TÂM NHÃN

Trong giáo đường không trang trí hoa cỏ gì, tất cả đều giữ nguyên hình dáng ban đầu, cún con kích động chạy nhảy lung tung trong không gian rộng lớn, vừa chạy vừa ngửi, chạy xong còn ngã lăn quay.

Lương Thừa buồn cười, nói: “Hình như George không được thông minh cho lắm.”

Kiều Uyển Lâm nghi ngờ anh đang chửi chó mắng mèo, liền phản bác lại ngay: “Là chó ngốc thôi, còn George rất thông minh.”

Lương Thừa hỏi: “Không phải em đặt tên à, hối hận rồi sao?”

Kiều Uyển Lâm dừng lại: “Vậy anh chịu nó rồi phải không?”

Lương Thừa nắm tay cậu, năm ngón tay luồn qua kẽ tay cậu siết chặt lại, cún con chắc đang tò mò tại sao bọn họ không đi tiếp nên chạy về bên chân.

Lương Thừa cúi người dùng một tay bồng nó lên, trả lời: “Sở hữu cả hai George cũng là một ý kiến hay.”

Giáo đường tĩnh mịch có tiếng vọng thoang thoảng, cha xứ đứng đợi nghiêm trang trên bục, dang hai tay về phía họ. Năm xưa trốn ở sau cửa kính nhìn trộm, hôm nay bọn họ đã quang minh chính đại bước lên lễ đài rồi.

Không có hoa cưới hay nhạc đệm, không có âu phục hay nhẫn vàng, tất cả những thứ phàm tục ấy chẳng quan trọng gì, vì điểm khởi đầu của Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm vốn đã là một điều bất ngờ của định mệnh rồi.

Cún con không chịu ngồi yên, nhảy tót từ tay Lương Thừa vào lòng Kiều Uyển Lâm. Kiều Uyển Lâm ôm một cục bông, cứ sợ vào giây phút thần thánh này nó sẽ tè ra người mình.

Cha đã từng chứng kiến hàng nghìn hôn lễ, có cái rất rầm rộ, có cái lại riêng tư, trong số đó cũng chẳng thiếu những cặp đôi đồng tính. Ông đã quá quen với những nghi thức này, cũng nhìn rõ được trạng thái của mỗi cặp vợ chồng son.

Đôi tình nhân trước mặt ông đây hình như có vẻ căng thẳng, bầu không khí lúc nãy ở ngoài cửa cũng nặng nề khó tả, ông trêu ghẹo: “Hai con đã chắc chắn chưa?”

Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm cùng nhau gật đầu, sảng khoái như thể vừa nghe được một câu hỏi thừa thãi.

Cha nói: “Xin đừng để bụng, vì hai con là đôi tình nhân giản dị, thoải mái nhất… mà cha từng thấy.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đúng là giản dị còn hơn mấy đôi không thèm cưới hỏi đã đăng ký kết hôn rồi, Lương Thừa thấy hơi mất mặt, anh nói: “Đây là nghi thức của riêng chúng con, sau này còn phải tổ chức tiệc bày tám mươi bàn ở nhà hàng Tiểu Ngọc nữa mà.”

Kiều Uyển Lâm nhẩm tính trong đầu, cộng hết tất cả đồng nghiệp trong trung tâm tin tức cũng chẳng đông người đến thế, nhưng cậu vẫn phối hợp theo: “Phóng viên đài truyền hình và vlogger triệu fan cũng sẽ tham gia nữa.”

Lương Thừa suy nghĩ mất mấy giây, nhận ra ý cậu là lão Tứ thì suýt nữa phì cười, anh liền mím môi duy trì bầu không khí trang trọng.

Ánh mặt trời xán lạn hơn ngày thường, xuyên qua cửa kính màu bị phân tán thành những vệt màu sặc sỡ trên mặt sàn lát đá.

Mấy ngày qua tay Kiều Uyển Lâm cứ bị lạnh suốt, bây giờ được ủ ấm trong bàn tay Lương Thừa đến nỗi chảy mồ hôi ướt mem, đường chỉ tay tình duyên và sinh mệnh của hai người dán chặt vào nhau.

Cha đọc lời tuyên thệ cho họ, khoảnh khắc này tám năm trước hiển hiện trước mắt, lúc đó chỉ có bọn họ nghe thấy lời thề, giờ phút này cũng như vậy.

Ái mộ, trung thành, vĩnh hằng.

Khi đáp “Con đồng ý” thì cún con kêu ẳng ẳng trong sự hân hoan.

Không đợi cha hướng dẫn bước tiếp theo thì Lương Thừa đã vội vàng cúi đầu xuống hôn lên môi Kiều Uyển Lâm, son môi mùi dâu, viên ngậm vị bưởi, mùi thuốc thoang thoảng, tất cả hòa quyện vào nhau chính là cục cưng anh vừa trân trọng vừa thương yêu.

Cha nhắm mắt lại cầu nguyện cho họ, ông kết thúc rồi hai người kia vẫn còn đang hôn nên đành nhìn cún con rồi nhún vai bất đắc dĩ.

Môi Kiều Uyển Lâm đã hồng trở lại, gò má cũng đỏ lên, cậu bị Lương Thừa hôn đến nỗi hết sạch oxy, đầu óc trống rỗng quên mất phải nói cái gì.

“Em yêu anh, à không, không đúng…”

Lương Thừa nhíu mày: “Sao không đúng?”

“Đúng, đúng mà.” Kiều Uyển Lâm hơi choáng, cuối cùng cũng nghĩ ra, “Sinh nhật vui vẻ!”

Lương Thừa cong khóe môi, nhưng lại nhắm đôi mắt hẹp dài lại, hàng lông mi đen tuyền từ từ được thấm ướt, khi mở mắt ra nhìn Kiều Uyển Lâm, giống như hai người đã xa cách rất lâu rồi mới gặp lại.

Tấm ảnh năm xưa chỉ có đường nét hiện trên ô cửa sổ mà thôi, trông chẳng ra hình ra dáng gì.

Hai người đứng giữa giáo đường, Lương Thừa ôm vai Kiều Uyển Lâm, Kiều Uyển Lâm bế cún, đếm ngược ba tiếng, màn trập chớp xuống lưu lại kỉ niệm ngày hôm nay và khoảnh khắc này.

Ra khỏi giáo đường Lan Minh, dù sao cũng đang là mùa đông, Kiều Uyển Lâm kéo một đoạn dây kéo áo lông xuống, nhét cún con vào trong lòng.

“Chắc George sẽ không tè đâu ha.” Cậu vẫn còn lo lắng.

Lương Thừa nói: “Không tè thì cũng ị.”

Kiều Uyển Lâm xoa đầu cún con, vừa đi chậm hơn vừa xúi giục: “George ngoan, ráng nhịn chút xíu lát nữa ị trên Mercedes nha con, cho cái tên ưa sạch sẽ kia tức ói máu luôn.”

Lương Thừa: “…”

Từ phía nam thành phố về lại trung tâm, bọn họ đến trung tâm thương mại mua ít đồ dùng hàng ngày và đồ chơi cho cún con, một loại mua hai phần, sau này chia ra để ở chung cư và khu Minh Hồ.

Nửa đường cún con mệt quá, rúc trong lồng ngực Kiều Uyển Lâm ngủ mất, thế mà không tè cũng chẳng ị, chỉ để lại một vũng nước dãi.

Buổi chiều về lại hoa viên Minh Hồ, thật ra Kiều Uyển Lâm hơi mệt rồi, nhưng đã lâu chưa về nhà nên tinh thần vẫn rất phấn chấn.

Ba người lớn vây xung quanh ngắm nhìn thành viên mới trong nhà, ai ai cũng kinh ngạc. Kiều Văn Uyên từng cấm nuôi thú trong nhà, một là sợ không vệ sinh, hai là tuổi thọ của chúng ngắn, sợ khi chia xa sẽ buồn.

Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm “cầm đèn chạy trước ô tô”, người chủ gia đình cũng chỉ đành chấp nhận, nhưng vẫn đâm chọc: “Dễ thương thì có dễ thương, nhưng mà nhỏ quá.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Người ta mới hai tháng tuổi thôi nha.”

Hạ Tiệp hỏi: “Đặt tên chưa?”

Lương Thừa trả lời: “Là George ạ.”

“Cùng họ với chú à.” (*) Kiều Văn Uyên bắt đầu có hảo cảm với đứa nhóc này rồi, “Cứ để đây nuôi trước đi, chú huấn luyện cho, chắc chắn là nó sẽ hiểu được những câu nói thường dùng.”

(*) George phiên âm ra là “Kiều Trị”

Kí ức tuổi thơ của Kiều Uyển Lâm từ từ quay lại, năm cậu hai tuổi đã biết nào là đánh đàn vẽ tranh, bính âm chữ Hán, Kiều Văn Uyên cứ sợ cậu sẽ tụt hậu, thậm chí còn cho cậu xem những tấm thẻ hình ống nghe và kim tiêm.

Lương Thừa nhỏ giọng lầm bầm: “Em không chịu học y, không chừng chú Kiều sẽ bồi dưỡng cho nó thành bác sĩ thú y luôn đó.”

Kiều Uyển Lâm cười ha ha, khi nhác thấy đồng hồ thì ánh mắt chợt dừng lại, bệnh viện quy định phải về trước năm giờ, chỉ còn chưa tới một tiếng nữa thôi.

Thời tiết tốt như thế chắc bác sĩ Lương đã quên mấy chuyện lặt vặt này rồi, Kiều Uyển Lâm nhân cơ hội này bèn nói: “Anh ơi, em về phòng nằm tí nha, cơm tối nấu xong thì gọi em.”

Không ngờ Lương Thừa vẫn chưa hồ đồ chút nào: “Không kịp ăn cơm tối đâu, lát nữa chúng ta phải về bệnh viện rồi.”

Kiều Uyển Lâm đành phải nghe lời, áo lông bị bẩn rồi, cậu vào phòng ngủ thay cái khác, mấy ngày nay phòng của cậu để cho Vương Nhuế Chi ở, trông gọn gàng sạch sẽ hơn khi cậu ở nhiều.

Cậu vào gian thay đồ, ngồi trên thảm, lấy cái thùng nhỏ dưới tủ quần áo ra.

Tiếng bước chân đang lại gần, Lương Thừa đi tới, tạm thời bỏ đồng hồ Kiều Văn Uyên tặng vào tủ cất trang sức, nói: “Sao lại ngồi dưới đất thế kia?”

Kiều Uyển Lâm cất thùng vào rồi, cậu không trả lời, giơ cánh tay lên: “Kéo em với.”

Lương Thừa kéo cậu lên, thay quần áo xong, bọn họ chuẩn bị về bệnh viện.

Theo kế hoạch ngày mốt sẽ làm phẫu thuật, lần này trở về sẽ phải nằm viện một thời gian dài hơn, Kiều Uyển Lâm vẫn quyến luyến không nỡ, trước khi đi cậu ngắt một cành hoa mơ.

Phòng bệnh đã được dọn dẹp, có mùi hương sạch sẽ đến quá đáng, Kiều Uyển Lâm đã quen nhưng vẫn không thích, lúc đo huyết áp cứ giữ hơi lại, bị Lương Thừa mắng cho một trận.

Ra ngoài cả ngày, Kiều Uyển Lâm sợ sẽ không trụ nổi đến khi trời tối, khi hoàng hôn vừa buông xuống cậu gắng gượng xuống giường, tự xách một cái ghế đẩu vào phòng vệ sinh tắm.

Lương Thừa vừa thương vừa mừng, anh cũng vào theo, tuy là phòng bệnh cao cấp nhưng phòng tắm vẫn nhỏ hơn nhiều phòng tắm ở nhà. Anh tới gần rồi lấy vòi hoa sen xuống xối nước cho Kiều Uyển Lâm.

Nhìn nhau khỏa/thân cũng nhiều lần rồi nhưng Kiều Uyển Lâm vẫn ngại ngùng như thuở ban đầu. Cậu hơi nghiêng người, hai cánh tay chắp lại trước bụng, che đi những đoạn xương sườn lộ rõ của mình, đùi thì khép chặt, định nặn ra chút thịt ít ỏi đáng thương.

Lương Thừa chà lưng cho cậu, nói: “Phẫu thuật xong bồi dưỡng lại, không phải sợ sẽ không béo được đâu.”

“Ò.” Kiều Uyển Lâm nói, “Vì mắc bệnh nên từ nhỏ đến giờ em chẳng mập lên được tí nào.”

Lương Thừa nói: “Nhưng mà lúc anh cứu em trông em cũng khá mũm mĩm, cái mặt này… nhéo thích lắm.”

“Anh còn nhéo mặt em nữa hả?” Kiều Uyển Lâm cười cúi đầu xuống, dòng nước liên tục chảy qua lồng ngực cậu, tưởng tượng con dao mổ cũng rạch cơ thể cậu như thế.

Lương Thừa lấy bông tắm xoa một nắm bọt xà phòng lên ngực cậu, rồi dời xuống dưới gỡ cánh tay cậu ra, chà lên bụng, eo và đường nhân ngư nhợt nhạt của cậu, sau đó di chuyển ra phía sau.

Cơ thể bỗng nhẹ bẫng, Kiều Uyển Lâm được anh bế lên, lưng cậu dán vào tường, hai tay hai chân vội vàng quấn chặt lấy Lương Thừa.

Đây là tư thế làm chuyện thân mật, nhưng cả hai đều biết không thể nào tiến thêm bước nữa, Lương Thừa đỡ cậu, không cam lòng: “Em có biết không, mỗi lần làm với em anh đều đã ‘giơ cao đánh khẽ’ rồi đấy.”

Câu chữ thô tục khiến tim Kiều Uyển Lâm ngứa ngáy, cậu xoa vết sẹo trên lưng anh: “Thật không đó…”

“Không tin à?” Lương Thừa ép sát vào cậu, “Đợi em khỏe lại chúng ta thử xem.”

Kiều Uyển Lâm lẩm bẩm: “Lỡ như không khỏe…” Cậu sợ Lương Thừa không vui nên vội vàng bổ sung thêm, “Em chỉ nói lỡ như thôi, lỡ như em đi rồi, anh phải thủ tiết ba năm vì em đó.”

Sắc mặt Lương Thừa tối sầm: “Em nói lại lần nữa thử xem.”

“Vậy… một năm.” Kiều Uyển Lâm tự biên tự diễn, “Không ngắn hơn được nữa đâu, không phải anh nhịn giỏi lắm à? Nếu ngắn hơn nữa thì em sẽ ghen tị đó.”

Lương Thừa hỏi: “Em đi rồi thì ghen thế nào được nữa?”

Kiều Uyển Lâm trả lời: “Em sẽ đập nát quán canh của Mạnh Bà luôn.” (*)

(*) Theo truyền thuyết thì khi chết Mạnh Bà sẽ cho người đó uống một bát canh để quên đi mọi thứ ở kiếp này, Kiều Uyển Lâm thì đòi đập nguyên quán của người ta luôn, khỏi uống canh:)))))

Lương Thừa giày vò cậu một trận không thèm nghĩ đến hậu quả, tất cả đều dựa vào tính nhẫn nại của mình. Anh nói: “Anh nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho em, nếu không thần thánh các phương tìm anh tính sổ, anh muốn sống cũng sống không nổi đâu.”

Kiều Uyển Lâm cười khúc khích, sức lực bị rút cạn kiệt, hai chân trượt xuống theo sườn eo Lương Thừa.

Cậu không muốn xuống nên sai anh: “Không tắm nữa, anh bế em đi ngủ đi.”

Khu nội trú đã tắt hơn nửa đèn rồi, trước khi ngủ Kiều Uyển Lâm chơi điện thoại một lát, phát hiện ra ảnh đại diện của Lương Thừa đã đổi từ khi nào, chú chó trắng trên mạng đã đổi thành cún con của bọn họ rồi.

Lương Thừa đang rót nước, điện thoại vang lên, anh nói: “Em gửi tin nhắn cho anh đấy à?”

“Em ấu trĩ thế hả.” Kiều Uyển Lâm nói, “Muộn thế này thì chắc là đồng nghiệp đó.”

Quả nhiên, khoa cấp cứu mới cứu được một bệnh nhân, vừa mới chuyển tới khoa Ngoại tim mạch rồi. Nhân lực trực đêm không đủ nên Lương Thừa phải đi sang khu khám bệnh xem thế nào.

Kiều Uyển Lâm nằm một mình trên giường, vốn dĩ rất buồn ngủ nhưng bên cạnh không có ai chen chúc cùng nên lại ngủ không được.

Cậu mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, bên trong có mấy quyển sách và mấy quyển truyện tranh, dưới cùng là một cây bút ghi âm, nội dung đã được xóa sạch, không còn bất kì bản ghi nào trong đó nữa.

Cậu lấy ra, đi tới bên cửa sổ, khi phỏng vấn đã ghi âm rất nhiều thứ, mỗi một vấn đề đều có mục đích và kỹ xảo, bây giờ muốn tự ghi âm thì lại nghèo từ.

Suy tư một lúc, cậu đặt bút ghi âm lên bệ cửa sổ.

Mở đầu nên nói gì nhỉ, trong phim truyền hình thường là thế này —— “Khi anh nghe thấy những lời này thì em đã rời khỏi trần thế rồi.”

Quê mùa quá, huống hồ chưa chắc cậu đã phải đi. Mà cho dù có đi thật thì nói thế sẽ làm người nghe đau lòng chết mất thôi.

Cậu ngẩng đầu lên, bên ngoài là màn đêm rộng mênh mông,

Cuối cùng Kiều Uyển Lâm cũng quyết định được câu đầu tiên, cậu ấn nút ghi âm, nói thật nhẹ nhàng: “Lương Thừa, trăng đêm nay đẹp lắm anh à.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi