TAM QUỐC NHU TÌNH, ĐÃN VỊ QUÂN CỐ

Editor: Táo

“Cô nương thiếu chút nữa đã hại chết hắn!” Sau khi Hoa Đà chẩn đoán xong, nhìn tôi và phán một câu này.

Nếu như hắn có biểu cảm, giờ phút này nhất định sẽ rất đáng sợ.

“Sao, sao lại là ta hại chàng?” Tôi bối rối với những lời cáo buộc như vậy.

“Cô nương vẫn nhỏ máu vào biệt ly thảo cho hắn dùng?”

Tôi sợ hãi gật đầu, nhưng đây không phải là có ích cho chàng sao, làm sao hại chàng được.

“Thân thể hắn căn bản không chứa được huyết khí như cô nương nữa rồi! Hiện giờ, đã tích lũy được một lượng nhất định, vì thế mới bài xích ra toàn bộ”.Hoa Đà như đang căm ghét mà quát mắng tôi.

“Vậy, nếu đó là trường hợp…Lúc trước, ngài từng nói có cách lấy máu của ta đổi vào cơ thể để cứu chàng ấy, không phải là không có khả năng sao?”

Giống như sét đánh giữa trời quang, tôi nhất thời không tiếp nhận được hiện thực này.

Cũng không biết từ khi nào có một ý niệm trong đầu, không còn là lần đầu tiên Hoa Đà hỏi tôi, khi ấy tôi nghĩ cũng chưa nghĩ ra đáp án ngay. Từ lâu sau đó, tôi đã sớm nghĩ kỹ, nếu như mạng Quách Gia chỉ còn sớm chiều, tôi nhất định phải lấy chính cái mạng này của mình để cứu lấy chàng! Nhưng bây giờ, ý niệm đã bị phá vỡ hoàn toàn!

“Vốn không có cách này.” Bên tai, đột nhiên vang lên giọng nói trầm lặng của Hoa Đà.

Tôi không thể tin được mà nhìn hắn!

Hắn cũng không giải thích nhiều, thu hồi hơn mười cây kim bạc đang châm vào huyệt vị Quách Gia, đứng dậy nói: “Ta đi nấu thuốc, nếu hắn tỉnh, cần để cho hắn nằm không được đi lại.”

Hoa Đà đi một lúc không lâu sau, Quách Gia đã tỉnh lại. Chàng nhẹ giọng gọi tôi, gọi tôi đến bên cạnh chàng, vỗ vỗ giường, ý bảo tôi ngồi xuống.

Tôi ngồi xuống bên cạnh chàng, nghĩ sở dĩ chàng không biết gì, là đều do tôi tự cho mình là thông minh rồi phạm sai lầm.

“Ta đã nghe thấy …” Bởi vì sức khỏe yếu, chàng nói một chút rất chậm chạp: “Nàng phải biết rằng, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không nên hi sinh mạng sống của bản thân mình để cứu lấy mạng sống của kẻ khác. Nàng có đồng ý không?”

Tôi cố gắng kìm nén nước mắt, gật đầu thật mạnh.

Khóe miệng chàng lúc này mới thoải mái lộ ra một nụ cười: “Như thế là được rồi. Những gì ta đã nói trước đây với nàng, nàng hiểu sai rồi! Ta chỉ lo lắng…Lo lắng nàng không thể tự bảo vệ mình!”

Tôi lần thứ hai dùng sức gật đầu: “Được, ta đều biết, chàng đừng nói nhiều như vậy, Hoa Đà nói chàng phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Ôn Nhiễm, nàng có muốn trở về không?” Chàng lại hoàn toàn bỏ qua lời nói của tôi.

“Trở về đâu?”

“Trở về thời đại của nàng.”

Tôi sững sờ, chẳng lẽ chàng định tại thời điểm này nói cho tôi biết cách thức để trở về?

“Nàng đang suy nghĩ, hay nàng đang tìm kiếm một câu trả lời thích hợp?” Chàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi lúc này.

“Không… ” Tôi hoàn hồn lại, như đinh đóng chặt đường sắt: “Ta chỉ muốn ở lại bên cạnh chàng. Ta thích ở bên cạnh chàng hơn là trở về thời đại đó.”

Bàn tay nắm tay tôi, đột nhiên có chút run rẩy. Tôi nhìn thấy trên mặt Quách Gia, như có một chút kinh ngạc: “Nàng, nàng đã nghĩ kỹ rồi?” Chàng ấy hỏi tôi như vậy.

“Đúng vậy. Dù có bao nhiêu lần chàng hỏi ta, ta cũng sẽ trả lời như vậy. Vì thế, … Xin đừng bắt ta rời đi, đi trong bất cứ trường hợp nào, được chứ?”

Tay lại bị chàng dùng sức nắm thật chặt.

“Lần đó, chúng ta đi gặp Tư Mã Huy, chuyện ta nói nhiều nhất với hắn là về nàng.”

Chàng nói lần đó nói chuyện với Tư Mã Huy nhiều nhất là nói về tôi. Thì ra, giờ tôi đã hiểu vì sao sáng sớm hôm ấy Thủy Kính tiên sinh lại nói những lời đó với tôi.

“Lần này ta nói cho nàng biết, chính là muốn chính nàng có một sự lựa chọn. Chọn ta, nàng sẽ không bao giờ quay trở về được thời đại của mình nữa.”

“Lựa chọn của ta, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi