TẦM THẦN KÝ


Trình Mặc cùng với lão giả câu được câu không thì thầm trò chuyện, không tới nửa ngày sau, một đạo ánh sáng chói mắt từ xa ảnh ngược vào đáy mắt của bọn họ.
Xuất phát từ bản năng, tất cả mọi người đưa tay lên che lại đôi mắt.
Phải mất mấy giây sau, Trình Mặc mới buông tay ra, nheo mắt nhìn thẳng phía trước, mừng rỡ như điên nói:
“Kính thúc thúc, hình như chúng ta đã đến Vụ Yêu Sơn!”
“Đúng vậy!” Lão giả gật đầu nói.
Tất cả mọi người nghe vậy, sôi nổi mừng rỡ mà nhanh hơn bước chân, càng lúc càng tiến đến gần ánh sáng.
Nào ngờ, chỉ vừa mới bước ra khỏi đường hầm, đoàn người thình lình đã bị một trận hàn khí thổi tới làm cho run cầm cập.
Khác với sự ấm áp dễ chịu trong hầm, nhiệt độ ngoài trời xung quanh lúc này cực độ rét buốt, tựa như là rơi vào băng thiên tuyết địa.
Lúc này, Trình Mặc mới có dịp quan sát chung quanh, nhưng kỳ thật cũng chả thấy được cái mẹ gì.
Sở dĩ gọi tên Vụ Yêu Sơn là bởi vì, nơi này quanh năm có sương mù màu trắng dày đặc, cơ hồ đã hóa thành thực thể, từng lớp từng lớp đan xen vào nhau, cản trở tầm mắt.
Nhiệt độ ẩm thấp lạnh lẽo, không khí như có hơi nước nhỏ giọt, mang theo khí lãng màu đục quay cuồng ở chung quanh.
Trình Mặc thở ra đều là khói trắng, giơ tay kéo cao cổ áo, quay lại phía sau, nghiêm túc nói với các đồng đội:
“Các ngươi mau chóng lấy ra áo chống độc, tuyệt đối đừng để khí độc dính vào làn da, hơn nữa mỗi người lấy ra hỏa tâm, dùng năng lượng chống đỡ, đừng để hàn khí nhập thể!”
Mọi người nghe vậy, rối rít mà lấy ra áo chống độc mặc lên, hơn nữa trên tay mỗi người cũng xuất hiện một đạo đồ hình ấn ký màu đỏ rực.
Đưa năng lượng vào cho nó, nó sẽ bùng sáng, nhảy nhót lên, ở trong không khí đốt cháy.
Xẹt! Xẹt!
Ngay khi hỏa tâm đều bật lửa, không khí chung quanh đã xảy ra từng trận ma sát vô hình, ngọn lửa tiếp xúc với hơi nước, minh minh diệt diệt không chừng, một nóng một lạnh ma sát vào nhau, hình thành từng tiếng "xèo xèo" nghe rợn cả người, sau vài phút ngọn lửa chợt tắt ngấm, hơi nước hóa thành khí lại dung nhập vào trong sương mù.
Trong quá trình hỏa tâm đốt cháy, đoàn người thấy rõ ràng, từ trong nước bốc hơi ra từng vệt khói màu đen.
Thần sắc Trình Mặc hơi trầm trọng, cũng may bọn họ có chuẩn bị từ trước, tương truyền khói độc trong sương mù rất lợi hại, có thể làm cho người bất thình lình sinh ra ảo giác, mất đi phương hướng.


Nặng hơn nữa thì tàn phá kinh mạch, ăn mòn lý trí, trở thành con rối có xác không hồn.
Đợi cho mọi người đều đã ổn thỏa, Trình Mặc mới xuất phát.
Trên tay hắn xuất hiện một thanh la bàn màu trắng đen, phía trên có một cái điểm đỏ, bọn họ chỉ cần đi theo điểm đỏ là có thể đến mục đích.
Lão giả tình cờ ngó qua la bàn, không tỏ ý kiến, nhưng khóe miệng lại treo lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Hắn đối với Trình Mặc nhắc nhở một tiếng:
“Ở nơi này, hành sự đều phải cẩn thận, đừng nói chuyện lớn tiếng, tránh kinh động vụ thú đang ngủ say!”
Trình Mặc không chính mắt gặp qua vụ thú, nhưng nghe lời tiền bối, hắn cũng trở nên đặc biệt thận trọng.

Cũng không biết đi rồi bao lâu, đoạn đường này thuận lợi đến có chút không bình thường.

Làm cho Trình Mặc đều phải sinh hoài nghi, rốt cuộc nơi này là một trong những đại hiểm địa nổi tiếng của Hoang Vực Giới.
Quá mức thuận lợi, thường thường sẽ làm cho mọi người bản năng mà buông lỏng cảnh giác.
Lão giả cũng thấy được sự biến hóa rõ rệt của đám thanh thiếu niên này, nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì, cư nhiên không nhắc nhở.
Nhìn điểm đỏ trên la bàn càng ngày càng gần, Trình Mặc cũng khó được mà lộ ra một tia thả lỏng.
Bởi vì phía trước nghe Kính thúc đã nói qua, Can Mạch không có bản đồ giống như bọn họ, cho nên hắn cũng không cảm thấy gấp gáp.
Hắn không phát hiện, sự khinh địch trong lúc làm nhiệm vụ quan trọng, là nhược điểm trí mạng cỡ nào.
Cứ đi như thế, không biết trải qua bao lâu, bọn họ rốt cuộc cách mục đích địa không tới trăm mét.
Trước mắt xuất hiện một cửa động màu đen, ở muôn trùng sương mù, tầng tầng điệp điệp mây trắng, phá lệ mà thấy được.
Cửa động cao hai mét, hai bên có dây đằng rậm rạp quấn quanh, nhìn vào bên trong chỉ thấy tối om một mảnh, không khỏi khiến người ta da đầu tê dại.
Đoàn người dừng lại bước chân, Trình Mặc nhìn tr la bàn trên tay, ánh mắt trầm tư ngó cửa động, gian nan nuốt nước miếng:

“Đồ vật thật sự ở bên trong sao?”
Ánh mắt lão giả xẹt qua một sợi tinh quang, mau đến không ai có thể phát hiện, hiền từ nói:
“La bàn là xuất phát từ phủ thành chủ, có công năng xuyên qua sương mù cảm ứng bảo vật, hẳn là không sai được, chúng ta mau vào trong thôi!”
Trình Mặc tại ngay lúc này đột nhiên nhíu mày, nghi hoặc nói ra suy nghĩ của bản thân:
“Ta cứ cảm giác có chút không đúng, đoạn đường này quá mức bình an vô sự, không giống như là hoàn cảnh mà Vụ Yêu Sơn nên có.

Mặc dù có bản đồ tường tận, nhưng không lẽ nào lại thuận lợi như thế.

Ta rốt cuộc bỏ qua điều gì…”
Lúc này, lão giả lại khuyên hắn:
“Thiếu thành chủ, có lẽ là do ngươi căng thẳng quá độ, cho nên sinh ra hoài nghi mà thôi.

Kỳ thật ba đại hiểm địa chỉ là người ngoài một phen đồn thổi, ai biết thực hư thế nào, có lẽ nó không thật sự hung hiểm như thế.

Cả đoạn đường này, một con yêu thú chúng ta cũng không gặp qua, cũng có thể quy vì thiếu thành chủ ngươi vận khí tốt.

Hiện tại đồ vật đang ở trước mắt, chúng ta có lý nào lùi bước, tiện nghi Can Mạch.
Thiếu thành chủ ngươi cũng biết, hắn mặc dù không có bản đồ, nhưng bằng vào kinh nghiệm và trực giác của một lính đánh thuê, hắn có thể sẽ đuổi kịp chúng ta.


Đợi hắn tới, cũng không biết sẽ xảy ra biến số gì.

Nhưng nhất định sẽ xảy ra ác chiến cùng hi sinh, chi bằng chúng ta hiện tại tiên hạ thủ vi cường, tranh thủ tốc độ nhanh nhất, lấy được đồ vật, sau đó rời đi!”
Nghe thấy lời lão giả nói, các thiếu niên thiếu nữ vốn im lặng cũng sôi trào lên, ta một câu ngươi một câu mà khuyên hắn:
“Kính thúc thúc nói đúng lắm, đồ vật đang ở trước mắt, ngươi còn do dự chần chờ cái gì?”
“Chúng ta cứ tiến vào thôi, đồ vật liền ở bên trong, chẳng lẽ chúng ta có nhiều người như thế mà ngươi còn sợ hãi!”
“Trong lúc ngươi do dự không quyết, Can Mạch đã đang trên đường đến đây, ngươi chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn hắn lấy đi đồ vật, gây họa quê nhà của chúng ta sao?”
Âm thanh ong ong bên tai không ngừng, làm cho Trình Mặc cũng có chút táo bạo, không thể bình tĩnh suy nghĩ rốt cuộc là nơi nào không đúng.
Hắn day day cái trán, cảm thấy lời Kính thúc nói có lý, bên tai lại văng vẳng lời dặn dò trịnh trọng của phụ thân, làm cho hắn nhanh chóng ra quyết định.
“Được rồi, chúng ta đi vào thôi!”
Ngay lúc đó, khóe miệng lão giả không khỏi nhếch lên một tia âm hiểm cười lạnh.
Đoàn người lấy Trình Mặc dẫn đầu, hùng hổ mà xông vào huy3t động.
Tách! Tách! Tách!
Hỏa tâm lại lần nữa bật sáng, chiếu sáng huy3t động tối om, mọi người lúc này cũng mơ hồ thấy rõ, hai bên vách tường đều vẽ rất nhiều hình thù con vật với dáng vẻ kỳ quái.
Đáng nói là, chúng nó rất sống động, có mắt có mũi, càng có hồn.
Trình Mặc quan sát những con vật này, bất giác chợt lạnh sống lưng.
Nhưng nhiệm vụ quan trọng, lại làm cho hắn bỏ qua cảm giác kỳ quái này.
Hang động cũng không rộng, nhưng sâu thẳm cực kỳ.
Không gian hoàn toàn yên tĩnh!
Chỉ có âm thanh "lộc cộc, lộc cộc" - tiếng bước chân dồn dập hữu lực của bọn họ.
Trải qua gần mười phút, đoàn người ở đi qua rất nhiều ngã rẽ, rốt cuộc thấy được một chỗ không gian trống trải.
Chính giữa là một tòa thạch đài cũ nát bất kham, vệt sơn đều đã phai màu, khắp nơi hiện lên dấu vết nứt ra do thời gian lưu lại, bò đầy rêu xanh.

Trên thạch đài nằm vỏn vẹn một khối cục đá màu bạc, so với thạch đài xung quanh thì rõ ràng bóng loáng rất nhiều, dường như không bị ảnh hưởng bởi tro bụi và thời gian vùi lấp.

Trình Mặc chăm chú nhìn, nhất thời chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực, là nó, chính là nó!
Phụ thân giao nhiệm vụ tìm kiếm đồ vật, bọn họ rốt cuộc gặp được!
Trình Mặc mừng như điên mà bước ra bước chân, nhanh chóng tới gần thạch đài.
Ai biết, dị biến đột nhiên nổi lên.
Vách tường ở bốn phía "ca ca" rung động, mọi người kinh khủng phát hiện một màn khó tin, vô số hình vẽ trên vách tường bỗng nhiên hóa thành thực thể nhảy ra, công kích bọn họ.
Lão giả bỗng nhiên hét lớn một tiếng:
“Thiếu thành chủ, ngươi mau cầm đồ vật chạy mau, ở đây có lão phu lo!”
“Mọi việc nhờ ngài!” Trình Mặc cũng không nghĩ nhiều, lo lắng nhìn thoáng qua, yên tâm giao phó cho lão giả, sau đó chạy như bay đến thạch đài.
Ầm vang!
Phía sau vang lên một tiếng chấn động thật lớn, Trình Mặc cả kinh nhìn lại, chỉ thấy bụi đất phi dương, thấy không rõ tình huống bên trong.

Nhưng nghĩ có Kính thúc tọa trấn, hắn cũng hơi thoáng yên tâm.
Ba chân bốn cẳng chạy như điên đến thạch đài, tay hắn chuẩn bị chạm vào cục đá màu bạc.
Thình lình, lông tơ phía sau lưng bỗng chốc dựng đứng.
Một cái chưởng ấn mang theo dồn dập kình phong thổi quét mà đến, trong đó hàm chứa bao la vô tận sát khí, muốn trí hắn vào chỗ chết.
Trình Mặc bằng vào bản năng nguy hiểm mà chợt lóe qua một bên thân, nhưng năng lượng dư chấn vẫn đánh trúng vào bả vai của hắn.
Phanh!
Trình Mặc bay ngược ra ngoài, toàn bộ lưng đập mạnh lên trên vách tường, chấn đến lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.
Nhưng, hắn một tay ôm ngực, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm, gian nan bò dậy, ánh mắt sung huyết nhìn bóng dáng màu xám quen thuộc kia lúc này đang thong thả ung dung mà cầm lấy cục đá trên thạch đài, ánh mắt thưởng thức, khóe môi mỉm cười thỏa mãn, một màn này chẳng khác nào đánh cho hắn một cái tát vang dội.
Khụ!
Trình Mặc hộc ra một ngụm máu tươi, ánh mắt co chặt, gắt gao nhìn bóng dáng kia, khấp huyết rít gào thành tiếng:
“Lưu Kính, ngươi cư nhiên dám phản bội phủ thành chủ!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi