TẦM THẦN KÝ


Phốc xuy!
Xoẹt!
A!
Ngọn núi sừng sững cao vút lúc này đã lấp đầy bởi những âm thanh hỗn loạn khó nghe, phân không rõ đâu là đặc thù của binh khí, đâu là tiếng va chạm của năng lượng, và đâu là tiếng than oán của con người.
Không ai rảnh để đếm xem đã có bao nhiêu người chết, chết như thế nào, mà bản thân mỗi người đều đang ngập ngụa trong chiến đấu.
Vì một câu trả lời chưa rõ, hay giãy dụa trước sự thật u tối, cũng hoặc là sự thôi thúc từ bản năng, và có thể đó là lời xúi giục từ một bàn tay bí ẩn nào đó.
Khi mà sự thù ghét căm hận lấn át hết cả lý trí, thì kết quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
Chẳng hạn như Lục Vận lúc này đây, quanh thân mình bao phủ một luồng khí lạnh lẽo u ám, dường như có thể nhấn chìm con người vào vực sâu của tội lỗi, ánh mắt trợn lên in hằn những lằn tơ máu đầy sự đố kị.
Đôi tay múa may hai sợi dải lụa màu trắng tinh liến thoắn như mũi kiếm quét ngang ngàn quân, linh hoạt với các động tác xoay, vòng, thắt, đâm không thua kém gì một mũi kiếm.

Thậm chí, nó còn sắc bén và dễ xoay chuyển hơn một thanh trường kiếm thực thụ.
Lục Vận là đích nữ, cho nên tài nguyên tu luyện của nàng nhiều vô số, ngay cả vũ khí được cấp cũng hiếu thắng gấp mười lần so với đệ tử khác, cho nên ai cũng không dám khinh thường sợi dải lụa tưởng chừng như bình thường kia.
Từ khi Lục Vận nổi danh đến nay, đi kèm với tiếng tăm của nàng là hai điều dải lụa trắng kia, với một cái tên mà người nghe đã phải e dè.
Chiêu Mệnh Lăng Sa!
Có lời đồn rằng, Chiêu Mệnh Lăng Sa được làm từ các loại khoáng vật hiếm có của Hoang Vực giới, thông qua thợ rèn mài dũa trong chín chín tám mươi mốt ngày đêm mới hình thành.
Nó sắc bén như thiết, cứng rắn như đồng, dai dẳng như tơ, không sợ nước lửa!
Chiêu Mệnh Lăng Sa đã qua tay rất nhiều người, nhưng chỉ khi đến tay Lục Vận, nó mới phát huy được hết tác dụng.
Biết đến Lục Vận, người ta sẽ nghĩ ngay đến tuyệt kĩ nổi danh [Tỏa Hồn Thất Thức] của nàng.
Chiêu Mệnh Lăng Sa thông qua loại tuyệt kĩ này, phối hợp quả thật kinh diễm tuyệt luân, tựa như là sứ giả chuyên đi câu hồn, không để cho người có thể chạy trốn.
Lúc này, Lục Vận đã sử dụng đến [Tỏa Hồn Thất Thức] để vây khốn Yến Thanh ở bên trong.
Dải lụa trắng xoay tròn nhanh đến chóng mặt, kéo theo những vệt năng lượng màu xám mỏng u ám dật tán ở viền ngoài.
Hai sợi dải lụa đan xen vào nhau hình thành lốc xoáy, tựa như một tòa lồ ng giam, trong đó có vô số vết cắt bay qua bay lại, trắng xóa như những bông tuyết ngày giá lạnh, nhưng cực kỳ sắc bén hung hiểm.
Không thể không nói, Lục Vận đứng ở hàng đệ tứ trên Hắc Bảng cũng chính xác với thực lực của nàng, có thể đem Chiêu Mệnh Lăng Sa diễn giải đến mức độ này, tuyệt đối là thiên phú kì tài.
Chỉ tiếc, đối thủ của nàng là ma nữ Yến Thanh.
Lại nói Yến Thanh, nàng lúc này ở trong hoạt cảnh do Chiêu Mệnh Lăng Sa và Tỏa Hồn Thất Thức liên hợp tạo ra, bông tuyết màu trắng bay lả tả, ẩn giấu kình phong nội lực âm u và lạnh lẽo.
Yến Thanh híp mắt, thân mình nhanh nhẹn như yến mà ở giữa bông tuyết xuyên qua, tay cầm Yêu Cốt hóa thành roi, cánh tay xung lực đập thẳng vào vách của dải lụa.
Một luồng ánh sáng màu đỏ xen lẫn một tia xanh lá b ắn ra, chạm vào dải lụa màu trắng.
Răng rắc!
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, đỏ và trắng hình thành tiên minh đối lập, ánh sáng đỏ cực kỳ hung hãn mà đem vách tường tạo nên từ dải lụa xé nát thành mảnh nhỏ, hệt như một chuỗi phản ứng hóa học, mà chất liệu là axit có tính ăn mòn cực cao.


Chuỗi phản ứng diễn ra nhanh đến mức chỉ trong nháy mắt.
Yến Thanh tung chiêu xong, nàng đã phát hiện thực lực của mình có tinh tiến, có thể là do nàng hấp thu năng lượng hủy diệt quá nhiều, không chỉ làm cho năng lượng màu đỏ có thêm một tia bạo ngược mà còn kéo theo tu vi nội công của nàng tăng lên.
Trước khi vào Địa Hoang Chiến Trường, tu vi của nàng ở Bát cấp hậu kỳ, mà hiện tại đã tăng lên đến Cửu cấp trung kỳ, chỉ kém hai bậc nhỏ là đã đến cảnh giới Tiên Thiên.
Mà Lục Vận vừa lúc là Cửu cấp sơ kỳ, có lẽ mới thăng không lâu cho nên cảnh giới chưa ổn định, bị nàng nghiền áp một cách dễ dàng.
Lục Vận nhận ra tín hiệu không tốt, vội vã triệu hồi Chiêu Mệnh Lăng Sa trở về, khi nó về đến trên tay nàng thì nóng rực, dường như còn có một tia run rẩy.
Ở mảnh đầu của Chiêu Mệnh Lăng Sa bị ăn mòn hủy diệt hết một khúc bằng cỡ cánh tay.
Ánh mắt Lục Vận cơ hồ muốn nuốt chửng Yến Thanh, gương mặt lạnh lẽo tựa hồ băng, năm ngón tay cầm lấy vũ khí siết chặt lại, dường như muốn nhàu nát nó.
Trong lòng dậy sóng như tràng giang đại hải, Lục Vận nhìn Yến Thanh ở đối diện, nhìn đến một cây gai kì quái đang được Yến Thanh cầm, trong lòng tràn đầy không thể tin tưởng được.
[Tỏa Hồn Thất Thức] của nàng vậy mà bị phá chỉ trong chớp mắt.
Chiêu Mệnh Lăng Sa thua đến triệt để! Thua một cây gai không tên không tuổi.
Không! Không thể như thế được! Nhất định là Yến Thanh giở trò quỷ, nàng ta dùng ám chiêu mới có thể phá được khốn pháp do nàng tạo ra.
Đúng vậy, người quái dị như Yến Thanh này có mưu mẹo nhiều, hành sự khác thường, có khả năng giấu diếm bản lĩnh thật sự.
Lục Vận càng nghĩ càng vặn vẹo gương mặt, có chút tố chất thần kinh mà nhếch môi cười lạnh, nàng không ngừng thôi miên bản thân mình, không chấp nhận được mình thất bại thảm hại, một mực cho rằng Yến Thanh dùng ám chiêu.
Nhưng nàng lại không biết, nàng thua là do kĩ không bằng người.
Lục Vận còn chưa từ bỏ, ánh mắt u tối như hồ sâu vực thẳm, nàng đem Chiêu Mệnh Lăng Sa thu trở về, trở tay nắm lấy một cái túi màu nâu, đắc ý mà nhìn Yến Thanh:
“Yến Thanh, ngươi tưởng ngươi phá được Tỏa Hồn Thất Thức là lợi hại lắm sao? Ta nói rồi, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Yến Thanh nhíu mày không hiểu ra sao, nhưng trong lòng đột nhiên hiện lên dự cảm bất tường, Lục Vận hôm nay…
Chưa đợi nàng nghĩ ngợi xong, Lục Vận đã vận kình lực phóng to cái túi, đẩy cái túi về phía nàng.
Nàng ta cười một cách thần kinh: “Yến Thanh, không phải ngươi thích nuôi các loại độc vật sao, nể tình chúng ta có thâm giao, hôm nay ta tặng cho ngươi một món quà tuyệt vời, món quà này ta đã cất công cực khổ chuẩn bị nhiều năm.

Yến Thanh! Chơi vui vẻ nha, không cần phải cảm ơn ta đâu!”
Bành!
Lục Vận vừa dứt lời, cái túi vốn đã căng phồng đột nhiên nổ tung, đứt đoạn.

Từ trong ấy bò ra vô số con vật.
Hắc Nhĩ Trùng, Ám Mục Xà, Song Tước Nhạn, Kình Hổ bò cạp, Tắc nhện và vô số con vật khác.
Tất cả đều lấy màu đen làm chủ đạo, chúng nó đều là vật kịch độc chỉ có trong truyền thuyết, đặc biệt không dễ dàng chịu thuần phục.
Cho dù chúng nó chết, cũng sẽ thả ra chất kịch độc.

Yến Thanh từ lúc nhìn thấy chúng nó, cũng đã chứng thực được nguồn dự cảm bất tường này đến từ đâu.
Ánh mắt nàng phức tạp nhìn Lục Vận cười đắc ý ở đối diện, sự thù hận mà Lục Vận dành cho nàng sâu đậm hơn nàng tưởng.
Yến Thanh nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười nói: “Lục Vận, ngươi có nghĩ tới, sự việc ngày hôm nay nếu truyền ra ngoài, thì danh tiếng tiên nữ của ngươi sẽ phải tan vỡ.

Còn đâu là ôn nhu lương thiện, còn đâu là băng thanh ngọc khiết? Ai còn sẽ mến mộ ngươi đây, thật đáng tiếc nha!”
Hết câu, Yến Thanh còn phụ họa thêm một cái lắc đầu với ánh mắt thương hại.
Ánh mắt Lục Vận xẹt qua một tia oán hận, vẫn chưa bị kích động mà mỉa mai nói:
“Chết đến nơi rồi mà vẫn còn già mồm.

Yến Thanh ngươi biết không, chính cái miệng của ngươi làm cho người khác chán ghét.

Hôm nay, ta thay ông trời đưa ngươi xuống địa ngục.

Đi chết đi, người quái dị!”
Lục Vận nói xong thì cười khẩy ra tiếng!
Cùng lúc đó, Yến Thanh kinh khủng phát hiện, những con vật kịch độc kia đồng loạt dựng lên đôi mắt hung ác của loài dã thú, chúng nó phảng phất thấy được một miếng thịt thơm ngon béo bở, đồng loạt mà vồ tới nàng.
Con không có chân thì bò, trườn.

Có chân thì chạy, nhảy.

Những con có cánh lại bay!
Một khung cảnh thật đáng sợ!
Để Yến Thanh cảm thấy đáng sợ hơn nữa là, mục tiêu của chúng nó chỉ có một mình nàng.
Ở đây có nhiều người như vậy, nhưng chúng nó chỉ nhận định nàng, nhìn nàng bằng những ánh mắt hung ác xen lẫn thèm thuồng.
Yến Thanh hơi nghi hoặc, tại sao lại như vậy?
Động tác cũng không dám chậm trễ, trước khi chúng nó đến, nàng nhanh chóng thả ra lá bài tẩy của mình.
Nàng đổ cái túi ở bên hông ra, một cái hộp gỗ bừng mở, chui ra lít nha lít nhít nào là sâu róm, nào là bò cạp, nào là độc trùng.

Có Kiết Tinh Bò Cạp, có Hổ Vằn xà, có Thổ Mãng Trùng.
Chưa hết, Yến Thanh còn thả ra Hắc Diệp Phong.
Bên hông tay áo, một con ong chúa màu vàng mật ló đầu ra, cặp mắt xanh biếc xoay tròn nhìn đến các loài độc vật ở đối diện, nó phảng phất thấy được thiên địch, hí lên một tiếng trầm thấp rồi bay ra, phía sau nó là một tràn dài chuỗi ong con ong cháu, điển hình cho việc kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Hai bên đều là độc vật, chiến hỏa chạm vào là nổ ngay.
Tuy rằng số lượng độc vật mà Yến Thanh nuôi dưỡng không bằng một góc của cái túi kia thả ra, nhưng không ngại độc vật của nàng đều do tinh tuyển sàng lọc, bằng hình thức tàn khốc giết chóc rồi tồn tại trên đời.
Có những con vật, ban đầu nàng nuôi nhiều lắm, nhưng cấp bậc của chúng nó sàn sàn như nhau.

Sau đó, nàng cho chúng nó cắn nuốt lẫn nhau, con nào tồn tại đến cuối cùng mới được coi như kẻ mạnh.
Người khác nói nàng âm độc tàn nhẫn, nhưng sự cạnh tranh để sống của loài vật xưa nay vốn tàn nhẫn như thế.
Khôn sống mống chết!
Ngay cả loài người cũng không ngoại lệ.
Hắc Diệp Phong lo liệu đối phó với những con có cánh bay ở bầu trời.

Chúng phân thành từng tiểu đội, một tiểu đội có khoảng chừng mấy chục con ong, giơ lên cái đuôi óng mượt đầy kịch độc, hễ gặp được mục tiêu đi riêng lẻ, chúng nó sẽ bao vây, sau đó quần ẩu chết cái mục tiêu kia.
Nếu như ở bầu trời là cuộc chiến đầy cam go nảy lửa, thì mặt đất cũng không hề kém cạnh.
Rắn đối rắn, trùng đối trùng, nhện đối nhện.
Cuộc chiến của chất kịch độc không hề đẹp đẽ, mà nó tàn nhẫn và xấu xí đến cùng cực.
Cắn xé, cấu véo, châm chích, siết chặt, thôn tính.
Hễ con nào độc hơn thì con đó sống.
Độc vật ở đối diện chết cũng nhiều, mà con vật do Yến Thanh nuôi cũng không ổn hơn bao nhiêu.

Bị phân hủy, bị cào cấu đến không ra hình dáng.
Mỗi một con độc vật chết đi, sẽ thải ra môi trường một mùi hôi thối khó tả, sự nhơ nhớp nhầy nhụa do chúng nó tan rã làm cho mặt đất đều phải phai màu, những nhánh cỏ khô cằn cố gắng sống sót trong môi trường vốn đã khắc nghiệt này, thình lình gặp được độc vật phun tưới, cả đám đồng loạt có vé mà đi đầu thai.
Yến Thanh khoanh tay đứng nhìn những chiến binh mà nàng cất công nuôi dưỡng bấy lâu nay đang hùng dũng oai vệ chiến đấu.

Nhìn tâm huyết của mình từng con từng con chết đi, nói không đau lòng, không tức giận là giả.
Nhưng cuộc chiến giữa chúng nó, nàng đã không thể can thiệp.
Yến Thanh lưu ý bên đối thủ có những con hoàn toàn nghiền áp bên mình, một ý nghĩ to lớn chợt xẹt qua trong đầu, ánh mắt của nàng đột nhiên sáng bừng lên, ý cười trong mắt cũng càng thêm rạng rỡ.
Lục Vận ở đối diện vẫn luôn chăm chú vào từng động tác của Yến Thanh, đột nhiên thấy được nàng ta cười, trong lòng nàng giật mình hoảng loạn.
Không đúng, trong tình hình này Yến Thanh sao còn có thể cười được?
Sau đó, tình hình xoay chuyển làm cho Lục Vận hoàn toàn trở tay không kịp.
Chỉ thấy trên người Yến Thanh trào ra một loại năng lượng hồng quang quỷ dị, loại năng lượng kia giống như hồng vũ trút xuống, tắm cho độc vật ở đối diện một trận.
Kì tích xảy ra, những con vật sau khi bị động thụ hưởng cơn mưa kì quái kia, đột nhiên như là bị tẩy não giống nhau.
Hết thảy độc vật đồng loạt đình chiến, bất kể là độc vật đối thủ hay độc vật nhà mình, đồng thời khoác vai nhau như anh em một nhà.

Một nhà ở đây, không thuộc về Lục Vận, mà là của Yến Thanh.
Yến Thanh cảm nhận trong máu huyết của mình có thêm vô số hạt nhỏ li ti màu đen, điều đó chứng tỏ độc vật đã bị thu phục đến dưới trướng của nàng.
Cũng nhờ vậy mà Yến Thanh biết được nguyên nhân vì sao chúng nó chỉ công kích một mình nàng.
Không biết từ khi nào, có lẽ là cận chiến với Lục Vận từ lúc nãy, nàng ta đã đem một loại dược vật rải đến trên người nàng.
Loại dược vật này gọi là Tụ Tinh Thảo, bản chất vô sắc vô vị, ở trên thân người không có độc tính.
Nhưng, Tụ Tinh Thảo lại làm cho độc vật thèm nhỏ dãi.

Bởi vì nó là nguồn năng lượng dồi dào, xúc tiến độc tính tăng trưởng.
Hay nói cách khác, bản chất của nó không có độc.

Chỉ khi tiếp xúc với độc thì nó mới thành độc.
Lục Vận có lẽ sẽ thành công khi áp dụng cách này ở trên người khác, nhưng với nàng thì lại không.
Trong máu của nàng có vô số chất độc từ yêu thú bị nàng hấp thu nuôi dưỡng, Tụ Tinh Thảo lại vô tình làm cho chất độc trong máu huyết của nàng lại cường đại một ít.

Bởi vậy mà nàng có thể dễ dàng khống chế đám độc vật kia hơn.
Đây cũng là một cách tu luyện của Luyện Yêu Sư khi Yến Thanh thấy được ở trong điển tịch mà bà bà đưa kia.
Nàng đã muốn thử thật lâu nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội.
Thật không tưởng được… cơ hội vậy mà do đối thủ một mất một còn của mình mang đến.
Yến Thanh kêu gọi những tân chiến binh trở về hang ổ, khoanh tay nhìn Lục Vận, cười nói: “Lục Vận, thật sự rất cảm tạ ngươi, ta cực kỳ hài lòng về món quà này, yêu ngươi chết mất!”
Câu cuối, Yến Thanh còn bonus thêm một nụ hôn gió.
Nhưng trong mắt Lục Vận, đó chẳng khác nào là sự chế nhạo, khinh bỉ nàng ngu ngốc.
Nàng cũng thật ngu, tạo cho đối thủ có thêm cơ hội mạnh hơn.
Nhưng ai biết Yến Thanh sẽ có một tay này đâu?
Lục Vận nhìn Yến Thanh, ánh mắt lúc này có căm hận, có đố kị, nhưng lại thêm một mạt dè chừng.
Nàng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, trong lòng nóng ruột gần chết, nhưng nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh lại, gương mặt càng thêm lạnh băng.
Nàng hỏi Yến Thanh: “Ngươi không hiếu kỳ đây là nơi nào? Và vì cái gì các ngươi ra không được sao? Các ngươi có tìm được đầy đủ ngũ hành mắt trận cũng vô dụng thôi! Bản chất của nơi này vốn dĩ là ra không được”
Yến Thanh híp mắt, âm thanh trầm xuống: “Lục Vận, ngươi muốn nói gì?”
Lục Vận đột nhiên cười ha hả, ánh mắt tràn đầy tính hủy diệt, khiêu khích mà nói: “Muốn biết hả? Ngươi cầu ta đi! Ta nói cho ngươi biết, ha hả!”
Yến Thanh bĩu môi, rủa một tiếng: “Đồ thần kinh!”
Lục Vận không thèm để ý, thậm chí là khinh thường nói:
“Không muốn biết thì thôi, các ngươi cứ ở đây giãy dụa chờ chết đi!”
Yến Thanh nhíu mày, trong lòng có dự cảm chẳng lành..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi