TẦM TẦN KÝ

Kinh Tuấn không ngờ đối phương không thèm chào hỏi, lập tức ra tay.

Nhưng y vốn lớn lên ở vùng rừng núi, lại cùng đánh bạn với lũ mãnh thú, tình huống nguy hiểm hơn cũng gặp không ít lần, cười ha hả, giả vờ xoay người sang trái, khi trường kiếm vừa sắp chạm đến thì rẽ người sang phải, lẩn ra phía sau Triệu Chi, nhanh như một bóng ma.

Triệu Mục và Quách Tùng đưa mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh dị trong lòng đối phương. Hạng Thiếu Long có kẻ này giúp đỡ, quả thật là như hổ thêm cánh, xem ra, Ô Trác và Ðằng Dực cũng chẳng phải hạng tầm thường, bất đồ bọn họ phải tính toán lại thế lực của Hạng Thiếu Long.

Triệu Chi không hề sợ hãi, kiếm ấy chỉ thăm dò phản ứng của Kinh Tuấn, lúc này đã biết đối phương có thân thủ linh hoạt, quát lớn một tiếng, hai chân giậm đất bay lên lộn một vòng trên không, kiếm hoa trong tay múa tít từ trên không rung điểm xuống Kinh Tuấn.

Bọn Triệu Bá lập tức reo lớn.

Hạng Thiếu Long thấy kiếm pháp của Triệu Chi vừa đẹp vừa nghiêm mật, chẳng phải chỉ là hoa hòe khéo léo, lòng ngạc nhiên lắm, từ đó suy ra cũng biết kiếm pháp của Triệu Bá lợi hại như thế nào.

Ðồng thời nhớ lại ngày ấy Liên Tấn tự xưng vô địch Hàm Ðan, những kẻ có thân phận như Triệu Mục, Nghiêm Bình đương nhiên sẽ không thèm động thủ với Liên Tấn, nhưng Triệu Bá tại sao lại để cho Liên Tấn hoành hành như thế?

Lòng chợt lóe lên một suy nghĩ, tựa như đã tìm được lý do, nhưng không thể miêu tả một cách rõ ràng cụ thể ra được, cảm giác kỳ diệu ấy khiến cho Hạng Thiếu Long rất khó chịu.

Lúc ra sàn, Kinh Tuấn bên hông chỉ giắt theo một cây trủy thủ, cuối cùng cũng được đưa ra binh khí của mình.

Chỉ thấy y cho tay vào trong người móc ra một vật đen kịt, trước tiên phóng vật ấy về phía Triệu Chi, sau đó kéo trở lại, keng một tiếng trúng ngay thanh trường kiếm của Triệu Chi.

Kiếm hoa của Triệu Chi tán loạn, người cũng rơi xuống đất.

Vật ấy của Kinh Tuấn lại bay lên đầu, xoay tít trên không theo động tác của tay phải, thì ra đó là một thanh phi đà đao hình bán nguyệt màu bạc, hai sống đao đều bén vô cùng, hai mũi cũng rất nhọn.

Hạng Thiếu Long lần đầu tiên thấy loại binh khí độc môn của y, thầm nghĩ nếu dùng thứ này để đánh mãnh thú thì không phí nhiều sức.

Kinh Tuấn cười hì hì nhìn Triệu Chi đang lung túng không biết ứng phó với vũ khí của y như thế nào, mắt nhìn hau háu vào nàng.

Triệu Bá quát, "Loại binh khí bang môn tà đạo sao ngươi dám dùng ở đây."

Một tràng cười từ ngoài cửa vang lên, chỉ nghe người ấy nói, "Lời này của Triệu quán chủ sai rồi! Trong thiên hạ chỉ có loại vũ khí giết người hoặc giết không nổi người mà thôi, chẳng có loại nào gọi là bàng môn tà đạo cả."

Mọi người ngạc nhiên nhìn ra thì chỉ thấy đại tướng Lý Mục và mười danh tướng bước vào, phía sau có mấy tên phủ vệ của Quách gia đuổi theo, rõ ràng là muốn đi thông báo mà cũng không kịp.

Hạng Thiếu Long nhân cơ hội ấy gọi Kinh Tuấn quay về chỗ ngồi.

Triệu Chi trong mắt lộ vẻ lạnh lùng, hậm hực quay về chỗ ngồi.

Lão hồ ly Quách Tùng cười khà khà bước ra đón khách, mặt tươi cười nói, "Ðại tướng quân quay về lúc nào, lão phu không biết được, nếu không đêm nay làm sao có thể bỏ quên ngài được."

Lý Mục đưa ánh mắt đầy uy lực nhìn qua một lượt những người đứng dậy đón chào, khi ánh mắt của y đến Triệu Mục, trong đó ánh lên tia sát cơ, rồi nhanh chóng thu về, lạnh lùng cười, "Quách tiên sinh không trách bổn tướng không mời mà đến là tốt lắm rồi, " rồi đưa mắt nhìn Triệu Bá vốn đang lúng túng, nói, "Quán chủ phụ trách bồi dưỡng nhân tài cho đại Triệu chúng ta mà vẫn chưa biết quy tắc, bổn tướng lâu nay đánh nhau với Hung Nô, chỉ quen thấy cái đạo thiên biến vạn hóa trên chiến trường, mục đích duy nhất khi hai quân đối địch chính là đánh bại đối phương, cần gì phải để ý đến việc dùng loại vũ khí nào."

Triệu Bá giận đến tím mặt, nhưng không trả lời được.

Lý Mục quay sang Hạng Thiếu Long, lời nói lập tức ôn hòa, "Thiếu Long lập được đại công, hôm nay ta muốn kính ngươi ba chén, đem rượu lại cho ta!"

ở Triệu quốc này, ngoài danh tướng Liêm Pha, người có thể uy hiếp được toàn trường, ngay cả một kẻ bá đạo như Triệu Mục cũng không dám lên tiếng chính là Lý Mục.

Nhạc Thừa và Quách Khai im thin thít không dám trả lời.

Hạng Thiếu Long ngạc nhiên, không ngờ nhân vật đại diện cho quân đội nước Triệu này lại công nhiên tỏ ra ủng hộ mình.

Chỉ có Nghiêm Bình là vẫn ngồi im, không thèm để ý đến Lý Mục. Lý Mục cũng không chấp y, cạn xong với Hạng Thiếu Long ba chén thì ngồi vào chiếu của Hạng Thiếu Long.

Bọn ba người Ô Trác vội vàng rời chỗ đến ngồi cùng với tùy tùng của Lý Mục.

Mọi người về chỗ xong, Triệu Mục ho khan nói, "Ðại tướng quân dãi dầu sương gió, không biết chuyện biên phòng như thế nào?"

Lý Mục lạnh lùng nói, "Ðây là lần đầu tiên Cự Lộc hầu hỏi đến chuyện Hung Nô, bổn tướng lần này về Hàm Ðan chính là chuyện của Ni phu nhân, ta đã hỏi ý kiến của Liêm tướng quốc, cả hai đều cho rằng cái chết của ả nếu nói là tự sát thì còn nhiều nghi vấn lắm, nên quyết định khởi tấu lên đại vương, mong ngài điều tra chuyện này, hầu gia là người xử lý chuyện này, nếu biết Lý Mục có lời nào sai sót, xin được thỉnh giáo hầu gia."

Hạng Thiếu Long mới vỡ lẽ ra.

Nhớ lại Triệu Nhã đã từng nói Triệu Ni là tức phụ của danh tướng Triệu Xa, người đã từng đại phá quân Tần, thêm nữa nàng vốn là người thủ tiết rất được lòng người khác, lại được phía quân đội ủng hộ, cho nên Triệu Mục cũng không dám động đến nàng.

Giờ đây Triệu Mục cả gan hãm hại nàng, cuộc đấu tranh giữa y và đám tướng lĩnh của Triệu Xa sẽ càng quyết liệt hơn, trở thành một cuộc giao phong chính diện, cho nên Lý Mục giờ đây không hề khách khí, tỏ rõ muốn đối phó Triệu Mục.

Sắc mặt Triệu Mục lập tức trở nên rất khó coi, nhưng trước mặt Lý Mục thì không dám phát tác.

Quách Khai cất giọng the thé nói, "Ni phu nhân vì tưởng nhớ đến vong phu nên tự tận mà chết, đây là chuyện vô cùng xác thực, đại vương hiểu rõ chuyện này nhất. Ðại tướng quân không để tinh thần ở biên phòng, cần gì phải ôm rơm cho rặm bụng như vậy?"

Hạng Thiếu Long không ngờ một con người khôn khéo như Quách Khai mà dám đối đầu với Lý Mục, có thể thấy cuộc đấu tranh giữa quân đội và bè đảng Triệu Mục đã đến lúc căng thẳng, hai bên không còn kiềng mặt đối phương nữa.

Lý Mục không hổ danh là một quân nhân, ngửa mặt lên trời cười lớn nói, "Chúng ta chỉ sợ đại vương bị tiểu nhân che mắt, không thể giải quyết được chuyện này. Cái đạo tranh thắng, trước tiên phải sửa chữa ở trong, sau đó bài trừ phía ngoài, nếu nói đây chỉ là ôm rơm nặng bụng, quả thật đáng tức cười vô cùng."

Quách Tùng trước giờ vẫn không dự vào bất cứ cuộc đấu tranh của bè phái nào, còn các phái đều muốn lôi kéo y, khiến y có thể yên ổn, lần này thấy mùi thuốc nổ càng lúc càng nồng, thế đối đầu đã thành lập nên chen vào một câu, "Ðêm nay không bàn quốc sự, chỉ nói chuyện gió trăng, lão phu đã sắp xếp một màn mỹ nhân múa kiếm tuyệt luân, mời các vị quý khách thưởng thức!"

Chưa kịp ra hiệu, Nghiêm Bình đã trầm giọng quát, "Hãy khoan!" rồi hầm hầm đứng dậy, rút thanh Cự tử kiếm chỉ ngắn bằng một nửa thanh trường kiếm bình thường sau lưng ra, lạnh lùng nói với Hạng Thiếu Long, "Hạng binh vệ, đêm nay người không chết thì ta chết, để bổn tử xem tên phản đồ Nguyên Tông truyền cho ngươi tuyệt kỹ gì?"

Vì Nghiêm Bình có thân phận đặc biệt nên Lý Mục cũng không tìm được cớ để xen vào.

Hạng Thiếu Long biết trận đấu này không thể nào tránh được, nghĩ bụng trận đấu này cứ xem như là một mâm cỗ cho linh hồn Nguyên Tông trên trời, nếu không phải lấy đông để hiếp yếu, Nghiêm Bình đừng hòng làm tổn thương đến nửa cọng lông của Nguyên Tông.

Hạng Thiếu Long thoắt đứng dậy, hai mắt lạnh lùng nhìn Nghiêm Bình nói, "Ai là phản đồ, cự tử ngài có thấy Mặc Ðịch lão nhân gia thì hãy nói!"

Nghiêm Bình giận dữ hừ một tiếng, trong lòng rõ ràng rất phẫn nộ, bước ra giữa sảnh, mở môn hộ.

Trong sảnh im phăng phắc, mọi người đều biết kiếm pháp của Nghiêm Bình sâu không thể tả, đương nhiên có người mừng thầm, nhưng cũng có người lo lắng cho Hạng Thiếu Long.

Triệu Mục cười thầm, nếu giết Nghiêm Bình dù Triệu Hiếu Thành vương biết Hạng Thiếu Long là bất đắc dĩ thì tất nhiên cũng sẽ không vui. Nếu Nghiêm Bình giết được Hạng Thiếu Long, trừ đi cái gai trong mắt, thì càng lợi hơn cho y Cho nên dù kết quả thế nào, đối với y cũng là trăm lợi mà vô hại.

Hạng Thiếu Long rời chiếu, không ai ngờ được, gã bước về phía Triệu Mục, hai mắt lạnh lùng, nhìn thẳng về Triệu Mục.

Triệu Mục và bọn thủ hạ đều cảnh giác, có người tay còn đặt lên đốc kiếm. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Hạng Thiếu Long đến phía trước chiếu Triệu Mục đứng lại, tháo thanh Phi Hồng kiếm bên hông ra, lạnh nhạt nói, "Kiếm này xin trả cho hầu gia, nó đã được uống máu Ngao Ngụy Mâu, không hề phụ hậu ý tặng kiếm của hầu gia."

Nói rồi nhìn y, sau đó bước về phía Nghiêm Bình.

Ngao Nguy Mâu tuy vì gã mà chết, nhưng người thật sự hạ Ngao Nguy Mâu là Ðằng Dực, Hạng Thiếu Long nói như vậy là cố ý trêu tức Triệu Mục, đồng thời cũng cho y biết rằng mình đã nhìn thấu âm mưu của y.

Hành động trả kiếm này cũng biểu thị phân chia giới tuyến với y, công khai đối kháng.

Từ lúc này, gã không còn xem Triệu Hiếu Thành vương ra gì, chứ đừng nói đến Triệu Mục.

Cũng chỉ có công khai quyết liệt như thế này, gã mới được Liêm Pha và Lý Mục hết sức ủng hộ.

Triệu Mục quả nhiên giận đến đỏ mặt, trông rất khó coi.

Những kẻ khác lần đầu tiên biết được Ngao Ngụy Mâu đã bị giết nên đều cảm thấy ngạc nhiên, rì rầm bàn tán, cả Lý Mục và Nghiêm Bình cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Không cần phải diễn trò với tên đại thù nhân Triệu Mục nữa, Hạng Thiếu Long cảm thấy thoải mái, nhìn thẳng vào Nghiêm Bình, tay rút thanh mộc kiếm, sát khí dâng lên trong lòng, đồng thời quên hết tất cả mọi thứ, ngay cả Nguyên Tông cũng quên hẳn đi, trong lòng gã lúc này trên đời chỉ còn lại thanh mộc kiếm của mình và thanh Cự tử kiếm của đối phương.

Nghiêm Bình đứng vững như núi, không hề có kẽ hở.

Nhưng Hạng Thiếu Long hoàn toàn hiểu rõ tất cả các ý đồ của kẻ địch, tất cả hiển hiện rõ ràng trong lòng gã.

Đó là tâm pháp giữ lòng trong sáng như ngọc trong tam đại sát chiêu của Mặc tử kiếm pháp, dựa vào phải hít thở đặc biệt, tâm chí chuyên nhất, sự phân chia ranh giới với Triệu Mục khiến gã giống như một vị cao tăng đắc đạo, lập địa thành phật, đạt đến cảnh giới tối cao của kiếm đạo.

Trong mắt những kẻ bàng quan, Hạng Thiếu Long như trở thành một người khác, sừng sững như một ngọn núi, lặng yên như một mặt hồ, nhưng hàm chứa đầy sức mạnh và sát khí.

Triệu Mục và Triệu Bá đồng thời lộ vẻ ngạc nhiên, bọn họ đều là những đại hành gia trong kiếm đạo, tất nhiên biết rõ cảnh giới này, có thể phát huy hết tinh yếu của kiếm thuật.

Nghiêm Bình ngưng thần, y hiểu rõ nguyên lý trọng thủ không trọng công của Mặc tử kiếm pháp, nghĩ bụng Hạng Thiếu Long vẫn còn trẻ tuổi, nóng nảy nên đã định sẵn, quyết định không chủ công. Nếu Hạng Thiếu Long không lộ ra khí thế đáng sợ như thế, y đã không nhẫn nhịn như thế này.

ánh mắt của Hạng Thiếu Long dừng ở thanh Cự tử kiếm của đối phương.

Dưới ánh đèn thanh kiếm phát ra một ánh sáng không thể tả được, có thể thấy thanh kiếm rất bén.

Trong lòng bất đồ cảm thấy kỳ lạ, Mặc tử kiếm pháp thấy thô làm khéo, một thanh trường kiếm sắc bén như vậy, chẳng phải đã đi ngược lại với tinh thần của Mặc tử kiếm pháp hay sao? Trừ phi Nghiêm Bình có một tuyệt học khác, nếu không kiếm này sẽ không phát huy được tinh hoa của Mặc tử kiếm pháp.

Nghĩ tới đây, trong lòng đã có sẵn kế, gã cầm thanh mộc kiếm lên, từng bước chậm rãi tiến về phía Nghiêm Bình.

Ðôi mắt âm u của Nghiêm Bình nhìn chằm chằm vào đôi vài Hạng Thiếu Long.

Toàn trường im phăng phắc, chỉ có bước chân của Hạng Thiếu Long.

Ai nấy đều có cảm giác kỳ lạ, giống như tất cả mọi điều đều nằm trong tay Hạng Thiếu Long, vạn vật đều như cúi đầu trước gã, mà không biết đó chính là tinh thần của Mặc thị tam đại sát chiêu.

Hạng Thiếu Long nhớ lại quan thiên đài của Trâu Diễn ở Ðại Lương, nhớ lại cảnh tượng bầu trời đầy sao, hào khí dâng lên trong lòng, quát lớn một tiếng như xé trời, sử ra chiêu thức lấy công làm thủ trong tam đại sát chiêu, mộc kiếm như thu về, thốt nhiên vẽ thành một hình tròn huyền ảo, phóng thẳng về phía Nghiêm Bình.

Một kẻ bình tĩnh như Nghiêm Bình cũng giật mình, chỉ cảm thấy được kiếm thế như trường giang đại hải, thao thao bất tuyệt của đối phương, nếu như chỉ áp dụng thế thủ của Mặc tử kiếm pháp thì sẽ lập tức trúng đòn, điều đáng sợ hơn là kiếm pháp của đối phương âm thầm khắc chế Mặc tử kiếm pháp, lại cũng chính là những chiêu số trong Mặc tủ kiếm pháp, trong lúc nguy cấp, thanh Cự tử kiếm điểm ra, dùng công để đối với công.

Hạng Thiếu Long đang ép y đem ra bản lãnh thực của mình, lúc này thấy kế của mình đã thành, đột nhiên lui về sau, dùng hồi kiếm thức trong chiêu dùng thủ thay công.

Nghiêm Bình cả mừng, tưởng rằng kiếm pháp ưu việt của đối phương chỉ có thế thôi, quay lại dùng Mặc tử kiếm pháp cũ.

Bộ kiếm pháp này của y do y tự sáng tạo ra, tên gọi là Phá Mặc, chuyên môn dùng để đối phó với những kẻ địch trong Mặc môn, cho nên rất chắc ăn trong việt giết chết Hạng Thiếu Long, lúc này làm sao bỏ qua cơ hội tốt được, vội vàng tấn công về phía trước, quên đi sách lược lấy thủ làm chủ đã định sẵn.

Hạng Thiếu Long vẫn lặng lẽ, thấy làn kiếm quang của đối phương mở rộng, nhưng mục tiêu chính là vai phải của mình đó cũng là do y cố ý để lộ kẽ hở.

Thức đầu tiên trong chiêu lấy thủ thay công bao gồm một trăm hai mươi thế, mỗi thế đều có một kẽ hở, kẽ hở đó chính là một cái bẫy được giăng sẵn, dẫn dụ kẻ địch rơi vào, đó chính là chỗ tinh yếu của chiêu lấy thủ thay công.

Lúc này Nghiêm Bình đã trúng kế, ha ha cười lớn, đi người về phía trước, Nghiêm Bình lúc bấy giờ đâm một kiếm vào khoảng không.

Hạng Thiếu Long hơi trầm eo, tạt ngược thanh mộc kiếm về, đập thẳng vào thanh kiếm của đối phương.

Gã biết Nghiêm Bình kiếm pháp cao minh, hỏa hầu già dặn, tuyệt đối sẽ không thua vào tay mình, dù trong người có tam đại sát chiêu, nhưng rốt cuộc vẫn là mới học, chưa đủ thuần thục, cho nên không cần sát thương kẻ địch, nhưng vẫn nắm chắc cơ hội, dựa vào thanh mộc kiếm nặng hơn thanh trường kiếm của đối phương ít nhất ba bốn lần, lại dựa vào lực tay hơn người của mình, ép đối phương lùi bước.

Nghiêm Bình lập tức cảm thấy tay phải tê rần, thanh Cự tử kiếm suýt nữa rơi xuống đất.

Hạng Thiếu Long giật mình, thì ra Nghiêm Bình vẻ ngoài tuy ốm yếu nhưng sức tay rất mạnh, lực phản công ấy khiến tay gã cũng tê rần.

Nghiêm Bình hừ một tiếng, xoay ngang người, sử ra thế thủ của Mặc tử kiếm pháp, giữ vững môn hộ.

Khi mọi người chung quanh đang há hốc nhìn Hạng Thiếu Long chuyển kiếm sang tay trái, từ một góc độ không ngờ được, thanh mộc kiếm như một cánh én bạt ra ngoài quét vào vai phải của Nghiêm Bình.

Nghiêm Bình đâu ngờ tay trái của đối phương cũng dùng kiếm pháp lợi hại như vậy, huyết khí trong tay phải chưa hồi phục, bất đắc dĩ lại lùi thêm một bước, mặt quay về phía kẻ địch, thanh Cự tử kiếm vung ra chém xéo xuống thanh mộc kiếm, ý đồ hóa giải đòn chém quét nặng ngàn cân của đối phương.

Hạng Thiếu Long cười lớn nói, "Ngươi trúng kế rồi!" xoay thanh mộc kiếm một cái, hợp lại với thanh kiếm của đối phương.

Cả thân người cũng hợp lại khó phân biệt được.

Bề ngoài hai người có vẻ không tổn thương gì, nhưng ai nấy đều biết Nghiêm Bình đã bị thua thiệt, sắc mặt trắng bệch.

Hạng Thiếu Long tiến liền ba bước ép Nghiêm Bình.

Nghiêm Bình nghiến răng lùi về sau ba bước. Ðồng thời xoay sang trái, như có một sợi dây vô hình nối hai người lại.

Nghiêm Bình không hổ là kẻ đã tu luyện lâu ngày, mau chóng lấy lại tinh thần như là không hề bị thương.

Thì ra Nghiêm Bình vừa bị Hạng Thiếu Long tung một cước đá quét lên bụng, nếu không phải y có bộ mã vững, lại lập tức xoay người để hóa giải lực đạo thì đã sớm té nhào xuống đất, nhưng vẫn cảm thấy đau âm ỷ, biết không tiện đánh lâu, trầm giọng hừ một tiếng, thanh Cự tử kiếm đâm thẳng về phía đối phương.

Hạng Thiếu Long vẫn tỉnh táo, dựa vào hơi thở và bước đi của Nghiêm Bình, trước khi đối phương xuất chiêu, đã nhận thấy được tiên cơ nhờ để ý hơi thở và bước đi của đối phương, biết được hư thực, sử ra thức vong tình pháp trong chiêu lợi hại nhất là công thủ hòa hợp, tự đưa mình vào chỗ chết, dựa vào ưu thế vừa chiếm được đó, cùng đối phương so thể lực và phản ứng của trực giác.

Một tiếng kêu thảm, thanh trường kiếm của Nghiêm Bình rơi xuống đất, y loạng choạng về sau, sắc mặt như người chết, tay phải ôm vai trái, máu rịn qua kẽ tay.

Kiếm này tuy không chí mạng, nhưng khiến cho Nghiêm Bình không đủ sức để đánh tiếp, tay phải có còn sử dụng được không vẫn là điều chưa biết.

Khi có người xông ra định dìu y vào, Nghiêm Bình đứng thẳng dậy, đuổi người ấy ra ngoài rồi nhìn Hạng Thiếu Long nói, "Tại sao ngươi còn lưu tình?"

Hạng Thiếu Long tra kiếm vào vỏ, lạnh nhạt nói, "Nguyên huynh vì ngươi và chết, nhưng thủy chung vẫn là cuộc đấu tranh trong Mặc môn của các ngươi, không liên quan gì đến Hạng Thiếu Long ta, cần gì phải quyết đấu sinh tử."

Nghiêm Bình trầm giọng nói, "Kiếm pháp vừa rồi, ngươi sử dụng là gì?"

Hạng Thiếu Long bình tĩnh trả lời, "Là kiếm pháp bổn nhân tự sáng chết, cự tử thấy thế nào?"

Trong mắt Nghiêm Bình lộ ra ánh mắt căm thù sâu sắc, quát lớn một tiếng, "Hay!" rồi cắm đầu đi thẳng, ngay cả kiếm cũng không thèm cầm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi