TAM PHỤC

Trong lúc đi vào trong phòng tiệc, Đoàn Phi Phàm phát hiện ra mình đang đi cùng tay cùng chân. Cậu vội dừng lại, điều chỉnh một chút bước đi của mình.

Trong điều kiện thông thường, cậu chẳng sợ bất cứ tình huống giao tiếp nào, kiểu gì cậu cũng trụ được hết.

Mấu chốt là cảnh tượng trước mặt lại chẳng liên quan gì đến giao tiếp xã hội, nghệ sĩ dương cầm đang đánh đàn, không nhìn về phía này, chỉ có sáu nhân viên phục vụ đang nhìn họ, mà cũng không phải nhìn chăm chú cho lắm, dù sao thì bọn họ cũng còn phải dẫn hai người tới bên cái bàn trông như đường đua 100m kia.

Nhưng mà Đoàn Phi Phàm lại thấy căng thẳng.

Vì mợ nó chứ sang trọng quá đi mất.

Là kiểu sang trọng mà Đoàn Cực kỳ Bình thường chưa từng được trải nghiệm bao giờ.

“Tôi có cần phải gọi món không?” Giang Khoát không hổ là thiếu gia nhà giàu, bước vào cực kỳ tự nhiên, “Thư ký của tôi đã dặn trước hết rồi phải không?”

Câu này của Giang Khoát đã thành công trong việc đưa Đoàn Phi Phàm trở lại trạng thái thường ngày vì buộc phải nhịn cười.

“Đúng ạ.” Nhân viên đưa hai người tới bên bàn, kéo một chiếc ghế ở phía bên này, “Chúng tôi đã chuẩn bị theo thực đơn mà anh Hồ thư ký của anh đã đưa, khi nào muốn bắt đầu dùng bữa, anh cứ cho chúng tôi biết là được ạ.”

“Được.” Giang Khoát ngồi xuống, nhìn Đoàn Phi Phàm, “Không biết nó đặt món gì nhỉ.”

“Anh Đoàn, mời anh bên này.” Nhân viên phục vụ giơ tay mời, hướng dẫn Đoàn Phi Phàm tới ngồi ở ghế đối diện ở đầu kia bàn.

“Tôi ngồi đó thật hả?” Đoàn Phi Phàm vừa đi về phía đó, vừa ngoái lại nhìn Giang Khoát, cao giọng, “Anh Hồ không thể gửi cho bọn mình mỗi đứa một cái bộ đàm của anh ấy sao?”

Nhân viên phục vụ vừa nhìn đã thấy là không được đào tạo chuyên nghiệp cho lắm, đứng cạnh nhịn không nổi mà phì cười thành tiếng.

“Cậu cứ ngồi xuống đi đã,” Giang Khoát lấy điện thoại ra, “Trước tiên thử xem sao.”

“Thế nào,” Đoàn Phi Phàm đã đi tới đầu kia cái bàn, dừng lại nhìn Giang Khoát, “Nói chuyện qua điện thoại hả?”

Giang Khoát phải để điện thoại xuống bàn, dựa  ghế mà cười không sao ngừng lại được.

Một lát sau, Giang Khoát mới lại cầm điện thoại lên: “Trước tiên cậu ngưng chọc tôi cười, để tôi quay lại cảnh này, sếp Giang chắc cũng chưa từng được đi ăn kiểu này bao giờ.”

“Cái chính là sếp Giang làm gì có thư ký nào họ Hồ.” Đoàn Phi Phàm cũng lấy điện thoại ra, giơ lên quay một lượt về phía bên này.

“Chỗ hoa ở giữa bàn kia, giúp tôi dọn qua một bên đi,” Giang Khoát nói, “Ngồi chính diện thế này không nhìn thấy nhau nữa.”

“Dạ được.” Phục vụ dọn hết những lẵng hoa bình hoa nhỏ đang để thành một dãy ở giữa bàn.

Giang Khoát ngồi ở đầu này bàn, nhìn Đoàn Phi Phàm, chiếc bàn dài tầm sáu bảy mét, đúng ra thì cũng không dài lắm, dài hơn một chiếc xe hơi một chút, chiếc xe tải của chú ba còn dài hơn chiếc bàn này.

Nhưng ngồi ở hai đầu bàn thế này thì cảm giác lại hơi khác.

Đúng là xa xôi vời vợi.

Xa xôi thì cũng tạm chấp nhận đi, nhưng cái khoảng cách này, lại thêm nhân viên phục vụ đứng thẳng tắp hai bên, bữa tiệc sinh nhật của hai người thành ra giống như tiết mục sếp lớn lên phát biểu tại buổi họp mặt thường niên của công ty.

“Cho tôi xem thực đơn trước, có những món gì?” Giang Khoát giơ tay.

Phục vụ đưa thực đơn mà Đại Pháo đã đặt trước.

Giang Khoát xem thử thì thấy, nếu như cả buổi chỉ toàn ăn thôi, không dành thời gian yêu đương gì hết thì bữa này cũng khá được. Từ món khai vị tới món tráng miệng rồi trà, tất cả đều không tệ, sắp xếp cực kỳ tỉ mỉ, thậm chí còn tính tới cả việc hai người phải lái xe nên thay toàn bộ rượu bia bằng nước ngọt và nước trái cây.

“Thế nào,” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm ở đầu kia, “Cho lên món nhé?”

“Cho lên đi,” Đoàn Phi Phàm nói to, “Cậu đang đói mà.”

“Hay là cậu ngồi bên này đi?” Giang Khoát nói.

“Không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi muốn trải nghiệm cảm giác vừa đàm phán vừa dùng bữa.”

“Đồ thần kinh.” Giang Khoát bật cười.

“Mợ nó chứ Hồ Chấn Vũ mới là đồ thần kinh ấy.” Đoàn Phi Phàm cười.

“Vậy cho lên đồ ăn nhé.” Giang Khoát nhìn thực đơn, “Món khai vị là… ốc sên hấp với…”

“Tôi không ăn ốc sên.” Đoàn Phi Phàm vội nói.

“Vậy cậu ăn gan ngỗng đi.” Giang Khoát nói.

“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.

Phục vụ bắt đầu bày đồ ăn, rót rượu, tuy thực ra là rót nước nho nhưng nghi thức vẫn rất đầy đủ.

“Nhân vật chính.” Đoàn Phi Phàm nâng ly.

Giang Khoát cũng nâng ly nhìn Đoàn Phi Phàm.

“Chúc mừng sinh nhật.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Cảm ơn.” Giang Khoát cười.

Đoàn Phi Phàm uống một ngụm nước nho, sau đó đặt ly xuống rồi lại tiếp tục nhìn Giang Khoát. Nếu như không phải vì giữa hai người còn khoảng cách bằng một chiếc xe tải, rồi bên cạnh vẫn còn bảy nhân viên đến nói chuyện cũng phải giữ ý thì Đoàn Phi Phàm sau đó chắc chắn vẫn còn điều gì đó khác nữa muốn nói với cậu.

Hồ Chấn Vũ quả nhiên là không có ý đồ tốt đẹp gì.

Bữa tiệc sinh nhật của một đôi chim cu yêu nhau vậy là đã bị Hồ Chấn Vũ bức thành một buổi đàm phán.

Đã thế Đoàn Phi Phàm lại còn giở chứng, nhất định đòi ngồi ở phía đối diện, chỉ cần hơi cận thị một tí là có khi vẻ mặt thế nào cũng chẳng nhìn rõ nữa.

Món khai vị được dọn lên, bày biện rất khéo léo. Hai người im lặng ăn mấy miếng là hết.

“Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát nhìn cậu, “Tôi cho cậu ba giây.”

“Tới liền.” Đoàn Phi Phàm lập tức đứng dậy, rảo bước tới bên Giang Khoát, “Ý cậu là thế này?”

“Ghế đâu?” Giang Khoát nói.

“Lát nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Sau món khai vị là món gì?”

“Súp.” Giang Khoát nói.

“Vậy trước khi súp lên, tôi sẽ tặng quà sinh nhật cho cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Vụ đó,” Giang Khoát ghé lại bên tai Đoàn Phi Phàm, “Cậu có định biểu diễn tiết mục nào không đó? Có cần bảo nhân viên tránh đi không?”

“Không cần,” Đoàn Phi Phàm thì thầm, “Dù tôi có biểu diễn tiết mục gì thì đó cũng đâu phải là tiết mục không được để người khác thấy chứ? Tôi cũng có cởi đồ đâu.”

“Tiết mục của ngài còn dữ dằn hơn cả cởi đồ đó.” Giang Khoát nghĩ tới đó là không nhịn được cười.

“Không sao đâu, đừng lo, vừa rồi tôi mới quan sát địa hình,” Đoàn Phi Phàm nhìn về phía sau cánh cửa, “Vẫn ổn, thực khách sẽ không đi về phía này…”

“Cậu định làm trò gì đấy?” Giang Khoát lập tức nâng cao cảnh giác.

“Đây là sinh nhật đầu tiên kể từ khi bọn mình yêu nhau,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi có bất ngờ cho cậu.”

Giang Khoát chưa kịp nói gì, Đoàn Phi Phàm đã giơ tay vẫy phục vụ, một thanh niên tiến đến gần hai người, Đoàn Phi Phàm chỉ cửa sổ, hỏi: “Rèm cửa này nếu như kéo lại, tắt đèn thì tối được tới mức nào?”

Cậu thanh niên nhìn rèm cửa: “Rèm này của chúng tôi là loại cản sáng, mức độ cản sáng là 90 phần trăm.”

“90 phần trăm là như thế nào?” Giang Khoát hỏi.

“Nhìn chung là tối om đấy ạ.” Cậu thanh niên nói.

“Được,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Thư ký Pháo… à thư ký Hồ đã bao phòng này rồi đúng không?”

“Đúng ạ, kéo rèm tắt đèn đóng cửa, tất cả đều có thể được ạ.” Cậu thanh niên hiểu ý rất nhanh.

“Vậy phiền mọi người tắt đèn, kéo rèm,” Đoàn Phi Phàm bước tới cầm lấy ba lô của mình, “Cửa cũng đóng lại đi, lát tôi sẽ vào.”

“Đoàn Phi Phàm,” Giang Khoát nhìn cậu, “Thật hay giả đó trời?”

“Đợi chút.” Đoàn Phi Phàm nhướng mày với Giang Khoát rồi xách ba lô đi ra.

Giang Khoát đột nhiên thấy vô cùng thấp thỏm, vốn dĩ ngay từ lúc bước vào đại sảnh này, cậu đã cảm thấy Đoàn Phi Phàm hơi có chút thận trọng, nhưng thật sự chỉ có một chút thôi, chỉ một xíu xiu thôi. Một khi Đoàn Phi Phàm đã thích ứng được rồi, bản tính cuồng giao tiếp của cậu ấy sẽ không cho phép cậu ấy dè dặt nữa.

Giang Khoát đành ngồi nhìn mấy nhân viên phục vụ đang kéo rèm một cách tràn đầy hào hứng.

Đương nhiên là họ tràn đầy hào hứng rồi, bản thân bữa tiệc này vốn đã có vẻ rất thú vị đáng xem, giờ lại còn thêm tiết mục biểu diễn này thì lại càng thêm phần hấp dẫn.

Duy chỉ có người nghệ sĩ dương cầm là vẫn rất bình thản. Đó là một cô gái, mặc một chiếc váy dài rất đẹp, từ lúc hai người vào tới giờ, cô ấy chưa hề nhìn qua bên này lần nào, chỉ chuyên chú vào việc chơi đàn.

“Bây giờ sẽ tắt đèn ạ, anh Giang, anh đừng đi lại xung quanh nhé, rèm này cản sáng rất mạnh, đèn tắt một cái là sẽ rất tối đấy ạ.” Người thanh niên nhắc nhở Giang Khoát.

“Được.” Giang Khoát đưa mắt nhìn cô gái chơi đàn.

“Cô ấy không sao đâu.” Cậu thanh niên cười.

“Được rồi.” Giang Khoát vẫy tay ra hiệu rồi lấy điện thoại ra, giơ về phía cửa, bắt đầu quay, “Tắt đèn xem kịch nào.”

Đằng kia, nhân viên phục vụ lần lượt tắt từng ngọn đèn trong phòng tiệc.

Các công tắc đều ở cùng một chỗ, vốn dĩ chỉ cần dùng lòng bàn tay đập một cái là sẽ tắt luôn được toàn bộ, nhưng nhân viên phục vụ vẫn hết sức giữ nghi lễ, nhất định chỉ bấm lần lượt từng công tắc một, bấm phải tới 20 giây, ánh đèn trong đại sảnh mới lần lượt tối dần, cuối cùng thì hoàn toàn tối om.

Rèm cản sáng này đúng là không tệ, Giang Khoát thấy có thể lắp một bộ ở phòng ngủ lầu 10, coi như bảo vật giúp ngủ nướng buổi sáng.

Cậu thanh niên đi tới bên cửa và nói: “Chuẩn bị xong rồi ạ.”

Hai giây sau, cửa mở ra.

Tuy trong phòng tiệc đã tối om, nhưng bên ngoài vẫn là buổi trưa, cửa vừa mở, bóng Đoàn Phi Phàm chống tay lên khung cửa lập tức hiện ra thật rõ ràng.

Mà cũng chẳng phải là bóng nữa, sáng choang như vậy nên quả cầu lớn mà Đoàn Phi Phàm cầm trên tay, cùng với bông hồng cậu ấy ngậm trên miệng đã lập tức lọt vào tầm mắt của Giang Khoát.

“A…” Giang Khoát đưa tay ôm trán, thở dài một tiếng rồi không nhịn được, phá lên cười như điên.

“Sao mà sáng vậy trời,” Đoàn Phi Phàm vội bước vào, “Mau đóng cửa lại.”

Mấy nhân viên vừa cười vừa đi tới đóng cửa lại.

Phòng tiệc lại tối đen như cũ.

“Cầm cái gì vậy hả?” Giang Khoát cười hỏi.

“Đợi tôi cho cậu xem.” Đoàn Phi Phàm đang ngậm cành hồng nên nói cũng không rõ tiếng.

Hai giây sau, Giang Khoát thấy phía trước hửng lên một quầng sáng êm dịu, là quả cầu lớn Đoàn Phi Phàm đang cầm trên tay.

Mợ nó chứ chắc là một cái đèn rồi.

Mà có khả năng đó là một cái đèn pha lê… à thủy tinh, bên trong có nhét mấy dây đèn nhấp nháy, vì Giang Khoát có thể nhìn thấy những chấm nhấp nháy bên trong quầng sáng đó.

“Tạo chút không khí đi, cảm ơn.” Đoàn Phi Phàm nói.

Câu này cũng chẳng biết là nói với ai, Giang Khoát đang nghĩ có cần phải vỗ tay không thì đằng kia, nghệ sĩ piano đã hiểu ý rất nhanh, lập tức đổi giải điệu, chơi bài ‘Chúc mừng sinh nhật’.

Nhân viên phục vụ cũng lập tức hát theo, cậu thanh niên hồi nãy mở đầu: “Chào mừng sinh nhật dễ thương…”

Mọi người cùng vỗ tay hát theo, tổng cộng có sáu người, chỉ vỗ tay hát thôi mà cũng khá là sôi nổi.

Khuôn mặt Đoàn Phi Phàm được quầng sáng soi tỏ, tuy bộ dạng ngậm cành hồng trông vẫn ngốc nghếch như ngày nào, nhưng vẻ đẹp trai thì vẫn không thể che giấu được, đặc biệt là với nguồn sáng chếch một bên thế này, đường nét bán diện đẹp đẽ của Đoàn Phi Phàm được khắc họa rõ nét lạ thường. 

Aaaa…

Tuy rằng rất ngốc.

Nhưng thật sự đẹp trai quá đi.

Giang Khoát nhìn quả cầu sáng trên tay Đoàn Phi Phàm, theo những gì cậu biết về Đoàn Phi Phàm, ‘bất ngờ’ của Đoàn Phi Phàm tuyệt nhiên không thể chỉ một bước này xong là kết thúc.

Đúng như cậu dự đoán, Đoàn Phi Phàm không tiến tới trước mặt cậu, mà lại đi tới giữa sảnh. Vừa hát chúc mừng sinh nhật, cậu ấy vừa kéo hay ấn gì đó phía dưới quả cầu.

Quả cầu đột nhiên sáng thêm mấy phần.

Ánh sáng vàng nhạt ban đầu biến thành đủ màu rực rỡ.

Toàn bộ đại sảnh được bao phủ trong một tầng ánh sáng rực rỡ. Tiếp đó thì thấy trên trần, trên tường, trên sàn, khắp nơi đều hiện lên những hình ảnh xoay tròn.

“Oaaa….” Nhân viên phục vụ cùng ồ lên vô cùng hào hứng.

Phải nói rằng tất cả bọn họ đều ồ lên một cách rất thật lòng, dù sao thì người bình thường chắc đều tưởng đến đây là kết thúc rồi, ai ngờ sau đó vẫn còn thế này nữa.

“Sinh nhật vui vẻ, Giang Khoát!” Đoàn Phi Phàm hét lên.

“Sinh nhật vui vẻ, Giang Khoát!” Nhân viên phục vụ cũng hét theo.

Đằng kia, nghệ sĩ dương cần lại đổi sang một giai điệu rất vui vẻ, nghe như đang nhảy nhót.

Những hình ảnh lay động khắp căn phòng cũng chuyển động theo.

“Nhìn kìa.” Một nhân viên hét lên.

Giang Khoát cũng đã để ý thấy, cái đèn này có vẻ giống với một loại đèn ngủ chiếu sao dành cho trẻ em từ 1 tới 3 tuổi, nhưng hình ảnh chiếu ra không phải là ngôi sao, mặt trăng, hoa tuyết các thứ, mà là… ảnh chụp.

Có ảnh của Giang Khoát.

Có cả ảnh chụp đôi của Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm.

Còn có một số hình cắt bóng.

Đoàn Phi Phàm không cho ảnh Giang Khoát vào quả cầu thủy tinh.

Đoàn Phi Phàm cho ảnh cậu vào trong chiếc đèn chiếu sao của trẻ em.

Sau đó thì chiếu khắp phòng.

Giây phút này, Giang Khoát giơ điện thoại mà không biết phải quay ở đâu, trên dưới trái phải, cậu đành lia máy quay một loạt.

“Thế nào?” Đoàn Phi Phàm cầm quả cầu đi tới, đặt quả cầu trước mặt cậu.

Khá là chói mắt.

Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm giữa một vùng ánh sáng rực rỡ chói lọi.

Và cả bông hồng mà đến tận bây giờ, cậu ấy vẫn đang ngậm trong miệng.

“… Quá là kích thích luôn.” Giang Khoát nói.

“Vẫn chưa hết đâu.” Đoàn Phi Phàm bỏ bông hoa trên miệng xuống, đặt vào tay Giang Khoát rồi nhìn nhân viên phục vụ, “Đừng bật đèn vội.”

“Được ạ.” Nhân viên rất nhiệt tình, chỉ một câu như vậy mà họ cũng rất phối hợp tạo bầu không khí, cùng vỗ tay một tràng giòn giã.

“Cái này mở được đấy.” Đoàn Phi Phàm kéo tay Giang Khoát, cho ngón tay cậu chạm vào phần đáy của quả cầu, “Có công tắc, sờ thấy không?”

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.

“Ấn một cái là mở ra đó.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Còn thứ gì nữa sao?” Giang Khoát hơi ngạc nhiên.

“Tất nhiên rồi. Không lẽ tôi tặng cậu món đồ chơi này làm quà sinh nhật à?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Còn có món quà sinh nhật nào kích thích hơn món đồ chơi này sao?” Giang Khoát cười.

“Cái đó thì không,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đây là thứ kích thích nhất hôm nay rồi đó, còn thứ bên trong thì cũng bình thường không lạ.”

‘Bình thường không lạ’ thật sự khiến Giang Khoát rất yên tâm, cậu ấn cái công tắc dưới đáy quả cầu.

Quả cầu kêu ‘Cách!’ một tiếng, rồi với một chuyển động hết sức khó khăn, tách ra làm bốn cánh, từ từ mở ra bốn phía. Trong đó có một cánh mở được nửa chừng thì dừng lại, tới khi bạn bè của nó đã mở ra hết rồi mà cái cánh hoa đó vẫn còn kẹt lại giữa đường.

“Chất lượng thế này cơ chứ.” Đoàn Phi Phàm đưa tay bẻ cánh hoa, bắt nó phải mở ra.

Giang Khoát không mấy để tâm đến chuyện này, cậu đã nhìn thấy một cái hộp tròn nhỏ ở giữa.

Nếu cậu đoán đúng thì đây là hộp nhẫn.

Nhưng với tính cách khác thường của Đoàn Phi Phàm, cũng không chắc là bên trong có nhẫn.

“Là gì vậy?” Giang Khoát hỏi.

“Nhẫn đó.” Đoàn Phi Phàm lại không hề giữ bí mật, hạ giọng nói luôn đáp án với cậu. 

Đáp án này nằm ngoài dự liệu của Giang Khoát, cậu sửng sốt: “Cậu lấy tiền đâu mà mua nhẫn?”

“Cậu mở ra xem trước đi đã,” Đoàn Phi Phàm khẽ nói, “Món đồ này cũng không đến mức phải nhiều tiền mới mua được đâu.”

Giang Khoát vừa cười vừa cầm chiếc hộp lên, mở ra xem.

Đúng là nhẫn thật, lại còn tới hai chiếc.

Nhẫn màu bạc, không giống kiểu dáng mà cậu tưởng tượng, mà là một kiểu nhẫn đơn giản, ở giữa là một chữ cái khắc rỗng, một chiếc khắc chữ J, chiếc kia là chữ D.

“Đặt làm hả?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ hứ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Chỗ căn hộ thuê cho bố tôi ấy, dưới lầu có một xưởng làm đồ trang sức, tôi đặt ở đó đấy.”

“Đẹp lắm.” Giang Khoát cầm chiếc nhẫn chữ J lên, định đeo vào tay mình.

“Cái đó là của tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Hử?” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm.

“D là của cậu.” Đoàn Phi Phàm cầm chiếc nhẫn kia lên, lúc định đeo cho Giang Khoát, Đoàn Phi Phàm nhìn mấy nhân viên đứng gần đó, có lẽ cũng hơi mắc cỡ nên Đoàn Phi Phàm chỉ treo chiếc nhẫn lên đầu ngón tay Giang Khoát, “J là của tôi.”

“Được.” Giang Khoát tự đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa, “Vừa ghê đó, hai chiếc cùng cỡ hả?”

“Ừ, tôi đã từng sờ thử ngón tay cậu rồi, cũng gần như tay tôi.” Đoàn Phi Phàm tự đeo chiếc nhẫn chữ J kia cho mình.

Giang Khoát cúi xuống xem kỹ chiếc nhẫn thì phát hiện ra trên nét sổ của chữ D hóa ra có một chấm sáng nhỏ rất sáng, cậu đưa ngón tay lại gần quả cầu sáng để xem thử.

“Có cả kim cương cơ à?”

“Ừ, có một điểm kim cương.” (1 điểm = 1/100 carat)

Đoàn Phi Phàm nói rồi cho Giang Khoát xem nhẫn của mình, ở giữa chữ J cũng có một chấm sáng nhỏ.

Giang Khoát bật cười.

Thật sự quá là đáng yêu luôn.

“Sinh nhật vui vẻ, chúc một trong những người quan trọng nhất đời tôi – mở ngoặc, liệt kê không theo xếp hạng, không hiển thị những cái tên còn lại, đóng ngoặc,” Đoàn Phi Phàm thì thầm, “Chúc cậu mãi mãi vui vẻ, mãi mãi là đại thiếu gia.”

“Cảm ơn.” Giang Khoát cười, “Những cái tên không hiển thị còn lại là ai vậy?”

“Bố tôi với nhà chú thím đó,” Đoàn Phi Phàm nói, “Thực ra trong lòng tôi cũng có xếp hạng đó, nhưng xếp hạng cũng chẳng dễ gì, cậu hiểu mà.”

“Tôi là hạng nhất, đúng không?” Giang Khoát nói.

“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Nhưng mà…”

“Nhưng mà tình cảm gia đình với…” Giang Khoát hắng giọng, rồi thì thầm, “Với tình yêu, làm sao mà xếp vào cùng một kiểu được.”

“Ừ hứ.” Đoàn Phi Phàm cười, gật đầu.

“Tôi vui lắm.” Giang Khoát giơ ngón tay lên lắc lắc. “Thật đấy.”

“Cậu đeo ngón này thì đừng có giơ lên lắc như thế.” Đoàn Phi Phàm đè tay cậu lại.

Giang Khoát lập tức lại cười bò một trận.

“Bật đèn nhé?” Đoàn Phi Phàm nói.

“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.

Nhân viên phục vụ bật đèn. Giang Khoát còn chưa kịp nhân lúc có ánh sáng để nghiên cứu rõ hơn về quả cầu chiếu sao, Đoàn Phi Phàm đã nhanh chóng cất quả cầu vào hộp rồi bỏ vào ba lô.

“Sao không cho tôi xem chứ?” Giang Khoát nói.

“Chẳng giấu gì cậu,” Đoàn Phi Phàm kéo khóa cái ba lô lại, “Thứ này chỉ xem trong bóng tối được thôi, lúc nhận hàng, tôi mở ra mà tuyệt vọng ngang luôn, mấy cái gờ ở mép nhựa còn chưa được làm sạch cơ.”

Giang Khoát cười thành tiếng: “Về rồi cho tôi xem đấy.”

“Để về rồi tính.” Đoàn Phi Phàm đi về phía chiếc ghế đối diện.

Nhân viên phục vụ rất chu đáo đi trước một bước, chuyển chiếc ghế lại đặt cạnh Giang Khoát.

“Cảm ơn.” Đoàn Phi Phàm ngồi xuống.

“Bây giờ tiếp tục cho món súp lên chứ ạ?” nhân viên phục vụ hỏi.

“Được.” Giang Khoát gật đầu.

Bữa ăn này được Đại Pháo chuẩn bị rất thịnh soạn, tuy rằng theo Giang Khoát thấy thì mùi vị cũng chỉ thuộc tiêu chuẩn năm sao bình thường, nhưng ăn cũng khá no.

Giang Khoát cũng không tập trung ăn lắm, mà cứ liên tục nhìn chiếc nhẫn trên tay.

Sau khi đèn sáng, toàn bộ hình hài chiếc nhẫn hiện lên rất rõ ràng, hết sức tinh tế mà giản dị. Nếu xoay mặt có chữ cái vào trong lòng bàn tay thì thấy mặt kia còn có một hàng chữ bé xíu, không dùng kính lúp thì không thấy rõ được.

Giang Khoát dùng điện thoại chụp chế độ macro rồi còn phải phóng lớn ảnh lên mới thấy rõ.

LOVE921.

“Của cậu là gì vậy?” Giang Khoát hỏi, “LOVE317 hả?”

“Tất nhiên rồi,” Đoàn Phi Phàm cười, “Cậu thích thật đấy chứ?”

“Thật đấy.” Giang Khoát gật đầu.

“Có sến súa không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.

“… Không sến,” Giang Khoát đưa mắt nhìn bông hồng để bên cạnh, “Cảm ơn cậu đã không cài chiếc nhẫn trên cành hồng rồi ngậm tới đưa cho tôi.”

Đoàn Phi Phàm phì cười: “Không phải là tôi chưa nghĩ tới vụ đó, nhưng như vậy thì lộ mất, phải tạo cảm giác bí mật chứ.”

“Thế này là cậu tạo áp lực rất lớn cho tôi rồi đó,” Giang Khoát tặc lưỡi, “Sinh nhật cậu, tôi biết làm gì bây giờ?”

“Đến lúc đó, tôi sẽ giúp cậu nghĩ xem.” Đoàn Phi Phàm nói.

“Tôi tổ chức sinh nhật cho cậu, sau đó cậu giúp tôi nghĩ chiêu hả?” Giang Khoát hỏi.

“Ừ, việc của cậu cũng là việc của tôi.” Đoàn Phi Phàm nói.

Tuy hơi có chút kỳ lạ, nhưng có vẻ như thế cũng chẳng vấn đề gì, Giang Khoát nghĩ một thoáng rồi bảo.

“… Nhưng mà tôi không ngậm cành hồng đâu đấy.”

*

[HẾT CHƯƠNG 148]

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi