TÂM NHÃN

Tảng đá trong lòng Kiều Uyển Lâm đã rơi xuống đất, lòng cậu nặng trĩu hai ngày sau đó cậu ép bản thân phải dọn dẹp lại tâm trạng. Cuộc sống bệnh viện đối với cậu chẳng xa lạ gì, nhưng trong một khoảng thời gian ngắn không thể rời khỏi đây được, cậu phải chuẩn bị để tác chiến lâu dài.

Cậu rất gian xảo, biết Lương Thừa hung dữ, Kiều Văn Uyên cũng hung dữ cho nên cậu ra tay với Hạ Tiệp. Hôm nay cần iPad, ngày mai lại đòi laptop, còn một đống tài liệu nữa chứ, ỷ phòng bệnh cao cấp có bàn làm việc và ghế da nên cậu đã mở hẳn một văn phòng ở đây.

Tôn Trác tới thăm cậu, cậu ngồi ở sau bàn làm việc như lãnh đạo để tiếp đãi ông, trong lúc này đã truyền nước biển xong, y tá có tới rút kim một lần.

Kiều Uyển Lâm đã gói gọn cảm xúc của mình, cậu trình bày rõ mọi chuyện một cách logic, bao gồm cả bản tin về sau.

Tôn Trác thấp thoáng nhìn thấy phong thái đĩnh đạc của Lâm Thành Bích, ông tháo mắt kính ra dụi khóe mắt, người đối diện đây vẫn là cậu học trò ưu tú của ông.

Nhưng mà sức khỏe Kiều Uyển Lâm quá kém, sắc mặt suy nhược hơn trước đây rất nhiều, chắc hẳn sự kích thích đó chính là tên thủ phạm cầm đầu.

Tôn Trác vô cùng áy náy: “Tiểu Kiều à, bây giờ những chuyện đó không quan trọng, cậu phải yên lòng dưỡng bệnh đi.”

“Cháu biết giới hạn mà.” Kiều Uyển Lâm nói, “Cháu muốn đích thân xử lý những tài liệu đó, chắc sẽ hơi chậm, chuyện xảy ra quá lâu rồi, mất nhiều thời gian hơn một chút cũng chẳng sao, cho cháu thêm xíu thời gian nữa thôi.”

Tôn Trác gật đầu liến thoắng, nói: “Nhất định phải giữ sức khỏe, nếu không tôi sẽ cho cậu nghỉ việc đấy.”

Kiều Uyển Lâm rất được lòng mọi người, mấy ngày xin nghỉ được bao nhiêu là đồng nghiệp quan tâm, nhưng cậu không muốn người khác biết bệnh tình của mình, mà bệnh viện cũng không khuyến khích quá nhiều người tới thăm.

Tôn Trác nói: “Tôi sẽ đưa việc lại cho họ.”

“Không sao đâu chú.” Công việc ở bộ phận phỏng vấn cậu nắm rõ trong lòng bàn tay, “Chiều mai tổ Hai họp, cháu sẽ tham dự qua video, cháu cũng đã nói trước với tổ trưởng rồi.”

Chập tối Tôn Trác rời đi, ra khỏi thang máy đến đại sảnh lầu một thì gặp Lương Thừa và một vị bác sĩ khác đang thảo luận về phác đồ điều trị, ánh mắt giao nhau, Lương Thừa gật đầu dừng bước chân.

“Cậu đi trước đi.” Đồng nghiệp đi rồi, Lương Thừa mới chào hỏi, “Chú Tôn, tới thăm Kiều Uyển Lâm hả?”

Tôn Trác nói: “Ừm.”

Lương Thừa nói: “Đang giờ cao điểm, chú đi thong thả.”

“…” Tôn Trác á khẩu một lúc, từ lần tiếp xúc gián tiếp ngày xưa đến khi quen biết trực tiếp bây giờ, cũng xem như là mối duyên mười năm, “Chứng cứ đã được giao nộp cho cảnh sát, nguyện vọng của cậu đã được thực hiện rồi.”

Lương Thừa gật đầu: “Đúng là thế.”

Tôn Trác mắc bệnh nghề nghiệp, bèn hỏi: “Bác sĩ Lương, cậu có cảm nghĩ gì?”

Lương Thừa trầm tư một lát rồi trả lời: “Tôi cần phải có cảm nghĩ gì sao? Thì chỉ như thế thôi, nếu như chú không sắp xếp công việc cho Kiều Uyển Lâm nữa thì tôi sẽ càng hài lòng hơn.”

Tôn Trác cảm thấy không phỏng vấn cho tên này quả thật là quyết định sáng suốt: “… Là thằng nhóc đó đòi làm mà!”

Lương Thừa đi thang máy đến phòng bệnh, sắp tới tết rồi, đa số các bệnh nhân đều ước mong được về nhà hơn, bạn bè thân hữu đến thăm cũng nhiều hơn, trên hành lang chẳng có phút giây nào yên tĩnh.

Ký tên ở quầy y tá xong, Lương Thừa đi tới phòng bệnh số năm, không thèm gõ cửa, đường đường chính chính kiểm tra đột kích.

Trên giường bệnh, Kiều Uyển Lâm đang nằm ở tư thế rất tao nhã, đầu ngả trên gối cười rất tươi. Y như bị phụ huynh đột nhiên mở cửa phòng, mình thì đang hí hửng múa bút thành văn.

Lương Thừa đi tới phía bàn, sờ tay lên mặt laptop, còn nóng, mới tắt chưa quá năm phút.

Kiều Uyển Lâm tiu nghỉu, cậu đã tính toán kỹ lưỡng thời gian thay ca của khu khám bệnh, đã lên giường chờ trước giờ đó, không ngờ bác sĩ Lương lại tinh tướng thế.

“Em chỉ xem một ít tài liệu thôi.” Cậu giải thích.

Lương Thừa đến bên giường cầm tay Kiều Uyển Lâm lên, sau khi truyền dịch da dẻ mát lạnh sưng tấy, anh xoa nắn dọc theo các khớp xương, nói: “Em cần phải nghỉ ngơi.”

Kiều Uyển Lâm không phản bác, cậu cũng cố gắng làm Lương Thừa an tâm hơn, nhưng mà nếu cậu không làm gì thì thấy dằn vặt quá.

Gần đến giờ cơm tối, hành lang ngập trong tiếng bước chân hỗn loạn, hai người nắm tay nắm chân nhìn nhau không nói gì. Kiều Uyển Lâm ưỡn người lên, hôn lên khóe môi Lương Thừa nhưng không nhận được phản hồi, chắc anh đang cảnh cáo cậu trong im lặng.

Cậu không phục, lần thứ hai đưa lưỡi ra trêu chọc.

Lương Thừa rất muốn nhéo thịt cậu, nói: “Chua thế.”

“Là kẹo bưởi á.” Kiều Uyển Lâm ghé lại thật gần, uống thuốc xong miệng hay bị đắng, nhưng cậu thèm quá, chưa uống thuốc đã ngậm một viên kẹo, vị chua ngọt tỏa ra, “Bây giờ miệng em vẫn chưa đắng nè.”

Lương Thừa nâng cằm cậu bắt đầu hôn, càn quét môi lưỡi cậu không chừa kẽ hở nào, nếm xong vị bưởi, bờ môi anh lại uốn lượn xuống dưới, trồng cho cậu một quả dâu tây trên cổ.

Kiều Uyển Lâm không thích rên rỉ, chỉ biết kêu “ưm ưm” thôi, hô hấp dồn dập thì sẽ thở hổn hển, thích thú tới chau cả mày. Cậu gọi anh hai, rồi gọi Lương Thừa, cơ thể lực bất tòng tâm không làm được nên mượn ngôn ngữ để an ủi thần kinh của người yêu.

Uỳnh, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Lại là một người không biết gõ cửa, Kiều Văn Uyên xách theo cái cà mên hai phần cơm và một túi hoa quả, hai tay bận rộn, còn bị ép bắt gặp cảnh tượng kiều diễm này.

Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm vội vàng ngừng lại nhưng cũng đã muộn rồi, môi thì ướt nhẹp, ngực thì phập phồng.

Cổ của áo bệnh nhân không che được dấu hôn đỏ tươi, Kiều Uyển Lâm thẹn thùng chui tọt vào trong chăn trốn đi, tai vạ ập xuống quăng cho một mình Lương Thừa gánh.

Kiều Văn Uyên trố mắt, rầm, ông sập cửa lại: “Thảo nào lại không chịu đến bệnh viện tuyến ba, bây giờ tôi đã hiểu lí do rồi!”

Lương Thừa chùi mép, xoay người lại nói: “Đã đến giờ tan ca rồi ạ.”

“Tan ca thì sao?” Kiều Văn Uyên dạy dỗ lại nhân viên thay cho phó viện trưởng Nhược Đàm, “Đây là bệnh viện, áo blouse trắng còn chưa cởi, trông ra thể thống gì hả?”

Lương Thừa ngụy biện: “Thật ra… con đang nói vài chuyện với em ấy.”

Kiều Văn Uyên chịu thua tố chất nói dối không thèm chớp mắt của Lương Thừa, hỏi: “Thế nói xong chưa? Có cần tôi ra ngoài cho hai người nói thêm hai phút nữa không? Nhiêu đó đủ chưa?”

“Không cần đâu ạ.” Lương Thừa kéo chăn ra, “Ý con là từ mai trở đi, thời gian làm việc của em ấy không được vượt quá ba tiếng đồng hồ. Chú Kiều, chú thấy thế nào?”

Thành công chuyển dời mâu thuẫn, Kiều Văn Uyên nói: “Nhiều nhất là hai tiếng thôi.”

Hai nắm đấm của Kiều Uyển Lâm khó mà địch nổi bốn bàn tay kia, cậu hỏi: “Dì Hạ đâu rồi?”

“Dì ấy dễ dãi quá, sau này thiếu cái gì thì nói với ba, ba phụ trách việc hậu cần.” Kiều Văn Uyên bỏ cà mên xuống, “Bà ngoại con muốn tới đây nhưng ba không cho, con đừng làm bà lo lắng.”

Vương Nhuế Chi tạm thời đang ở nhà họ, hôm qua phải xoa dịu bà cả ngày. Một bên là cháu ngoại đổ bệnh, một bên là con gái ngã vào vũng bùn, đả kích quá lớn.

Kiều Uyển Lâm hiểu chuyện nghe lời ông, ăn cơm tối xong, tivi đang chiếu Muôn Nẻo Đường, mới giây trước còn cười nhạo quầng thâm mắt của các đồng nghiệp cũ thì ngay giây sau hơi thở đã trầm xuống mà thiếp ngủ.

Kiều Văn Uyên đắp chăn cho cậu xong, gập ngón tay lại bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán cậu một cái.

Lương Thừa túc trực bên còn lại, nói: “Đợi các chỉ số trở nên ổn định hơn thì sẽ mau chóng làm phẫu thuật.”

Giọng Kiều Văn Uyên rất nặng nề: “Cứ thế đi.”

Lương Thừa biết từ khi kiểm tra sức khỏe đến lúc nhập viện đã có rất nhiều chỉ số khác nhau, phẫu thuật không phải chuyện nhỏ, thân là người nhà hay là người cùng ngành thì anh cũng phải tôn trọng ý kiến của ông, cùng nhau tìm ra cách giải quyết tốt nhất.

Nhưng mà Kiều Văn Uyên lại chần chừ mãi chẳng nói thêm gì, ông nhìn ngắm gương mặt say ngủ của Kiều Uyển Lâm hồi lâu rồi nói: “Con tiễn chú ra ngoài đi.”

Rời khỏi phòng bệnh, Lương Thừa cùng Kiều Văn Uyên đi ra thang máy, anh nói: “Chú Kiều, chú có bất kỳ ý kiến gì thì cứ việc nói với con, nếu như chú để bụng chuyện phẫu thuật ở Nhược Đàm ——”

“Không, đó chỉ là nói đùa thôi.” Kiều Văn Uyên ngắt lời, “Thật ra, chú thấy rất nhẹ nhõm.”

Lương Thừa hơi nghi hoặc: “Tại sao vậy chú?”

Kiều Văn Uyên nói: “Từ khi Uyển Lâm sinh ra tới nay, chú đã mổ biết bao nhiêu ca, cũng xử lý được hàng đống sự cố. Đến cái tuổi này, chức vị này, chắc là có thể nhìn thoáng được bất kì chuyện gì rồi, nhưng dù xác suất phẫu thuật thành công là chín mươi phần trăm, xác suất thất bại là mười phần trăm, mà nguyên nhân thất bại cũng chẳng tương đồng, không thể đánh giá đúng sai được, nhưng mỗi lần thất bại đều là một cú đấm với chú.”

Thân là một người cha, ông không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi ấy, dù xác suất thất bại chỉ có mười phần trăm thì ông cũng không dám thử nghiệm trên người Kiều Uyển Lâm.

Kiều Văn Uyên nói: “Chú đã tạo ra sinh mạng bệnh tật này cho nó, đó là điều thua thiệt nặng nề nhất với nó rồi, lỡ như ở trên bàn mổ, ở ngay trước mặt chú, nó… Chú nghĩ chú sẽ không thể chịu nổi mất.”

Tình cảm máu mủ ruột rà mang đến là thứ không thể cởi bỏ được, Lương Thừa chỉ có thể an ủi: “Chú Kiều, chú đừng tự trách mình, cũng đừng bi quan như thế.”

Kiều Văn Uyên nghiêm túc nhìn anh, nói: “Có con ở đây là chú đã lạc quan hơn rất nhiều rồi.

Thang máy lên đến tầng này, cửa thang mở ra, Lương Thừa vươn tay ấn giữ nút mở cửa. Kiều Văn Uyên đi vào trong, đứng đối diện với anh, ông nói lời thật lòng, cũng là lời phó thác: “Bác sĩ Lương, chú tin ở con.”

Đây là một áp lực rất lớn, thế mà Lương Thừa lại thấy như trút được gánh nặng, anh đã ôm được Kiều Uyển Lâm trong lòng bàn tay mình một cách toàn vẹn và yên lòng.

Năm đó ở trên phố đông đúc người qua kẻ lại, nhưng chỉ có anh chạy ào về phía Kiều Uyển Lâm.

Phố Ninh Duyên vẫn như xưa, bây giờ ở trong “tòa tháp” trắng muốt này, anh sẽ cứu lấy vận mệnh của Kiều Uyển Lâm một lần nữa.

Quay về phòng bệnh, Lương Thừa tắt tivi và đèn trần đi, tuy đã yên tĩnh và tối đen rồi nhưng Kiều Uyển Lâm lại trằn trọc bất an.

Lương Thừa vắt khăn ướt lau người cho cậu, anh là một hộ lý nghiệp dư, lúc nhẹ lúc mạnh, còn gây ngứa nữa, Kiều Uyển Lâm mơ màng mắng một câu “Quỷ sứ”.

Lương Thừa giả điếc, lại nghe thấy một câu “Anh đừng đi”.

Tối nào cũng thế, ban ngày Kiều Uyển Lâm làm kiểm tra, truyền dịch, xử lý công việc, buồn chán tới nỗi đi thu thập tư liệu khắp các phòng bệnh. Cậu cố gắng trưng ra bộ dạng như cá gặp nước rất khoa trương, nhưng trời vừa tối, vừa thiếp ngủ là sẽ vô thức thổ lộ tiếng lòng.

Cậu muốn có người ở bên, cậu không thích nơi này chút nào.

Lương Thừa nằm nghiêng trên giường chen chúc với cậu, vỗ nhẹ lên bụng cậu, cúi đầu chạm nhẹ vào những lọn tóc con phủ bên tai. Anh khẽ nói: “Sắp đến tháng Hai rồi.”

Đầu Kiều Uyển Lâm nghiêng về phía anh: “Ừm…”

Lương Thừa nói: “Nhớ tháng Hai có sự kiện gì không?”

Kiều Uyển Lâm lẩm bẩm: “Sinh nhật anh, em muốn tặng anh…”

Nửa câu sau nghe không rõ, Lương Thừa hỏi lại: “Tặng anh cái gì?”

Nhưng bên tai chỉ còn lại tiếng hô hấp đều đặn, Kiều Uyển Lâm đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Tin tức Kiều Uyển Lâm nằm viện dần dần không giấu được nữa, cô của cậu thì biết tin từ Kiều Văn Uyên, kéo cả nhà tới thăm cậu. Diêu Phất lại nói với Điền Vũ, kế hoạch về Canada của Điền Vũ tiếp tục được lùi lại.

Hai hôm sau là một ngày cuối tuần, Kiều Uyển Lâm ngồi trên giường đọc sách thì có người gõ cửa, cậu tưởng là y tá.

Cửa được đẩy ra, Ứng Tiểu Quỳnh đứng sững bên ngoài.

Kiều Uyển Lâm chống người dậy: “Anh Ứng… Sao anh tới đây.”

Biểu hiện của Ứng Tiểu Quỳnh cho thấy anh mới vừa biết được thôi, phía cảnh sát liên hệ với hai chị em xác minh lại vụ án năm xưa, cả anh và Ứng Tiểu Ngọc đều mù mờ. Anh hỏi Lương Thừa đã xảy ra chuyện gì, Lương Thừa nói với anh tất cả mọi chuyện đều được giải quyết rồi.

Nhưng anh biết chuyện này không thể được giải quyết vô duyên vô cớ như thế, vừa hiểu ra thì đỏ mặt tía tai gào lên, anh truy hỏi Kiều Uyển Lâm đã làm những gì mới biết cậu đã nhập viện rồi.

Ứng Tiểu Quỳnh đi vào, trên đường nóng gan nóng ruột chẳng đem theo túi, bình thường anh mồm miệng láu táu lắm nhưng giờ cũng phải nghẹn lời, đứng cả nửa buổi mới gọi một tiếng: “Tiểu Kiều.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Chị Ngọc sao rồi anh?”

“Chị ấy vẫn ổn.” Ứng Tiểu Quỳnh nhẹ nhàng ngồi lên giường, “Chị ấy phải bổ sung thêm chi tiết cho cảnh sát, những chuyện có thể phối hợp đều sẽ phối hợp, cũng đã mời luật sư rồi. Lần sau chị ấy sẽ cùng anh tới thăm nhóc.”

Kiều Uyển Lâm gấp góc trang sách lại, nói: “Em không sao đâu.”

Khúc mắc mười sáu năm của Ứng Tiểu Quỳnh được tháo bỏ, cả người đều mông lung ngờ nghệch: “Sao nhóc khờ thế, lỡ nhóc có nguy hiểm gì, anh, anh… Tiểu Kiều, cám ơn nhóc, cám ơn nhóc rất nhiều.”

Kiều Uyển Lâm giơ nắm đấm yếu ớt: “Em là người có tiềm năng làm phóng viên tốt mà, chúng ta còn là anh em tốt nữa, đúng không?”

“Đúng, đúng!” Ứng Tiểu Quỳnh nở nụ cười, khuôn mặt bình thường ngả ngớn hiếm khi lại tràn ngập sự dịu dàng đến thế, “Anh không muốn nói những lời sến súa đâu, nhóc chính là em trai ruột của anh, muốn làm chuyện gì, chỉ cần anh có thể giúp được thì cứ nói với anh.”

Kiều Uyển Lâm toét miệng: “Bây giờ em đang bị mắc kẹt ở đây thì còn nghĩ ngợi được gì đâu.”

Ứng Tiểu Quỳnh cũng không dẫn cậu ra ngoài được, anh nhìn ngó xung quanh nói: “Đồ ăn ở đây thế nào? Anh gọi nhà hàng làm bữa ăn dinh dưỡng cho nhóc nhá. À, quên đem Lão Sơn Sâm theo rồi, lần sau anh hầm thành canh mang tới luôn.”

“À mà thôi… mẹ nó cái não của anh, đây là bệnh viện tư nhân, tiền khám bệnh anh trả cho!”

Kiều Uyển Lâm hốt hoảng: “Không cần đâu mà, không cần thật đó!”

“Sao lại không cần?” Ứng Tiểu Quỳnh nói, “Hay là thế này đi, nhà hàng hải sản sẽ miễn phí cho nhóc ăn cả đời luôn.”

Kiều Uyển Lâm lập tức sửa lời liền: “Thật hả? Cám ơn anh Ứng!”

Ứng Tiểu Quỳnh cười khanh khách, quay lại bản sắc vốn có: “Đợi nhóc khỏe mạnh ra viện thì làm tiệc cưới với Lương Thừa ở nhà hàng, bày tám chục bàn luôn, thấy sao?”

Kiều Uyển Lâm đang tưởng tượng ra khung cảnh trong mơ, mặt cũng đỏ bừng lên.

Lương Thừa kiểm tra phòng bệnh đi ngang qua, mấy ngày nay nhiều người tới thăm Kiều Uyển Lâm quá làm anh bực cả mình, bây giờ đứng ngoài hành lang đã nghe thấy tiếng, mặt mũi sa sầm đẩy cửa vào.

Kiều Uyển Lâm và Ứng Tiểu Quỳnh cùng nhau nhìn tới, mặt ai cũng tươi tỉnh vui vẻ.

Lương Thừa không nổi giận được, bèn hỏi: “Đang bàn chuyện đại sự gì thế?”

Kiều Uyển Lâm như mới tỉnh khỏi giấc mộng, trả lời: “Anh Ứng hỏi… nếu hai chúng ta kết hôn thì anh có tính là ở rể không?”

Gân xanh Lương Thừa giật nảy: “Em thấy sao?”

“Em nghĩ là…” Kiều Uyển Lâm nghe theo nội tâm mình, “Tính.”

Lương Thừa chưa bao giờ cảm thấy cạn lời như thế: “Được, vậy anh đợi sính lễ của em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi