TẦM THẦN KÝ


Trong lúc Tịch Thần đang sầu đời và nghĩ ngợi lung tung thì cánh cửa bị người gõ “cốc cốc” từ phía ngoài kèm theo tiếng nói lảnh lót của Kỳ Văn Thư:
“Tịch Thần! Ngươi dậy chưa?”
Nàng mới chợt giật mình, không nghĩ tới nàng mải mê tu luyện vậy mà qua cả một đêm không hề hay biết.

Nhưng nàng không cảm thấy uể oải một chút nào, ngược lại tinh thần còn rất sáng láng và phấn chấn.
Nàng xuống giường đi ra mở cửa, thấy Kỳ Văn Thư đã túc trực ở bên ngoài, y phục chỉnh tề thì nàng khẽ nhướng mày hỏi:
“Ồ! Ngươi thức sớm thế? Định đi đâu à?”
Trên tay của Kỳ Văn Thư bưng một bát mì với khói nóng nghi ngút, hắn vừa cười vừa nói:
“Nhà có khách nhân nên ta thức sớm một chút để nấu mì.

Ngươi ăn tạm để lót bụng đi! Lát nữa ta phải đi Liên Minh Lính Đánh Thuê để trả nhiệm vụ, tiện thể đổi một vài thứ cần thiết luôn.

Ngươi có muốn đi cùng không?”
Tịch Thần nhận bát mì từ tay hắn, khẽ gật đầu:
“Vậy thì tốt quá! Ngươi sẽ không phiền nếu đợi ta ăn xong chứ?”
Kỳ Văn Thư lắc đầu, xua tay nói:
“Không phiền đâu! Ngươi cứ ăn thoải mái đi, ta còn phải đánh thức tiểu Nhã nữa!”
Tịch Thần nghe vậy thì hơi tò mò hỏi:
“Nàng hết giận ngươi chưa?”
Vẻ mặt của Kỳ Văn Thư thoáng qua một tia bất đắc dĩ, cười khổ nói:
“Tính của nàng hơi cố chấp, đã nhận định việc gì thì sẽ khó mà xoay chuyển.

Ta năn nỉ cả một buổi tối mà tiểu Nhã vẫn không chịu để ý tới ta.

Ngươi nói xem ta nên làm sao bây giờ?”
Tịch Thần bưng bát cháo xoay người, khẽ nhún vai rồi hờ hững nói:
“Vậy thì đừng năn nỉ nữa.

Nàng sẽ tự khắc buông xuống và dần trở lại trạng thái bình thường thôi!”
Kỳ Văn Thư hơi thở phào một hơi, đáp lời:
“Cũng mong là vậy! Thôi không nói nữa, ngươi ăn cho ngon đi, ta ở chính sảnh đợi ngươi!”
“Được!” Tịch Thần hô ứng một tiếng, sau đó cầm bát mì vào phòng, gạt chân ra sau đóng cửa lại.
Kỳ Văn Thư thấy vậy thì cũng quay người đi, đến một căn phòng khác.
Khoảng nửa tiếng sau, Tịch Thần đã sửa soạng xong xuôi, nàng dạo bước tiến ra cửa chính.

Kỳ Văn Thư đã đứng đó đợi hồi lâu, thấy nàng bước ra thì hơi kinh ngạc hỏi:
“Ngươi không thay y phục à?”
Trong lòng hắn có chút e ngại khi hỏi ra câu này, nếu hắn không nhầm thì bộ y phục màu đen này nàng đã mặc có hai ngày rồi thì phải?
Tịch Thần liếc mắt đầy thâm ý nhìn hắn rồi giải thích:
“Ta đã thay rồi! Nhưng trong tủ đồ của ta chỉ có y phục kiểu cách này, nên ngươi không phát hiện đó thôi!”
Kỳ Văn Thư âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng sau đó lại nhíu mày góp ý:

“Ngươi là con gái mà, nên mặc y phục có màu tươi sáng một ít sẽ thể hiện được vẻ trẻ trung có sức sống.

Chứ y phục màu tối thế này có vẻ già dặn hơn nhiều.”
 
Tịch Thần không sao cả mà nhếch môi, lắc đầu nói:
“Ta không thích màu sáng! Hơn nữa, ngươi đừng nhìn bộ trang phục này chỉ là hàng bình thường, mà nó được làm từ da thú chính hiệu đấy, có tác dụng chống nước và vũ khí lạnh tầm thường không thể nào tổn thương được.

Ngoài ra, nó còn là trang phục thống nhất để biểu thị thân phận Ma pháp sư của bọn ta!”
Ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và hiểu ra, Kỳ Văn Thư gật gù:
“Thì ra là vậy! Là ta không có mắt nhìn.”
Tịch Thần chỉ bâng quơ đáp lại:
“Nền văn hóa giữa hai thế giới khác nhau mà!”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Kỳ Văn Thư dẫn nàng ra khỏi cổng nhà, sau đó rẽ hướng bên trái, một đường đi về phía nam.

Đoạn đường này rất ít nhà cửa, đa số là đồng ruộng hoang vu và thỉnh thoảng thì có tốp năm tốp ba thanh niên trai tráng tổ hợp cùng nhau đi tới đi lui, trên ngực của những người đó có một huy hiệu nho nhỏ hình thanh kiếm chéo nhau.
Kỳ Văn Thư thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng thì nhanh nhảu giải thích:
“Bọn họ đều là lính đánh thuê của Liên Minh, ngươi chú ý một chút huy hiệu trên ngực của bọn họ.

Nếu huy chương là màu trắng thì là lính đánh thuê cấp bình thường, màu vàng là của đoàn đội đã được đăng ký, màu xanh nước biển là đoàn đội nổi bật có danh tiếng, và màu đen có chữ bạch kim là lính đánh thuê có tên nằm trong Hắc Bảng.

Nếu gặp phải những người đó thì tránh xa một chút, bởi vì bọn họ đều là nhân vật khó chơi với kinh nghiệm và lịch duyệt phong phú, hơn nữa còn có người chống lưng đằng sau, không dễ đụng vào.”
Ánh mắt xẹt qua tia hứng thú, Tịch Thần nỉ non cảm thán:
“Liên Minh Lính Đánh Thuê… thật là một tổ chức thú vị!”
Kỳ Văn Thư nghe vậy thì khuôn mặt cũng hiện lên vẻ tự hào và sùng kính, nói:
“Liên Minh tuy rằng long ngư hỗn tạp, tranh đấu kịch liệt, nhưng là một nơi tuyệt vời để tìm hiểu thông tin, đổi tài nguyên và nương nhờ.

Chỉ cần ngươi trở thành lính đánh thuê của Liên Minh, thì cho dù là cấp bậc nào cũng sẽ có quyền lợi nhất định.

Nếu so với tứ đại cổ tộc, thì độ uy tín của Liên Minh hơn hẳn rất nhiều.”
“Ngươi đang mời chào ta gia nhập Liên Minh đấy à?” Tịch Thần nhìn sang Kỳ Văn Thư, nhíu mày hỏi.
Kỳ Văn Thư vội vã xua tay phản đối, sắc mặt ngượng nghịu:
“Không phải thế! Ta biết tính ngươi thích tự do và không ràng buộc, có thể Liên Minh sẽ không hợp ý ngươi.

Ta chỉ phân tích một chút, nếu sau này ngươi bị ức hiếp hoặc đi đến đường cùng thì có thể tìm Liên Minh nương nhờ.

Ít nhất về điểm trị an, thì trong khu vực mà Liên Minh phụ trách thì không ai dám cả gan ra tay ẩu đả.”
Tịch Thần hơi suy ngẫm cũng cảm thấy có lý, nên không vội phản bác mà nói lấp lửng:
“Ta sẽ suy xét vấn đề này!”
Có một câu mà hắn nói rất đúng, nàng xưa nay luôn không thích bị bó buộc, một mặt ám ảnh về quá khứ, một mặt khác cũng phụ thuộc vào chức nghiệp mà nàng đang tu luyện.
Ma pháp sư - đã được chú định là cô độc tìm tòi, nếu xuất hiện quá nhiều nhân tố vây quanh, sẽ dễ dời đi lực chú ý và đánh mất bản tâm vốn có.
Kỳ Văn Thư nói sang chuyện khác.
Chẳng mấy chốc mà trước mắt hai người đã xuất hiện một tòa đại lâu cao hơn mười mét, nóc đỉnh chót vót tận trời.


Xung quanh là bậc thang và cửa hông được chạm trổ điêu khắc một cách tỉ mỉ, tản ra nét tôn quý thần bí.
Không cần Kỳ Văn Thư nói, trong lòng Tịch Thần đã khẳng định một suy đoán.
Tòa đại lâu này có lẽ là Liên Minh Lính Đánh Thuê!
Khác hẳn với vẻ trống vắng của con đường khi nãy, nơi này tụ tập rất nhiều người, có nam có nữ, già trẻ trung niên gì cũng có, thần sắc của mỗi người khác nhau.

Làm cho Tịch Thần có cảm giác như mình đang chứng kiến nhân sinh trăm thái.
“Ta dẫn ngươi vào trong tham quan!” Kỳ Văn Thư nói đoạn, dẫn đầu bước vào đại môn to lớn của Liên Minh.
Nơi đó có một thanh niên bụng tròn to béo, một tay cầm bút, một tay cầm sổ dáng vẻ lười biếng gác một chân tựa vào cửa, nếu thấy ai đi ngang chỉ khẽ lướt nhìn vào huy chương rồi hỏi qua loa vài câu, đại loại tựa như là:
“Đến nhận nhiệm vụ à? Vui lòng đọc kỹ bảng nhiệm vụ rồi liên hệ quản sự Cát Na!”
“Muốn đăng ký đoàn đội hả? Xếp hàng đợi một chút nhé! Ta sẽ giải quyết cho từng người một!”
“Đến đổi dụng cụ à? Có đem thẻ huy chương không? Nếu mang giấy tờ đầy đủ thì rẽ trái đi thẳng, ở cuối đường gặp một bậc thang, ngươi cứ đi lên từ hướng đó và đến lầu hai.

Căn phòng đầu tiên bên phải chính là Kim Bảo Các, ngươi cứ vào trong tham quan, nếu thấy món đồ nào hợp ý thì mang ra, ở cửa sẽ có người hướng dẫn tiếp cho ngươi…”
“...”
Kỳ Văn Thư và Tịch Thần vượt qua thiếu niên bên cạnh bục cửa, hắn thấy y phục mà Kỳ Văn Thư đang mặc trên người là võ phục thống nhất có huy chương trắng của Liên Minh thì không ngăn cản, mà chỉ hơi gật đầu nhẹ, ánh mắt dời sang Tịch Thần đi bên cạnh thì hơi sửng sốt.
Hắn có một cảm giác quái dị, cứ thấy kiểu cách trang phục của người thiếu nữ này có chút quen thuộc.
Rốt cuộc là gặp qua ở đâu đó rồi?
Hắn miên man suy ngẫm, đợi đến lúc ngửa đầu lên thì đã mất bóng dáng của hai người kia.

Hắn đành phải hớn hở đón người kế tiếp, bỏ chuyện nghi hoặc này ra sau đầu.
“Thật ra Liên Minh là một tổ chức rất rộng lớn và được phân thành nhiều khu vực tách riêng ra để cai quản, như là: Giám Vụ đường, Nhiệm Vụ đường, Kim Bảo các, Thiên Thư viện, Hình Ý đường,… Mỗi một khu vực đều sẽ chấp sự khác nhau cai quản.

Người vừa nãy chính là chấp sự Giám Vụ Đường của Liên Minh - tên gọi Thụy Khâm.

Người này giám sát tình huống của toàn bộ lính đánh thuê chúng ta.

Việc đăng ký đoàn đội, hay hướng dẫn người mới, điều do hắn chịu trách nhiệm.

Ngoài ra, Giám Vụ đường còn phải thu thập các loại thông tin tình báo, cập nhật những chuyện xảy ra mới nhất trong ngày, rồi trích lục thành bản danh sách thông tin, đăng báo lên cấp trên và chọn lọc ra tin tức nào có thể quy đổi với lính đánh thuê.”
Tịch Thần khẽ gật đầu.
Kỳ Văn Thư lại chỉ tay vào một cái quầy giữa trung tâm chính sảnh và nói tiếp:
“Ngươi nhìn thấy chỗ đông người ở đằng sau cái quầy kia không? Nơi đó chính là Nhiệm Vụ đường, phụ trách quản lý là vị mỹ nữ đứng sau cái bàn dài kia, tên của nàng gọi là Cát Na!”
Tịch Thần theo phương hướng nhìn lại, thì thấy trước quầy đứng đầy người mặc võ phục chỉnh tề, góc trong kê một cái bàn gỗ dài cắt ngang với bên ngoài và cao hơn nửa mét, bên trong đứng một nữ nhân áo đỏ đang loay hoay với sổ sách, bên cạnh còn treo một tấm bảng lớn hiển thị các loại thông tin, nàng thử nhìn ký tự trên đó nhưng phát hiện mình lại đọc không hiểu.
Kỳ Văn Thư thấy nàng nhìn, tiếp tục mở miệng phổ cập tri thức:
“Nhiệm Vụ đường cũng như tên gọi của nó, là nơi ban bố và kết thúc nhiệm vụ.

Lính đánh thuê có thể tham khảo bảng nhiệm vụ, lựa chọn nhiệm vụ cho phù hợp sau đó nhanh chóng hoàn thành.

Bảng nhiệm vụ sẽ được đổi mới liên tục, chữ màu vàng tượng trưng cho nhiệm vụ trống, chưa ai nhận.


Màu xanh lá tức là nhiệm vụ đã có người nhận và đang trong giai đoạn hoàn thành.

Màu đỏ là nhiệm vụ đã hoàn thành.
Trên dưới mỗi cái bố cáo nhiệm vụ sẽ có tích phân phần thưởng tương ứng cùng với thời gian quy định hoàn thành.

Mặt khác, còn có rất nhiều loại hình khác, tỷ như nhiệm vụ có chữ màu tím nghĩa là nhiệm vụ tức thời kích phát, không có thông tin đối tượng chi tiết, thời gian, địa điểm cụ thể.

Loại nhiệm vụ này lính đánh thuê phải tự mình tìm hiểu và hoàn thành, điểm đặc biệt của nó là không bắt buộc thời gian hoàn thành.

Hơn hết nữa là dựa vào chứng cứ kết quả và thu hoạch cuối cùng để phân chia tích phân phần thưởng.

Tức là, nếu trong lúc làm nhiệm vụ này mà ngươi thu hoạch phong phú thì tích phân được chia sẽ nhiều hơn.

Nhưng đa phần nhiệm vụ màu tím này thì hệ số nguy hiểm sẽ cao hơn nhiệm vụ bình thường rất nhiều.
Ngoài ra, còn có chữ màu cam là nhiệm vụ liên hoàn, chữ màu trắng là nhiệm vụ phân nhánh, chữ màu đen là nhiệm vụ bí ẩn,…
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lính đánh thuê cần thiết trở về Nhiệm Vụ đường để trả nhiệm vụ, chấp sự sẽ đem tích phân tương ứng đánh vào thân phận tạp của lính đánh thuê nhận nhiệm vụ đó, khi đó họ mới có thể đem tích phân đi Kim Bảo các đổi lấy vật phẩm mình muốn.”
Tịch Thần yên lặng lắng nghe, tinh thần lực nhất nhất khắc ghi vào đầu, nàng không thể không cảm thán, quá trình thực sự rườm rà phức tạp, nhưng cũng rất thú vị!
Kỳ Văn Thư cảm giác miệng đắng lưỡi khô nên hắn từ trong túi xách bên hông móc ra chai nước, uống một ngụm, rồi mới nói tiếp:
“Liên Minh Lính Đánh Thuê được chia thành ba tầng lầu, tầng thứ nhất là đại sảnh Nhiệm Vụ đường, bất kỳ ai cũng có thể tham quan.

Nhưng từ tầng thứ hai trở đi, chỉ có người đã trở thành lính đánh thuê thì mới có thể lên, kiểm tra rất nghiêm khắc, chỉ có trình ra thân phận tạp mới được thông qua, ai cũng đừng mong lừa dối quá quan.

Tầng hai có Kim Bảo Các cùng với Thiên Thư viện.
Kim Bảo các là nơi cho các lính đánh thuê quy đổi vật phẩm, trong đó có y phục, vũ khí, đan dược,… Mỗi một vật phẩm đều có dán tích phân tương ứng, lính đánh thuê muốn đổi vật phẩm nào, cần phải đem nó tới chấp sự trình diện, được đồng ý thông qua, tích phân trong tạp của người đó sẽ bị tự động trừ đi.

Khi đó, lính đánh thuê mới có thể đem vật phẩm đã quy đổi ra bên ngoài, tùy ý sử dụng.
Thiên Thư viện còn lại là nơi thu thập, trưng bày các loại sách vở tương quan thuộc về địa lý, lịch sử, các loại nhân tố của thế giới này.

Lính đánh thuê có thể vào đọc, đương nhiên là phải tính bằng tích phân, tích phân được tính theo thời gian đọc.
Ngoài ra, lính đánh thuê còn có thể mượn sách về nhà đọc, chỉ là phải viết bản cam kết cùng với dùng thân phận tạp thế chân.

Khi nào trả lại sách, chấp sự mới trả lại thân phận tạp cho lính đánh thuê, đồng thời trừ đi tích phân.

Đối với trường hợp mượn sách về đọc, tích phân được tính theo ngày.”
Tịch Thần nghe xong, không khỏi chậc lưỡi, cảm thán Liên Minh Lính Đánh Thuê làm việc thật ra có mô có dạng, hình thức rõ ràng.

Mặc kệ là khu vực nào thì đều quản lý chặt chẽ, kín đáo không một kẽ hở.
Nàng thật sự có chút tò mò rồi, một tổ chức có trật tự quy củ như thế rốt cuộc là do người tài giỏi nào sáng lập ra.
Không đợi nàng tò mò, Kỳ Văn Thư lại nói tiếp:
“Nếu nói tầng thứ hai chỉ có lính đánh thuê mới có thể đi lên, vậy thì tầng thứ ba chính là tổng bộ của cả Liên Minh, nơi đó chỉ có thủ lĩnh, các trưởng lão cùng với chấp sự mới có thể ra vào tự do, nếu lính đánh thuê nào vô ý bước chân vào lãnh địa mà bị phát hiện, thì sẽ ngay lập tức được đưa tới Hình Ý Đường tra hỏi.

Nếu không phải cố ý thì sẽ bị cấm túc trong vài tháng, trừ đi toàn bộ tích phân có trong tạp, và bắt buộc phải làm ba nhiệm vụ không có phần thưởng.

Còn đối với kẻ cố ý tìm tòi và phá hoại, thì hình phạt có thể nặng đến mức xử tử ngay lập tức, hoặc giam cầm ở nhà tù Hình Ý, chịu các loại tra tấn cho đến khi khai ra người sai phái mới thôi.
Đó còn là nơi xử phạt các lính đánh thuê có tội phản bội tổ chức, phần tử nguy hiểm uy hiếp đến ích lợi của Liên Minh.

Hình Ý Đường là nhà giam đáng sợ mà bất kể lính đánh thuê nào cũng phải sợ hãi và tránh như rắn rết.


Bởi vì kết cục khi vào đó rất khó đoán trước được.”
Kỳ Văn Thư nói đến đây thì sắc mặt không khỏi tái nhợt và run rẩy.

Tuy rằng hắn chưa vào đó, nhưng hắn đã nghe Chu đại ca kể về những tội đồ trong lịch sử, Hình Ý Đường có những công cụ hành hình và thủ đoạn rất độc ác.

Làm cho người chết không được mà sống cũng không xong.
Tịch Thần nghe xong thì rũ mi mắt như suy tư gì.
“Ngươi đợi ta ở đây một chút, ta đi trả nhiệm vụ rồi ra ngay!” Thấy cái quầy rốt cuộc cũng vắng người, Kỳ Văn Thư mới đưa lời đề nghị.
Tịch Thần gật đầu đứng tại chỗ, phất tay nói:
“Ngươi đi đi!”
Kỳ Văn Thư không nói gì, xoay người đi đến sảnh ban bố Nhiệm Vụ.

Hắn đứng đó rất lâu, trò chuyện cùng cô nàng chấp sự trong quầy, thỉnh thoảng còn lôi ra một số đồ vật để trên quầy.
Tịch Thần đưa mắt quan sát xung quanh, tỉ mỉ cảm nhận tác phong làm việc của Liên Minh.
Không lâu sau, Kỳ Văn Thư nâng hai cái túi nhỏ trở về, kéo Tịch Thần đến một góc khuất rồi đưa cho nàng, ngượng ngùng nói:
“Khụ! Đợt trước nói sẽ đưa thù lao cho ngươi khi ngươi bảo vệ ta ra khỏi rừng Hắc Thạch.

Nhưng nhiệm vụ đợt này của ta thất bại hơn phân nửa, giữa đường cũng chẳng thu hoạch được nhiều.

Nên ngươi thông cảm nhận tạm một ít trước nha.

Đợi ta làm thêm vài nhiệm vụ rồi bù sau cho ngươi.”
Tịch Thần nâng nâng độ nặng của cái túi, thử đưa tinh thần lực vào trong thăm dò thì thấy có những viên đá màu trắng lớn bằng ngón út nằm lỉnh kỉnh trong đó, khoảng chừng hai ba chục viên, đủ cho nàng nắm gọn ở trong tay.
Nàng ngước mắt, nghi hoặc hỏi:
“Chúng nó kêu bằng cái gì?”
Kỳ Văn Thư đã khá quen thuộc với mười vạn câu hỏi cái gì của nàng, nên vui vẻ giải thích:
“Đây là tinh thạch, chính là phương thức giao dịch của Hoang Vực Giới.

Độ lớn nhỏ tùy thuộc vào giá trị của nó.

Viên cỡ bằng ngón út trong tay ngươi có trị giá mười hạ phẩm, viên bằng ngón cái là mười trung phẩm, còn lớn bằng cả bàn tay nắm lại thì là một thượng phẩm.

Mười viên tinh thạch cỡ ngón út mới bằng trị giá của một viên tinh thạch trung phẩm, và một ngàn viên mới bằng được một tinh thạch thượng phẩm.

Tương tự như thế, một trăm viên tinh thạch trung phẩm mới bằng một viên thượng phẩm.

Sau này ngươi có mua đồ thì chú ý một chút, tránh đưa lầm để tiện nghi người khác.”
Tịch Thần gật gù tỏ vẻ đã hiểu, ước lượng tài sản hiện có của mình hẳn là nằm trong vòng hai ba trăm tinh thạch hạ phẩm, tương ứng với hai viên trung phẩm.
“Chúng ta trở về thôi!” Kỳ Văn Thư thấy Tịch Thần đã hiểu nên cười đề nghị.
Hai người bước ra một cánh cổng khác lúc nãy, vừa bước xuống bậc thềm thì Kỳ Văn Thư bỗng dưng trợn mắt, kinh ngạc nhìn một thanh niên vác kiếm đang tụ tập cùng một đám người mặc y phục xa lạ ở đằng xa.
“Đào… Đào Trung? Hắn vậy mà lại còn sống? Những người đó là ai?” Kỳ Văn Thư lẩm nhẩm lầm bầm trong miệng, sau đó thì nghiêm túc nói với Tịch Thần rồi chạy theo đoàn người sắp mất hút khỏi ngã rẽ kia.
“Tịch Thần! Ngươi về trước đi! Ta có một số việc cần giải quyết.”
Tịch Thần thấy hắn chạy nhanh hơn thỏ nên chỉ nhún vai rồi đi một mình ra khỏi Liên Minh.

Trong lòng cũng không tò mò là mấy.
Nàng vẫn chưa về nhà của Kỳ Văn Thư mà lang thang đi vô định trong thành, mua một vài thứ rồi bất tri bất giác đi ra ngoại ô.
Phía sau bám theo mấy cái đuôi nhỏ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi