Hai đứa… thế nào rồi?”

Kiều Uyển Lâm gãi tai, có lẽ đang thẹn thùng, chỉ nói: “Khá ổn ạ.”

Lương Thừa nói: “Con cũng rất ổn.”

Vương Nhuế Chi che miệng cười, chọc hai người: “Ngày xưa hôm thì cãi nhau, hôm thì tranh chấp, cứ rầm rầm trên lầu làm bà bực cả mình, bây giờ trưởng thành rồi lại trở nên e lệ thế hả?”

Kiều Uyển Lâm cười ngu ngơ, mở hộp quà bánh ra, xác nhận lại: “Bà ngoại, bà không phản đối tụi con chút nào sao?”

“Hai đứa đẹp trai giỏi giang, một bà lão như bà đây phản đối gì được.” Vương Nhuế Chi nói thật lòng, “Cục cưng của bà, bà không giống ba mẹ con, bà không có vấn đề gì cả, con sống vui vẻ là quan trọng nhất.”

Lương Thừa không hiểu những quy củ “gặp phụ huynh”, nhưng cảm thấy mình cần phải lập lời thề.

Nhưng chưa đợi anh sắp xếp câu chữ thì Vương Nhuế Chi đã chuyển hướng sang anh: “Tiểu Lương, con là một đứa trẻ có số khổ, cũng may tất cả đều đã qua rồi. Sau này sống vui vẻ với Uyển Lâm, cuộc đời này chỉ mới trôi qua chưa đến một nửa, hạnh phúc của con đến muộn nhưng chưa chắc đã ít hơn người khác đâu.”

Lương Thừa á khẩu, không biết nên nói gì, anh vụng về đáp: “Con cám ơn bà.”

Vương Nhuế Chi mở cái hộp tráng men trên bàn trà ra, bên trong có hai bao lì xì, bà nói: “Ba mẹ hai đứa kết hôn rồi, ba của Uyển Lâm lại là người nặng quy tắc, cho nên mối quan hệ của hai đứa sẽ khó ăn nói. Nhưng dù sao cũng đã là người lớn rồi, khi nào nói với gia đình, gặp khó khăn gì cũng phải tự giải quyết.”

Kiều Uyển Lâm cam kết: “Bọn con có thể xử lý được.”

Lương Thừa nói: “Con sẽ không để em ấy chịu tổn thương.”

“Giỏi, ngoan lắm.” Vương Nhuế Chi đưa cho mỗi người một bao lì xì, “Vậy người khác bà không quan tâm, còn ở chỗ bà đây, hai bao lì xì này xem như là câu trả lời chính thức của phụ huynh.”

Kiều Uyển Lâm nhận lấy sờ nắn: “Dày quá, trị giá mỗi tờ là một trăm hả bà?”

Lương Thừa cũng nói: “Có phải nhiều quá rồi không bà.”

Vương Nhuế Chi thầm nói, thời đại này mà còn có người chê tiền nhiều, bà trả lời: “Người trẻ tuổi còn non lắm, nếu là tiền mừng cưới của phụ huynh thì phải nhiều như vậy đấy.”

Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm đưa mắt nhìn nhau, cưới ư, cả hai vừa sợ hãi vừa thẹn thùng, lặng lẽ đỏ mặt không lên tiếng.

Vương Nhuế Chi không nhịn được mà bật cười, vào phòng khách lo bữa trưa, ngày xưa nào cháo, nào cơm rang, rồi thịt hầm, bánh trôi, không biết đã lưu giữ biết bao hồi ức trên bàn cơm.

Trong tiềm thức, bà không hoàn toàn nhìn nhận Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm là một đôi tình nhân, cứ cảm thấy họ vẫn là hai đứa trẻ, một đứa lớn, một đứa nhỏ. Gặp được nhau, ở bên nhau, biến một bản thân không may mắn trở thành điều may mắn to lớn nhất cho đối phương.

Ăn trưa xong, Lương Thừa kiểm tra máy may trên ban công.

Kiều Uyển Lâm theo Vương Nhuế Chi vào phòng ngủ, trên giường đặt một cái khung ảnh cũ, bên trong kẹp tấm ảnh của ông ngoại hồi còn tại thế. Vương Nhuế Chi đã lục tấm ảnh ra từ sáng, để nói những lời hôm nay đã chuẩn bị sẵn.

“Bà phải nói với ổng một tiếng, con biết ổng thương con thế nào mà, chắc chắn là muốn nghe lắm.”

Kiều Uyển Lâm chắp hai tay trước khung ảnh, tự mình nói, nói hết những chuyện của mình với Lương Thừa thì lại nói đến chuyện công việc, nhưng chỉ chọn mấy chuyện vui vẻ thôi.

Vương Nhuế Chi vừa nghe vừa cười, cảm thấy cháu ngoại mình đúng là được mọi người yêu quý, bỗng nhiên bà hỏi khẽ: “Uyển Lâm, mẹ kế của con có đối xử tốt với con không?”

Kiều Uyển Lâm nhắc tới Hạ Tiệp là giọng điệu cũng hiền dịu theo: “Dì đối xử tốt với con lắm, sự xuất hiện của dì ấy đã bù đắp được những tiếc nuối của con.”

Vương Nhuế Chi hiểu quá đi chứ, bà thương xót xoa đầu cậu.

Kiều Uyển Lâm cũng khẽ hỏi: “Bà ơi, vậy thằng nhóc cháu ngoại kia của bà và con, bà thương ai hơn?”

Hỏi ra cậu mới thấy không thỏa đáng, lòng bàn tay mu bàn tay đều là ruột thịt, hà tất phải làm khó bà chứ. Nhưng không ngờ Vương Nhuế Chi trả lời: “Cục cưng của bà, mẹ con có một đứa con khác, chuyện này không thể thay đổi được nữa rồi. Nhưng bà vẫn mãi mãi thương cục cưng của bà nhất.”

Kiều Uyển Lâm đã từ bỏ mưu cầu tình thương của Lâm Thành Bích từ lâu rồi. Vương Nhuế Chi thương cậu, cũng cảm thấy mắc nợ cậu, nhưng cậu thấy như vậy là thỏa mãn lắm rồi.

Cậu đã có Hạ Tiệp, mà cả hai bà cháu đều biết, đứa trẻ khỏe mạnh kia cũng bù đắp lại tiếc nuối của Lâm Thành Bích.

Kiều Uyển Lâm hít sâu một hơi, nói: “Bà ngoại, không phải bà muốn chuyển về Bình Hải sao?”

“Đúng là thế.” Vương Nhuế Chi nói, “Bạn cũ của bà đều ở Bình Hải, nhưng mẹ con không đồng ý, nói bà lớn tuổi rồi mẹ con không yên tâm.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Con có thể chăm sóc cho bà mà, vậy lỡ bà nhớ con thì phải làm sao?”

Vương Nhuế Chi kéo một cái thùng từ gầm giường ra, cất khung ảnh vào. Trong thùng có di vật ông ngoại để lại và những thứ lặt vặt của tiệm sườn xám, còn có mấy quyển album ảnh.

Bà cầm một quyển ra, nói: “Khi nào bà nhớ con thì sẽ xem ảnh của con.”

Lương Thừa sửa máy may xong đi vào, tay mới rửa xong nên rất lạnh, Kiều Uyển Lâm nắm lấy tay anh áp lên mặt mình.

Ba người quây quần bên nhau, Vương Nhuế Chi lật bìa cứng album ra, trang đầu tiên là ảnh lúc mới sinh của Kiều Uyển Lâm, mới sinh đã có cặp mắt to tròn đen láy như hai quả nho, là đứa bé xinh đẹp nhất cả phòng sinh.

Sau đó là ảnh đầy tháng, thôi nôi, tuy gầy yếu nhưng đôi má vẫn múp míp, cực giống bánh trôi sữa. Rồi lớn hơn chút nữa, quần yếm áo sơ mi, sợ lạnh nên còn đội một cái mũ len, vai đeo chéo một cái bình nước hoạt hình to hơn cánh tay.

Kiều Uyển Lâm năm tuổi nhập viện mặc đồ bệnh viện, trán dán miếng hạ sốt, hai mắt ướt đẫm, nghịch kính lúp với ông ngoại, được Kiều Văn Uyên bế lên lại tỏ ra phụng phịu, ngồi dưới đất phá máy ảnh của Lâm Thành Bích… Từ lúc còn là một cậu nhóc cho đến chàng thiếu niên, thỉnh thoảng lật đến những tấm ảnh năm mười ba tuổi, cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt chợt khơi dậy trong đầu Lương Thừa.

Vương Nhuế Chi hào phóng nói: “Tiểu Lương, thích tấm nào cứ lấy đi.”

Lương Thừa nói: “Bà cho con cả quyển này luôn đi.”

Vương Nhuế Chi cười: “Còn chẳng thèm khách sáo, lại dám cướp của bà.”

Phía sau còn bảy tám trang nữa, Kiều Uyển Lâm lật qua, không còn hình cậu nữa, mà là ảnh của Lâm Thành Bích hồi còn trẻ.

Cậu chỉ cho Lương Thừa xem, giới thiệu: “Đây là mẹ em nè.”

Ảnh được chụp gần ba mươi trước, là lúc Lâm Thành Bích tốt nghiệp đại học chụp ảnh cùng vài ba bạn học, trông cô trẻ trung lanh lợi, còn người con trai bên cạnh ngược lại nom nho nhã hơn.

Kiều Uyển Lâm nhớ cậu từng thấy tấm ảnh này rồi, bèn hỏi: “Đây là bạn đại học của mẹ con hả bà?”

“Là bạn hồi mẹ con còn học khoa Luật.” Vương Nhuế Chi chỉ vào mấy người bên trên, “Đều là sinh viên tốp đầu, với tính cách đó của mẹ con thì chả bao giờ thèm nhìn mấy người thành tích kém đâu.”

Kiều Uyển Lâm cũng có chút ấn tượng, nói: “Cái người bên cạnh hình như là đứng nhất toàn khoa, lúc nhỏ con từng nghe mẹ khen chú này.”

“Ừm, hình như là vậy.” Vương Nhuế Chi cũng từng nghe, “Tên gì ấy nhỉ…”

Lương Thừa nhìn chằm chằm người kia, sắc mặt tối sầm, hai mắt cụp xuống đè nén nỗi căm hận.

Anh vươn tay ra, định lật qua trang này.

Đúng lúc đó Vương Nhuế Chi nhớ ra, nói: “Họ Triệu, tên Triệu Kiến Triết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi